Tường thành phía mặt đông Bình Hậu Trấn, ở đây vốn là hàng rào phòng thủ giặc cỏ, dân quốc tu sửa lại một chút, sau khi thái bình, không dùng vào việc gì, dần dần, mọi người không có đất cày, đã đem tường thành dỡ xuống rồi, cuối cùng còn một đoạn, có người nói đoạn hàng rào đó bảo vệ phong thủy, một vài cụ già trong trấn không cho tiếp tục đào nữa, bảo tồn đoạn tường thành này đến tận bây giờ.

Dưới tường thành, có một khối đất trống, có người nói trước kia là địa phương đặt trại huấn luyện binh của trấn, vôi vữa bày bừa trên mặt đất, bỏ hoang đã lâu. Trước kia có người muốn xây nhà ở chỗ này, sau này nghe nói thời dân quốc, lực lượng của bảo an đoàn đã từng bắn chết rất nhiều cán bộ cách mạng ở nơi này, nói tòa thành này có ma, sau này không ai còn ý định ở đây nữa.

Lâu ngày, khối địa phương này vẫn được giữ lại như bây giờ.

Bởi vùng đất này bằng phẳng, lại có vẻ kín đáo, vì thế được quân nhân Bình Hậu chọn làm chỗ luyện tập, đương nhiên, cũng thành nơi mọi người tỷ thí.

Mọi người nói cùng văn phú võ (văn nghèo, võ giàu), nhưng Bình Hậu này chưa từng giàu có! Người Bình Hậu từ xưa tới này giỏi võ, không biết truyền từ thời nào xuống, hơn nữa người luyện võ rất nhiều. Có người nói lúc trước Dương Hồ thành tấn công quan Tây Bắc, không hề ít hán tử Hậu Bình, đều cầm đao rối loạn Dương Hổ Thành một phen.

Gần chín giờ rưỡi, Hướng Sơn mang theo Khang Thuận Phong, Cao Hổ cùng với Loa Tử, Cao Hổ còn mang thêm Trương Minh còn hơn mười thủ hạ tới dưới chân tường thành.

Sau khi tới, hơn mười người tản ra bên ngoài, phòng ngừa kẻ không phận sự tiến vào, loại luận võ này không thể để người bên ngoài xem.

Đám người Tam Hắc Tử còn chưa tới, Cao Hổ đang mải đấu võ mồm với nhi tử của Cao lão đầu - loa tử. Sắc mặt Trương Minh Lợi có chút khẩn trương, hắn tuy rằng là người giang hồ, nhưng kinh tế không dư dả, chuyện của Trương Thắng Lợi khẳng định cần không ít tiền.

Khang Thuận Phong ném cho hắn một ánh mắt trấn an, Trương Minh Lợi cười cười, nhưng khuôn mặt rõ ràng là đang cứng nhắc.

Hướng Sơn từ xa đi tới, quay đầu, trên mặt hắn luôn đọng lại nụ cười tủm tỉm.

Khang Thuận Phong biết hắn không cười, con mắt của Hướng Sơn như một vầng trăng khuyết, người khác luôn cảm thấy hắn đang cười, kỳ thực khi hắn cười, đôi mắt của hắn không cong, khiến người ta có một loại cảm giác xốc vác.

Khang Thuận Phong biết Hương Sơn đang thăm dò tình huống.

Quan sát tình huống xung quanh, người hiện đại thường có một câu nói: tình tiết nhỏ quyết định thành bại! Loại luận võ này không giống lôi đài, ở đây có chỗ thực, chỗ ảo, chỗ có bao bì, chỗ có tảng đá, chỉ cần vận dụng tốt, có thể chiếm thêm một chút thượng phong. Chiến thắng chính được xây dựng từ nhiều thượng phong nhỏ mà thành.

Đương nhiên, loại luận võ này có lẽ không cần sắp xếp cục diện, nhưng không thể không nói, một khi dùng tới có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ. Tựa như người hiện đại luận võ, có người luận cả đời, có người lại chưa từng đánh qua, cảm giác tôi luyện không dùng chút nào. Thế nhưng, vạn nhất có một ngày, sinh mạng rới vào nguy hiểm, có thể cứu lại một cái mạng, đây chính là tác dụng của giá trị tôi luyện cả đời.

Xem xét xung quanh xong, Hướng Sơn quay lại chỗ đám người, tiến vào bên trong đám người đang ngồi la liệt trên mặt đất, tìm một chỗ ngồi xuống, híp mắt không biết là đang tính toán cái gì.

Khang Thuận Phong nhìn Cao Hổ cùng Loa Tử đấu võ mồm.

Cái tên Loa Tử này đích thị là một tên yêu quái, cả nửa ngày không nói lời nào, câu nói đầu tiên đã khiến Cao Hổ nghẹn khuất cả nửa ngày, Cao Hổ vốn có tư tưởng đấu võ mồm với hắn, ai ngờ bị hắn chọc cho tức giận đến méo mặt.

Loa Tử này cả ngày chỉ cười cười, nhưng đôi khi lại vô ý liếc mắt đánh giá bốn phía, Khang Thuận Phong đều lưu tâm tới hắn, nhi tử của Cao lão đầu này không đơn giản, người này tuyệt đối là khi ra tay liền chiếm quyền chủ động. Người như thế so với tên thô kệch Cao Hổ, chỉ còn kém chút là viết chữ giết trên mặt còn đáng sợ hơn, người thường chết trong tay hắn, có khi còn không biết chết thế nào.

Cao Hổ này kỳ thực cũng không đơn giản, người này nhìn bên ngoài thì thô kệch, thực ra trong lòng cũng rất có chủ ý, thuộc về loại người ngoài thô trong tinh tế.

Trong chốn võ lâm hỗn loạn, đến gần bốn năm mươi tuổi còn chưa thiếu đi một cánh tay hay một cái chân nào, đích thị là một kẻ không đơn giản.

Khi Khang Thuận Phong còn đang miên man suy nghĩ, từ mặt phía đông, mấy tên côn đồ thủ hạ của Trương Minh Lợi nổi lên một trận náo loạn, đón đầu hơn mười tên từ bên kia tới, sau khi tiến đến liền vây quanh bãi đất một vòng.

Khang Thuận Phong biết, Tam Hắc Tử đã tới.

Quả nhiên, một hán tử toàn thân quần áo ngắn đen dẫn đầu đi tới, đi theo bên cạnh có sáu lão đầu tầm năm sáu mươi tuổi.

Mấy lão đầu này đều tinh thần sung túc, thoạt nhìn đều rất có bản lĩnh, ở trong đám côn đồ từ ngoài tới này, người chân chính mang võ thuật trong mình chỉ có sáu lão đầu này và Tam Hắc Tử rồi. Bên Khang Thuận Phong bên này, Luyện Vũ đã tới, còn có Cao Hổ cùng Loa Tử, Hướng Sơn, khí thế so với đám người Tam Hắc Tử yếu hơn không ít.

Khang Thuận Phong nhìn thoáng qua Hướng Sơn, bộ dạng chính là mắt nhắm mắt mở, dường như không để đối phương ở trong lòng.

Tam Hắc Tử vào trong bãi, chưa từng nói một câu, cũng giống như Hướng Sơn, chầm chậm đi vào bên trong.

Trong mấy lão đầu kia có một người đi tới, chính là lão hán tên là Ngũ Tử kia: "Bên các người hôm nay ai làm chủ?"

Cao Hổ không để ý đến hắn, Loa Tử tiếp lời: "Cha ta một lát nữa sẽ tới."

Lão nhân kia giơ tay nhìn một chút, nói: "Thời gian sắp tới rồi...."

Loa Tử như cười mà nói: "Không phải là còn chưa tới sao?"

Lão đầu không nói nữa.

Bên này đang nói, bên kia đã có một trận rối loạn, chỉ thấy Cao lão đầu dẫn hai người anh em kết nghĩa của hắn đã tới.

Vừa từ xa tiến đến đã mở miệng: "Ngũ tử, ngươi là một lão mù, cả năm không ra khỏi cửa nhìn trời một lần..."

Lão hán tên Ngũ Tử cũng mắng: "Ngươi cái lão ***, năm ngoái mới được ta thả cho một lần, đảo mắt đã quên rồi..." Nói đi nói lại, hai lão đầu đã cuộn thành một khối.

"Thành nghĩa, ngươi có thể cầu xin lão gia tử buông tha cho Tam Hắc Tử lần này, Hắc Tử hai năm nay huyên háo quả thực có chút quá đáng, nhưng lão gia tử không phải có chút giao tình với cha hắn sao?" Hai người tiến tới, lão hán Ngũ Tử nhỏ giọng nói với Cao lão đầu.

Cao lão đầu liền nheo đôi mắt.

Khang Thuận Phong phát hiện, rất nhiều động tác của Cao lão đầu có chút giống Hồ Tà Tử, có lẽ là thời gian ở cùng Hồ Tà Tử quá dài, không tự chủ học được vài động tác này.

"Nếu không phải có giao tình với cha hắn, cũng không đợi tới hôm nay rồi. Xa không nói tới, Hắc Trì Hạ Tam Quý, Miêu Gia hải tử, còn có Thất Đội Minh Oa, đám trưởng bối kia cùng lão gia tử nhắc lại một hồi giao tình, đều nói muốn phế đi Tam Hắc Tử, lần này lại đâm một nhát vào tim của lão gia tử, hắn cũng có chút quá ngông cuồng rồi!" Cão lão đầu nhẹ giọng nói, Khang Thuận Phong lần đầu tiên cảm thấy, cái lão đầu tử này không ngờ cũng có lúc mang tới cảm giác âm trầm.

"Tam Hắc Tử không biết Trương Thắng Lợi có quan hệ với tiểu tử Khang Gia, nếu biết chắc chắn sẽ không làm việc này. Gia gia hắn qua đời, đã lập nghiêm lệnh cho hắn, không cho hắn động vào bất cứ nhân vật nào của Thượng trại!" Ngũ tử lão hán nhẹ giọng giải thích: "Mấy người chúng ta là đồ đệ của Triệu lão giả tử, việc này chúng ta rất khó làm!"

Cao lão đầu liền nở nụ cười: "Lão gia tử đã lên tiếng rồi, các lão huynh đệ còn chưa nói, đám các ngươi dù có hành động gì, chúng ta cũng chắc chắn ngăn chặn. Cao Hổ hôm nay đi cùng Trương Minh Lợi, cấp cho Tam Hắc Tử cơ hội cuối cùng, nếu hắn thông minh, sẽ không đáp ứng trận quyết đấu này. Ngươi thành thật nói cho ta, hắn có phải đánh giá thấp lão gia tử rồi, mấy người chúng ta cũng đã già, thời đại tiếp theo cũng không có nhân vật nổi bật nào, vì thế có kẻ đã coi thường quyền uy của Hồ lão gia tử tại Bồ Châu Huyện này."

Lão hán tên Ngũ Tử trầm mặc rồi, tất cả đều là cáo già thành tinh trên núi rồi, việc này không ai lừa được ai.

Liền thở dài, nói: "Ta đoán là chuyện hôm nay không đổi được nữa rồi, giao tình vài thập niên của chúng ta, chặt đứt chứ?"

Cao lão đầu cũng thở dài: "Nhưng mà ta khuyên các ngươi nên an phận một chút, đám người Đại Lệ Na cũng đã lên đây rồi."

Ngũ tử lấy làm kinh hãi: "Đám Đại Lệ Na lên đây làm cái gì, việc này không liên quan tới bọn họ a?"

Cao lão đầu nói: "Nghe nói, Hồ Tà Tử có quan hệ với Lưu Anh Vũ, mấy người Đại Lệ Na đều là đồ đệ của Lưu sư phụ, Hồ lão gia tử có việc, bọn họ sao có thể đứng ở bên nhìn chứ?"

Ngũ Tử cả giận nói: "Các ngươi lẽ nào muốn nuốt trọn mấy người chúng ta?"

Cao lão đầu liền nở nụ cười nói: "Vốn việc này, các ngươi không nên nhúng tay vào!"

Ngũ Tử lão hán giận dữ cả nửa ngày, mới phun ra một câu: "Lẽ nào chúng ta nhìn các ngươi ép chết con trai của sư phụ bọn ta sao?"

Cao lão đầu trợn tròn mắt: "Lão gia tử nếu đã quyết định chủ ý, vậy sinh tử do mệnh! Các ngươi hiện tại nói những lời này... có ích gì sao, vì sao không đốc thúc hắn, ở Bình Hậu trấn, ở Bồ Châu Huyện người bị hắn làm bị thương còn ít sao? Đám người kia không phải là không dùng nổi công phu nữa sao? Lúc trước cha hắn còn, hắn biết thu liễm một chút, cha hắn vừa mất, đám người các ngươi không biết nhận trách nhiệm đốc thúc hắn hay sao?"

Ngũ tử lão hán nghẹn họng, nhỏ giọng nói: "Thực sự không thể dàn xếp sao?"

Cao lão đầu lắc đầu.

"Lần này phía các ngươi ai ra tay?" Ngũ Tử lão hán còn ôm một tia hi vọng, hỏi.

"Là Hướng Sơn!" Cao lão đầu nói rõ ràng từng chữ.

Sắc mặt Ngũ Tử lão hán lập tức có chút trắng bệch: "Xem ra lão gia tử thực sự không niệm tình rồi!"

Cao lão đầu gật đầu: "Các ngươi chuẩn bị cho tốt đi!"

Ngũ Tử lão hán liền xoay người rời đi.

Cao lão đầu cũng đi về phía mấy người Khang Thuận Phong, bên kia Tam Hắc Tử đã xem xong bãi, đang đứng khởi động gân cốt, bên này Cao lão đầu đi tới trước Hướng Sơn tầm một trượng thì dừng lại, Hướng Sơn lập tức đứng lên, gật đầu với Cao lão đầu, sao đó đi vào trung tâm bãi.

Bên kia Tam Hắc Tử cũng chạy tới trung tâm, hai người gặp nhau ở trung tâm bãi, Tam Hắc Tử luền nở nụ cười: "Tiểu tử, có can đảm! Khi Tam Hắc Tử ta lăn lộn nơi này, đánh ngã bao nhiêu hảo thủ ở Bồ Châu huyện, lúc đó ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ?"

Hướng Sơn vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm, cũng không trả lời, vừa chắp tay nói: "Mời!"

Tam Hắc Tử vốn là muốn dùng chiến tích của hắn áp đảo Hướng Sơn, rung động tâm hắn. Nhưng Hướng Sơn lại khiêu khích lửa giận của Tam Hắc Tử, hai người vừa lên tràng, đã thử tâm đối phương.

Tam Hắc Tử quả nhiên hơi bị chọc tức, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, bày ra tư thế môn tử (*) truyền thống. Hướng Sơn cũng vươn tay ra, bày ra tư thế môn tử, hai người bắt đầu dần tiến về phía đối phương.

Hiện tại đa số người đánh nhau không còn dùng tới động tác môn tử thừa thãi này nữa, bao gồm cả nhiều cao thủ đánh nhau, hay là võ thuật hiện đại, đều có cảm giác tư thế môn tử này không cần thiết, đây chỉ là hình thức mà thôi. Thời trước, giai đoạn còn trình chiếu truyền kỳ Lý Tiểu Long, Lý Tiểu Long luôn làm cái hành động này trước khi giao chiến, cho dù đến chết cũng như vậy. Đạo diễn cũng không phản đối

Kỳ thực không phải Lý Tiểu Long làm thế cho khí phách, mà trong nhóm thiết kế điện ảnh này không người nào biết, những người này căn bản không hiểu truyền thống võ thuật hành động môn tử có ý nghĩa là gì.

Không nên xem thường động tác này, từ động tác này, có thể quan sát nhiều đặc điểm của đối thủ: thứ nhất độ hòa hợp của tay chân, như thế có thể nhìn ra độ phối hợp giữa tay và chân đối thủ; thứ hai là xem thủ cước cùng thân pháp của đối phương có linh hoạt không, xem đối thủ phô bày động tác để rút ra kết luận điểm mạnh của đối phương là quyền hay cước. Giống như đang bất động, bỗng nhiên chuyển hướng làm ra một cái hành động, đối thủ khẳng định sẽ căn cứ biến hóa của ngươi mà phản ứng, từ đó có thể quan sát đối thủ có linh hoạt hay không, phản ứng có linh mẫn hay không; còn có thể quan sát đối phương xuống thế, đứng tấn có vững chắc dễ phát lực được hay không. Nói chung, sau giai đoạn này có thể nhận ra vài đặc điểm về võ thuật và bộ pháp đặc thù của đối phương. Tìm ra ưu thế tấn công của đối thủ, phòng ngừng được tình huống bất ngờ, giống như là thử nhau, ngươi có thể hiểu đối thủ, sau đó tìm cách hóa giải ưu thế của đối thủ, căn cứ vào đó rút ra hướng tấn công phòng thủ tương ứng.

Đối thủ quay người linh hoạt, khi tiến công ngươi phải phòng ngừa đối thủ biến chiêu, loại đối thủ này tấn công ngươi bằng tay trái thì ngươi phòng thủ tay trái, còn phải phòng tay phải hắn, bởi vì... loại đối thủ này hai tay biến chiêu rất nhanh; mà ngược lại, nếu gặp phải đối thủ thân pháp chậm chạp, ngươi vẫn phòng thủ tay trái hắn, đồng thời có thể trực tiếp tiến công, bởi vì đối thủ của ngươi chắc chắn lựa chọn phòng thủ đầu tiên.

Đối với đối thủ thân thể to lớn lại linh hoạt, ngươi phải du đấu với hắn, bởi vì đối thủ này ra chiêu rất nhanh, ngươi áp sát tới gần hắn cơ bản là tìm đường chết. Vì thế đầu tiên là khiến hắn hoạt động nhiều hơn, bởi vì hắn nặng hơn ngươi gần chục cân, sẽ nhanh mệt hơn ngươi. Đối với kẻ thân thể to cao nhưng không quá linh hoạt, vậy nên đánh vào hông. Nói chung tùy dạng đối thủ mà biến hóa căn bản, hay căn cứ vào tư thế môn tử của đối phương mà nhận thức đúng đối thủ.

Khang Thuận Phong nhìn Tam Hắc Tử cùng Hướng Sơn ra thế chào mời nhau thì quan sát động tác của Tam Hắc Tử, phát hiện tay này thuộc về loại đối thủ to lớn nhưng linh hoạt, hai tay hoán đổi cực nhanh, thứ duy nhất hạn chế là bụng hơi lớn, ngay khi Hướng Sơn đổi từ thế cao sang thế tấn thì hắn căn bản không khom lưng mà là lui một bước.

Hai bên di chuyển vài vòng, Hướng Sơn nhẹ hơn Tam Hắc Tử, quyền kinh có giảng: Yếu thắng mạnh, đánh hạ bàn. Hướng Sơn di chuyển ngày càng nhanh, từ tư thế môn tử đã chuyển sang du đấu, Hướng Sơn cũng nhìn ra Tam Hắc Tử thân thủ tuy linh hoạt nhưng hạ bàn bất tiện, vì thế liên tục tấn công ba đường về phía dưới chân hắn.

Tam Hắc Tử không thể liên tiếp thối lui, vì thế cong một nửa thắt lưng, giằng co với Hướng Sơn. Một người chỉ có thể khom nửa thắt lưng cơ bản là phổi nhiễm mỡ, hô hấp không nhanh, vì thế mới vài vòng giao chiến, Tam Hắc Tử đã có chút hụt hơi, có vẻ như sắp không chịu nổi nữa.

Tam Hắc Tử cũng là có kinh nghiệm ẩu đả phong phú, mắt hắn nhìn chăm chăm Hướng Sơn, sau khi Hướng Sơn đảo người sang một bên chuẩn bị đổi thế, thì tay hắn đột nhiên run lên, cả người dồn trọng tâm lên chân phải, như một mãnh hổ nhào tới, Hướng Sơn đang đổi thế, không có cách nào đối chiêu, đành phải lùi về sau một bước.

Võ thuật có câu tục ngữ, lùi một bước phá ngàn chiêu, khi không thể chống đỡ được hay thế đứng khó phòng thủ thì cần nhanh chóng lùi bước là tốt nhất.

Hướng Sơn lùi về sau, thuận lợi tung ra thối bộ trảm chủy, tung ra ba quyền đối chiến với Tam Hắc Tử. Đây là một trong các đặc điểm của võ thuật truyền thống, khi lùi lại thì không được lùi quá nhiều, có khi đối thủ có bộ pháp nhanh hơn người, ngươi nếu liên tục lùi lại có thể sẽ bị đối thủ thừa cơ tiến tới, vì thế Hồng Quyền chỉ có Thối thủ tam quan cùng với thối bộ trảm thủy, đã trở thành động tác bất bại, phòng ngừa được đối thủ tiến công, đồng thời không để mất thế. Giống như đối thủ vừa xông lên, vừa vặn bị trúng một trảm, lấy lại thế cân bằng.

Tam Hắc Tử tung ra ba chiêu cuối đều bị Hướng Sơn tránh thoát, liền dừng lại. Lúc này Hướng Sơn nhanh như một con mèo núi, thân thể nhẹ rảo bước về phía trước, khom người cong như một quả cầu, lao về phía chính diện Tam Hắc Tử. Tam Hắc Tử bụng lớn, khom người bất tiện, vốn muốn vung cước đánh lùi Hướng Sơn, nhưng Hướng Sơn dùng tay trái bảo vệ khuôn mặt, tay phải từ phía dưới vung tới chân phải Tam Hắc Tử, đùi phải nửa quỳ, vừa vặn che phía trước hắn.

Tam Hắc Tử bị chế trụ chân, theo bản năng đưa một tay xuống bảo vệ chân mình.

Nói đánh phải nhanh, Hướng Sơn run vai lên, thân thể vọt tới cùi trỏ đánh vào bụng Tam Hắc Tử. Bởi vì một thức Miêu Bác Thử Tẩu này đánh vào ngoại khố của Tam Hắc Tử, vì thế mới đánh tới bụng. Nếu nhằm vào nội khố, vậy cùi trỏ này khẳng định đánh vào hạ bộ Tam Hắc Tử.

Tam Hắc Tử nhiều năm ẩu đả, hắn không thấy rõ động tác phía dưới của Hướng Sơn, vì thế theo bản năng dùng tay bảo vệ hạ bộ.

Hướng Sơn liền bỏ qua phía dưới, phóng thẳng lên trên, lập tức tung ba cước về phía Tam Hắc Tử. Tam Hắc Tử động tác không chậm, lập tức cong người về phía sau, lộn một vòng, sau đó thuận thế tung một cước, cũng không quản Hướng Sơn có trúng cước hay không, trực tiếp lộn hết vòng, đứng thẳng người. Sau đó như mèo rửa mặt, nhanh chóng lùi về phía sau hai ba bước, mới tung ra tiếp một chiêu.

Đây là kinh nghiệm ẩu đả của Tam Hắc Tử, mặc kệ là có nhìn thấy rõ đối thủ nhau không, liên tiếp làm mấy động tác, nếu như đánh trúng đối thủ liền cảm nhận được mà công kích. Còn không trúng thì lùi luôn về sau quan sát đối thủ, đề phòng bị đối thủ một chiêu đánh bại.

Khi Tam Hắc Tử đá một cước móc ngược lên, Hướng Sơn liền đình chỉ công kích, tục ngữ nói, loạn quyền đánh chết lão sư phụ, thế địch không rõ ràng, nghìn vạn lần không nên cố công kích, đề phòng chiêu bất ngờ.

Điểm này giáo huấn rất thâm sâu, nhớ lại cuộc thi võ thuật truyền thống lần thứ hai chín toàn quốc tổ chức ở Nam Kinh, Hình Ý môn có một nhân vật rất lợi hại, tên thì không nhỡ kỹ, lúc đó hắn đánh cho một đối thủ luống cuống tay chân, chân đá tay đấm, hắn tưởng rằng thừa thắng xông lên, kết quả bị đối thủ đánh bừa một quyền trúng trán, quyền kình của đối thủ không nhỏ, trực tiếp đánh cho kẻ kia hôn mê. Vì thế võ thuật truyền thống luôn chú trọng, thế địch không rõ, không nên truy kích, để phòng ngừa bất ngờ ngoài ý muốn.

Đương nhiên đánh nhau tập thể thì lại khác, đây là cầu sinh trong tử, chỉ có thể dùng hết khả năng, điên cuồng đánh đấm.

Hướng Sơn nhìn Tam Hắc Tử một lần nữa trở về thủ thế, liền bước nhanh tới. Tam Hắc Tử đầu tiên là bị hắn dùng ngôn từ khiêu khích, dẫn phát lửa giận, hiện tại bị hắn đánh cho luống cuống, nhuệ khí đã mất, trận chiến này đã thất bại hơn nửa.

Tam Hắc Tử thấy Hướng Sơn bức tới, tay trái đi trước, tay phải phía sau tung một quyền đánh về phía mặt Hướng Sơn.

Hướng Sơn thấy Tam Hắc Tử mất đi nhuệ khí, lần này không tiến công mà hai tay vươn lên, hai chưởng một trước một sau, song sao yết hầu chống đỡ hai quyền của Tam Hắc Tử. Bởi vì biết Tam Hắc Tử chuyển vai cực nhanh, vì thế Hướng Sơn không chút nghĩ ngợi, hai tay trước sau đảo ngang, chưởng trái đi trước chưởng phải đi sau, từ phía trên đầu tạt qua mặt đánh thẳng lên vai trái Tam Hắc Tử. Tam Hắc Tử thu hồi quyền trái sau đó tiếp tục đánh ra, đúng là muốn xoay lưng tung ra Liên Tam Pháo trong Cửu Quyền. Nhưng trước mặt lại bị cùi trỏ của Hướng Sơn che mắt.

Tay trái Hướng Sơn chậm lại, hai tay đổi chỗ, tay trái thuận tiện ngăn trở quyền của Tam Hắc Tử, tay phải tung ra chính là Diện Thiếp Kim chính thống của hồng quyền Cao gia.

Chiêu này cùng loại với Hình Ý Phách Quyền, cùng loại với quyền thuật thiếu lâm Phác Diện Chưởng, chưởng này đánh vào giữa mặt Tam Hắc Tử, nếu trúng quyền này chắc chắn Tam Hắc Tử mắt long xòng xọc, máu mũi phun đương trường.

Tam Hắc Tử đau đớn hét lớn một tiếng, tay phải vừa lộn, tay trái thu về, quyền từ miệng đánh lên, lui một bước đánh ra trảm thủy. Hướng Sơn dùng một chưởng che mắt Tam Hắc Tử, lúc này không tiếp tục lùi lại mà lách người tránh một chiêu phản đòn kia, sau đó xoay người tiến lên hai chiêu trảm thủy đánh tới.

Hồng Quyền phổ nói: Cước chuyển quyền không chuyển, nhất định là bệnh nặng; tay nâng cước không nâng ngừng đánh. Ý tứ chính là tay chân tương hợp, vừa tiến vừa thối, mấy thứ này chỉ có nhiều năm luyện tập võ thuật mới có thể luyện thành thói quen. Nếu như vừa tiến lên chỉ muốn đánh người đến chết cũng đều loạn, vì thế luyện tập võ thuật truyền thống không phải chỉ có vài bộ sách dạy công phu.

Hướng Sơn từ nhỏ luyện võ cùng Hồ Tà Tử, luyện được thân pháp từ trong sách võ thuật, quyền cước quy nhất, bởi vì thế hai chưởng phách thủy còn chưa tới, dưới chân đã chuyển, chân trái đưa lên trước, che lại hạ bàn Tam Hắc Tử, hai chưởng phách chủy lúc này chém xuống.

Lúc này Tam Hắc Tử đã rơi vào thế bại, Hướng Sơn nếu muốn lấy mạng hắn, chỉ cần áp sát vào người hắn khống chế là có thể kết thúc, nhưng Hướng Sơn hôm qua đã được Hồ Tà Tử căn dặn, muốn phế Tam Hắc Tử, bởi vậy không dùng chiêu tổn thương lớn tới thân thể, mà tay phải trực tiếp biến thành Phượng Nhãn quyền, thoáng cái đã đánh tới phế môn ở ngực phải Tam Hắc Tử.

Khang Thuận Phong ở phía xa chỉ nghe thấy ầm một tiếng giòn tan.

Khang Thuận Phong chỉ biết Tam Hắc Tử xong rồi, không chết cũng tàn phế cả đời.

Nhưng chợt nghe Hướng Sơn a một tiếng, tiếp tục đuổi theo muốn động thủ. Lúc này, đã thấy phía sau Ngũ Tử lão đầu, một tay kéo Tam Hắc Tử về sau, mấy lão đầu kia liền lớn tiếng hô: "Chúng ta thua... chịu thua rồi!"

Cao lão đầu cùng hai người bạn kết bái của hắn, còn có Cao Hổ và Loa Tử đều bước lên phía trước, che chở cho Hướng Sơn ở phía sau, hai bên giằng co. Khang Thuận Phong vốn cũng muốn tiến lên phía trước, nhưng bị Hướng Sơn kéo lại, không cho hắn đi cùng: "Không được tiến lên, anh mất ba cái mạng cũng không để mất một mạng của chú!"

Khang Thuận Phong liền kêu lên một tiếng: "Hướng Sơn ca!"

Hướng Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không có việc gì, không cần đánh nữa, Tam Hắc Tử không có việc gì!"

Sau đó quay sang nói: "Thành Nghĩa ca, bọn họ gian trá, Tam Hắc Tử có mang đồ phòng hộ trên người."

Cao lão đầu quay lại nhìn hắn một cái, lão hán kêu là Ngũ Tử kia nói: "Tam Hắc Tử mặc cái gì trên người thế?"

Lão đầu tên là Ngũ tử kia trên mặt đỏ lên, nói: "Ngưu bì giáp gia truyền nhà hắn...."

Cao lão đầu liền nổi giận, nói: "Các ngươi không có quy củ!"

Ngũ tử lão hán sắc mặt có chút nổi giận, nói: "Chúng ta chịu thua rồi, các ngươi tùy ý xử lý đi? Tam Hắc Tử nếu không mặc giáp, chiêu kia của Hướng Sơn cũng không nhẹ, lẽ nào thật sự muốn giết chết hắn?Ngươi thích thì tới đây, đám đồ đệ của Triệu lão gia tử chúng ta tuy chỉ còn mấy khớp xương già nhưng không phải là không lo nổi!"

Mấy lão đầu kia mỗi người đều trợn mắt nhìn, nhìn tình hình có vẻ rất căng.

Cao lão đầu liền cười lạnh, nói: " Đến thì đến, ngươi nghĩ rằng ta không dám chắc?"

Nói xong phi thẳng lên phía trước.

Hướng Sơn kêu lên một tiếng: "Thành Nghĩa ca!"

Cao lão đầu liền quay lại nhìn hắn.

Hướng Sơn bước lên: "Thành Nghĩa ca, tuy rằng hắn có mặc giáp, nhưng một chiêu của em cũng có thể đánh nát phế môn của hắn, cả đời này hắn muốn động thủ với người khác cũng không được nữa. Tô gia đả pháp, hiện tại truyền xuống chỉ có một chi, hắn hẳn là biết điều rồi, để cho bọn chúng đi thôi."

Cao lão đầu sắc mặt thay đổi mấy lần, Hướng Sơn chỉ nhìn hắn.

"Ngươi đã mở miệng rồi, vậy quên đi!" Cao lão đầu giậm chân, nói với Ngũ Tử lão hán: "Lão gia tử đã để Hướng Sơn lập ra môn hộ của chúng ta, hắn đã mở miệng, việc này cứ thế quên đi, điều kiện các ngươi đã đáp ứng lúc trước, lúc nào thực hiện?"

Tam Hắc Tử lúc này đã bình tĩnh lại, đẩy Ngũ Tử lão hán ra, khóe miệng vương máu, nói: "Hiện tại ta đã như chết, cũng không dám đổi ý, Bình Hậu trấn sau này là thiên hạ của các ngươi rồi! Tiền bạc bao nhiêu, các ngươi báo ra một con số, cho dù đập nồi bán sắt ta cũng trả cho các ngươi."

Khang Thuận Phong tiến lên nói: "Về dưỡng thương đi đã, Minh Lợi ca sẽ nói với ngươi sau."

Tam Hắc Tử gật đầu, để người đỡ đi.

Ngũ tử lão hán trước khi đi còn quay về phía Hướng Sơn ôm quyền: "Cảm tạ ân tình của cậu! Đã lưu lại tôn tử này cho sư phụ chúng ta."

Hướng Sơn ôm quyền, không nói gì.

Ngũ tử lão hán không nhìn Cao lão đầu, đã xoay người rời đi.

Hướng Sơn nhìn Cao lão đầu, không nhìn được nói: "Thành Nghĩa ca, anh không trách em tự tác chủ trương chứ?"

Cao lão đầu nở nụ cười, quay đầu nói: "Chú làm thì cũng làm rồi, quy củ là chết, người mới là sống, sư phụ lão nhân gia chắc chắn cũng đồng ý với hành động của chú."

Bên phía Tam Hắc Tử rút lui, bên này bọn dẹp một chút rồi rời đi. Khang Thuận Phong lần đầu thấy loại chiến đấu sinh tử thế này, trong lòng không khỏi có chút kích động. Hướng Sơn kéo tay hắn, hắn liền nắm chặt lại, không có ý tứ nở nụ cười: "Em lần đầu tiên nhìn thấy loại luận võ thế này."

Hướng Sơn không nói gì, chỉ là cười nhìn hắn đi theo sau mọi người.

(*) Môn tử: Hành động múa một đường quyền cước, sau đó hai tay đưa về phía trước ngực xuống tấn, vẫy tay mời chào hoặc làm động tác mời chào khác với đối thủ ( Bạn đọc đã xem phim võ thuật truyền thống có lẽ thấy rất nhiều người trước khi giao đấu đều múa may sau đó về tấn bộ, ai xem cũng bảo động tác thừa cho đẹp mà , hình như võ thuật việt nam gọi là diễu thế dương oai thì phải)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play