Nhất thời mọi người trong phòng đều lâm vào trầm mặc. Những người này đều là danh gia, vừa rồi Hướng Sơn dùng hai thế tiểu, đại đả hổ đều biết rõ ràng.

Hai chiêu này không có bí mật gì, ngược lại cơ hồ tất cả các môn phái đều biết.

Công phu của Hồ U vừa rồi mọi người đều thấy được, thủ pháp, thân pháp cùng với tốc độ phản ứng khi giao thủ với Hướng Sơn đều hiện lên trong mắt.

Khang Thuận Phong lại càng si ngốc hơn, đột nhiên hắn nhớ tới trong một lần uống rượu khánh thọ, Hồ Tà Tử đã nói qua một câu.

Lúc đấy hắn cùng với mấy người khác uống rượu, có anh em, có bạn bè. Mọi người nhân lúc rượu hưng mà hỏi đấu pháp của Hồ Tà Tử, khi đấy hắn chỉ nói: “ Chúng ta không nên chỉ nói đến đấu pháp. Tổ tiên tạo ra quyền pháp, biên ra từng bộ sách võ thuật đều có dụng ý của mình. Chúng ta đọc sách võ thuật, có nhiều chiêu pháp như vậy, phải xem ai có khả năng đem những chiêu pháp này kết hợp hoàn mỹ với đấu pháp…” Lúc đấy hắn mơ mơ hồ hồ nhớ không rõ, giờ mới hiểu dụng ý đại khái là như vậy.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn lại Hướng Sơn đang cười tủm tỉm ngồi lại vị trí. Nghĩ đến Hồ Tà Tử mỗi khi nhắc đến Hướng Sơn thì không khỏi khen một tiếng.

Khó trách mà lão nhân có tâm tư với Hướng Sơn như vậy. Quả thật hắn làm chuyện gì cũng có thể làm vững lòng người khác.

Trong võ đạo, một người tìm được sư phụ tốt không dễ dàng, nhưng một người muốn tìm được một đệ tử tốt thì càng khó hơn.

Hướng Sơn này, có thể chịu khó chịu khổ, tâm tính kiên định, có thể chịu được tịch mịch, ở thời đại mà vũ khí thịnh hành khắp nơi như bây giờ quả là vô cùng hiếm có. Cho tới hiện giờ, nếu không phải là Hồ Tà Tử bảo hắn xuất hiện thì hắn vẫn ẩn mình như vậy. Cho dù hắn đồng ý tìm đệ tử học chút quyền pháp của hắn, tin tưởng có thể làm cho gia cảnh nhà hắn khá hơn nhiều.

Diễn quyền đến lúc này, mọi người đột nhiên mất đi hứng thú, cũng nhất thời không hăng hái lên nổi, bắt đầu túm lại hàn huyên chuyện cũ.

Dần dần có người đi bớt, có người trở về suy nghĩ, có người trở về luyện quyền, có người trở về khách sạn nghỉ ngơi. Đồng dạng đều là người tập võ, có người có thể đánh, cũng có người không đánh lại được, không có gì kỳ quái.

Rất nhiều người đánh không được thì la hét luôn mồm. Võ thuật truyền thống đánh không được người khác trước hết phải về ngẫm lại chính mình, mình là người cần mẫn hay căn bản là người lười biếng. Nếu như mỗi ngày ngủ là có thể tạo ra bản lãnh đánh người, như vậy trên đời này còn có thiên lý sao?

Khang Thuận Phong đứng bên này nhìn Hướng Sơn ngồi trên ghế sa ***, nhưng hai chân vẫn dùng sức làm ra vài động tác nhẹ nhàng.

Công phu chính là như vậy, do tích lũy qua năm tháng mà thành.

Nhìn đám người rời đi, Hướng Sơn đứng lên nói vài lời cáo từ với mọi người rồi dẫn Khang Thuận Phong trở về phòng, mới đi đến hành lang thì nghe có người gọi phia sau: “ Anh Hướng Sơn.”

Quay đầu lại thì ra là Hồ U.

Hướng Sơn quay đầu nhìn nàng, cười nói: “ Vào phòng ngồi một lát?”

Hồ U gật đầu, theo hai người cùng nhau trở về phòng.

Vào phòng, Hướng Sơn rót cho nàng một cốc nước rồi hỏi: “ Có chuyện gì?”

Hồ U nhìn thoáng qua Khang Thuận Phóng, có chút xấu hổ. Khang Thuận Phong lúc này như đang ngây ngốc, làm gì nghĩ tới ánh mắt, tâm sự của nàng, hiển nhiên cũng không biết đường mà tránh đi.

Hướng Sơn lại cười, nói: “ Không có việc gì, hắn đang có điều phải suy nghĩ. Em có gì cứ nói, hai anh em tôi cũng như một người…”

Hồ U xấu hổ mà cười nói: “ Anh vừa rồi nói kinh nghiệm đấu pháp của em không đủ, em muốn nhờ anh dạy cho một chút. Anh em thì anh biết rồi, tính tình như vậy…không dạy được…”

Hướng Sơn gật đầu, cười nói: “ Ừ, nhưng anh thích tính cách hắn như vậy, nói đánh là đánh, không cần nhiều lời. Lúc anh ở nhà em, hắn cùng anh luyện quyền vô số lần, so với trước đó luyện quyền cùng với người khác đều nhiều hơn. Mặc dù mỗi lần không lâu lắm nhưng mỗi khi có chiêu mới hay quái chiêu đều tới tìm anh tỉ thí…Anh thật sự rất nhớ hắn, cùng hắn giao thủ thật là thống khoái…”

Hồ U liền nói: “ Vậy sao anh không đến thăm nhà em, chị của em vẫn nhớ anh đấy. Khi chị ấy kết hôn không phải gửi thư cho anh sao? Sao lúc đấy anh không đến, chị ấy cứ mắng anh là người không có lương tâm…”

Hướng Sơn thở dài, nhẹ giọng nói: “ Không phải anh không nghĩ đến chuyện đó, cũng không sợ em che cười, mấy năm nay anh cũng không được như ý…”

Hồ U áy náy cười, nhưng cũng không để hắn nói ra mấy chuyện đó mà chuyển lời: “ Em mới gọi điện thoại cho anh ấy, nói đến chuyện này thì tức giận phi thường, nói sẽ nhanh chóng chạy tới đây, cho dù không tham gia được đấu quyền cũng muốn gặp lại anh, thuận tiện cũng coi như thêm kiến thức…”

Hướng Sơn cười nói: “ Khẳng định là còn muốn thuận tiện giáo huấn anh Hướng Sơn này một chút đây.”

Hồ U cười khanh khách, nói: “ Anh thì cái gì cũng biết, những lời này em muốn giấu anh đấy.”

Trên mặt Hướng Sơn hiện lên biểu cảm giống như vui mà không phải vui, ánh mắt vừa như thương cảm vừa như tưởng nhớ: “ Khi đó chúng ta ăn cơm, ngủ đều cùng một chỗ, luyện sai quyền cũng bị đánh vào một chỗ giống nhau, anh như thế nào mà không biết hắn…”

Hồ U cũng không nói lại gì, tựa hồ cũng chìm trong tưởng nhớ.

Mười năm xuân thu chỉ chớp mắt, thiếu niên thoáng cái thành lão giang hồ.

Anh trai đã có hài tử, Hướng Sơn cũng đã già, chính mình cũng không còn là đứa nhỏ năm đó, là một cô nương vui vẻ không lo không nghĩ. Những chuyện năm đó dường như ở ngay trước mắt.

Hướng Sơn chớp chớp mắt, thu hồi lại vẻ mặt này, nói với Hồ U: “ Được rồi, mấy ngày nay em có thời gian, chúng ta hợp thủ một chút nhưng mỗi ngày không cần nhiều lắm, nửa giờ là được. Sau mỗi lần hợp thủ cần suy nghĩ tổng kết lấy kinh nghiệm giao đấu…” Hợp thủ là cách nói khách khí mỗi khi luận bàn, nói chỉ dạy Hướng Sơn cảm thấy không đủ tư cách nên mới nói hợp thủ. Đây là cách nói khách khí trước kia mỗi khi cùng bằng hữu luận bàn trao đổi quyền pháp.

Hướng Sơn và Hồ U định ra thời gian luận bàn xong thì Hồ U rời đi.

Bên kia Khang Thuận Phong vẫn đang ngẩn người suy nghĩ về chiêu pháp và đấu pháp, cứ chốc lát lại đưa tay lên vẽ vài cái. Hướng Sơn cũng không quấy rầy hắn, tới giờ cơm tối cũng không gọi hắn ăn cơm, chỉ xuống ăn cơm cùng Hùng Tử và gọi người mang cơm để lên phòng cho Khang Thuận Phong.

Cơm nước xong, Hướng Sơn cũng không trở về phòng, hắn biết lúc này Khang Thuận Phong có thể đạt được cái gì đó, không muốn quấy rầy. Chính hắn cũng đã có kinh nghiệm như vậy, hiển nhiên biết lúc này chỉ cần một đả động nhẹ một chút cũng có thể cắt đứt suy nghĩ của Khang Thuận Phong.

Hướng Sơn cũng không gọi những người khác, tính cách hắn là như thế, nhiều người thì có thể dung nhập, ít người cũng chịu được tịch mịch.

Nơi ở của hắn kỳ thực cũng ở trên một con đường lớn, cách thủ đô không xa, cũng ở gần Tài Đại, phương hướng hắn đi cũng là phương hướng đến Tài Đại. Khang Thuận Phong cũng không quen thuộc với thành thị S lắm nên cũng không biết được đang ở nơi nào, còn tưởng rằng cách trường học rất xa.

Bởi vì lúc ăn cơm mọi người lại nói chuyện một hồi nên khi Hướng Sơn đi ra ngoài thì đã bảy giờ tối, đèn lớn của thành thị đã sáng lên. Hướng Sơn đi trên đường ngắm nhìn ngọn đèn, theo con đường lớn mà đi.

Hắn ngắm nghía đủ mọi loại màu sắc của các cửa hàng bên đường, nam nữ, lão nhân, tiểu hài tử tới lui trên đường , tạo ra cảnh sắc tấp nập của một thành thị lớn. Mà lúc này hai chân của hắn bước đi tùy ý, không códừng lại nào.

Đột nhiên, hắn bị vài tiếng hô quát vang lên bên đường hấp dẫn sự chú ý.

Vừa dừng lại, nghe thấy tiếng quát đến từ một nơi có treo bảng hiệu “ Tiệt Quyền Đạo Quán”, bên cạnh là một số ký hiệu mà hắn không nhận ra. Trong lòng Hướng Sơn vừa động đã tiến thẳng vào. Mặc dù trên ti vi hắn đã từng xem qua loại trận đấu này nhưng nghĩ đã đến đây thì phải tiến vào xem trực tiếp, đây dường như là bản năng của người tập võ.

Đi vào trong đạo quán mới thấy đạo quán này có quy mô không nhỏ, một đại sảnh dùng để huấn luyện thật lớn trải thảm màu hồng, trên tường xung quanh tất cả đều là gương. Một đám người bao gồm đủ cả nam nữ, trẻ nhỏ mặc trang phục màu trắng đang tập thích pháp ( chân đá ) theo tiếng hô của huấn luyện viên.

Mà ở giữa tấm thảm màu hồng, người người quây xung quanh một cái vòng xuyến, ở giữa có hai người đang đánh thực chiến.

Hướng Sơn cảm thấy hứng thú liền đi qua. Đối chiến bên trong là một nam, một nữ, từng tiếng nói bàn luận bên cạnh, có tiếng địa phương cũng có tiếng phổ thông. Cô gái có cùng tuổi với người thanh niên, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ.

Bất quá, rõ ràng là cô gái không phải là đối thủ của người thanh niên kia, người này một bên đánh, một bên lớn tiếng nói gì đó mà Hướng Sơn nghe không hiểu gì.

Hướng Sơn mặc dù nghe không hiểu nhưng từ thanh âm phát ra cũng có thể phán đoán người này hẳn là người Hàn Quốc. Cô gái kia rõ ràng rơi xuống hạ phong nhưng vẫn đang cố gắng giằng co với đối phương.

Một cô gái ở phía dưới kêu to: “ Trang Phỉ, bạn chịu thua đi. Hắn là do tổng bộ bên Hàn Quốc cử đến, lợi hại hơn nhiều so với chúng ta, bạn lại là nữ nữa, không đánh lại người ta đâu. Nếu đánh tiếp có thể bị thương đó…”

Cô gái ở giữa sân lại không nói một lời, vẻ mặt rất quật cường, vẫn cố gắng giằng co với người kia.

Cô gái kia lại khóc nói: “ Trang Phỉ, quên đi, mình không nên bắt hắn xin lỗi, bạn đừng đánh nữa…”

Hướng Sơn cảm thấy kỳ quái, xem ra cũng không phải là luyện tập thực chiến bình thường mà là đang quyết đấu.

Lúc này, có mấy người đội viên bên kia cười rộ lên: “ Còn muốn ngang ngược khiêu chiến với huấn luyện viên do tổng bộ chúng ta phái đến…Không biết mình có bao nhiêu cân lượng sao?”

Cô gái ở trong sân kia mặt liền đỏ lên nhưng vẫn cắn răng không lên tiếng, cố gắng kiên trì tới cùng.

Hướng Sơn có chút thích tính cách của cô gái này. Người luyện võ nên có loại tinh thần không bao giờ chịu thua, như vậy võ thuật mới có thể trở thành một loại rèn luyện thân thể.

Lúc này, người thanh niên trong sân vừa muốn động, Hướng Sơn đột nhiên quát một tiếng: “ Tồn thân.”

Trang Phỉ đang toàn tâm toàn ý quan sát đối phương, thấy thân thể đối phương vừa động đã biết đối phương muốn phát chiêu. Bản năng nàng muốn lùi lại nhưng chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng quát của Hướng Sơn. Tức thì nàng theo bản năng cúi thấp người xuống, lúc này đã thấy chân của đối phương đá ngang qua đầu nàng.

Nàng còn chưa kịp từ trong ngạc nhiên tỉnh lại đã thấy thanh âm vừa rồi lại vang lên: “ Đứng dậy, tiền đẩy.”

Trang Phỉ lại theo bản năng mà đứng lên, hai tay đẩy mạnh về phía trước.

Người kia vừa đá chân vào khoảng không trên đầu Trang Phỉ, chưa kịp đặt chân đã thấy hai tay của Trang Phỉ đẩy lại, thoáng cái đã đem hắn đẩy mạnh ra ngoài, té lăn trên mặt đất.

Trang Phỉ ngơ ngác mà nhìn bàn tay mình, đơn giản như vậy mà lại thần kỳ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play