Sáng ngày hôm sau, lúc nghỉ giữa giờ, Khang Thuận Phong gọi điện thoại cho Trương Mị. Bên kia lúc nhận được điện thoại cảm giác rất kỳ quái, khi nghe rõ là Khang Thuận Phong, Trương Mị chỉ nói chờ hắn ở một cửa phòng ăn sinh viên vào giờ cơm trưa, xong liền vội vã cúp máy.

Khang Thuận Phong cầm điện thoại, nhất thời bất đắc dĩ mà oán hận nói: "Chị hai à, chị tốt xấu gì cũng chờ tôi nói hết lời nha!

Đóng điện thoại lại, liền chuẩn bị vào cửa phòng học, lại thấy một bóng đen từ trong cửa phòng học xông thẳng ra, Khang Thuận Phong theo bản năng vừa nghiêng người đổi vai, đã tránh được người, có điều chân phía dưới lại không động, người kia đang ở phòng lao ra, liền ối một tiếng, té xuống mặt đất.

Khang Thuận Phong lúc này đã phản ứng lại, vội đưa tay chụp tới, kéo người lên.

Người nọ lại một tiếng ối, dọa nữ sinh khác đuổi theo phía sau hết hồn, nói: "Nghiên Nghiên, cậu làm sao vậy?"

Khang Thuận Phong lúc này mới thấy rõ, hóa ra nữ sinh lộ ra khuôn mặt đỏ au trong lòng, chính là người đẹp số 1 Trang Nghiên, bản năng liền định buông tay, nhưng cảm giác nàng còn chưa đứng vững, liền vừa dùng lực, làm cho nàng tìm được trọng tâm.

"Cậu..." Trang Nghiên lấy tay liền xoa eo, cái nắm này của Khang Thuận Phong lại nắm không nhẹ, muốn trách cứ, nhưng hắn nâng mình dậy, muốn cảm ơn, giống như lại là hắn làm mình bật ngược!

Nữ sinh đuổi theo Trang Nghiên kia lúc này liền tới đây, đỡ lấy nàng, cũng chính là nữ đồng học Trương Nguyệt Thu cùng lớp và một phòng ký túc với Trang Nghiên, nàng vừa dùng ánh mắt trách cứ nhìn Khang Thuận Phong, vừa nói với Trang Nghiên đang xoa eo: "Không sao chứ?"

"Tay cậu thật mạnh! Đau chết rồi!" Trang Nghiên oán giận nói một câu, để Trương Nguyệt Thu dìu vào trong phòng học.

Khang Thuận Phong lúc này mới nhớ tới cái nắm vừa rồi nắm rất mạnh, cảm giác eo mềm của cô nương nhà kia, dường như vẫn còn lưu lại ở đầu ngón tay. Bàn tay kia thì có chút cảm giác tê tê, đầu ngón tay giống như cũng sẽ không gập được, không khỏi cảm thán người đẹp chính là sức quyến rũ lớn.

Tiếng chuông tiết cuối vừa vang lên, tâm của Khang Thuận Phong đã muốn bay tới chỗ Trần Nhị Trụ rồi, hắn đã mê kình lực của Thái cực quyền, nới lỏng không phải nới lỏng, ngưng thần tụ ý thể như không; mềm không phải mềm, một tuyến kéo theo trăm tia kình. Luyện tập Hồng quyền cũng phải hư lĩnh đỉnh cảnh, cũng phải trầm vai hạ tay, cũng phải khép gối nâng mông, yêu cầu là vai thả lỏng mà linh hoạt, chỗ khác chính là, Hồng quyền không chỉ chú ý **, luyện quyền cũng chú ý lực đạt đến ngọn, dùng chính là lực phát ở ngọn, đây là mượn món của Thông Bối; Hồng quyền cũng giảng Trửu Kháo, đây là mượn thứ của Yến Thanh môn; Hồng quyền cũng coi trọng Thiếp Thân Ai Tễ, đây lại là món của Bát Cực Môn; nghe nói Đại Bát Bộ trong Hồng quyền đến từ chính Bát Quái, Mạt Thủ Tá Giám chính là Hổ Phác và Ưng Tróc của Hình Ý. Những khả năng này là nghe sai đồn bậy, nhưng có một điểm, quyền sư Hồng quyền học tập nội gia quyền, cơ bản không cần làm sao hóa cương, đây là thật!

Hắn đang tính đi ra ngoài, điện thoại liền rung. Khang Thuận Phong luôn thiết lập điện thoại ở chế độ rung, một là sợ ảnh hưởng đến người khác. Hai là, hắn cảm giác dùng tình hình gia đình mình, dùng di dộng có chút hơi căng. Mặc dù hắn đã có tài sản hơn mười vạn, nhưng sau khi hiểu rõ vật giá của thành phố S, biết chút tiền này cũng không đủ để chống lại bất cứ phong ba gì của cuộc sống.

Quan trọng hơn là, ở sau lưng của hắn, cha mẹ, chị em, anh em đều là một phần vướng bận trong tính mạng hắn, ở trước mặt mấy vướng bận này, hơn mười vạn nguyên ngay cả bảo đảm cơ bản nhất cũng không bảo đảm được.

Khang Thuận Phong móc ra điện thoại, vừa nhìn là điện thoại của Trương Mị, thiếu chút nữa lấy tay vỗ đầu mình, có điều trong tay đã cầm điện thoại, liền xong rồi! Hắn thiếu chút nữa đã quên chuyện Trương Mị hẹn hắn.

Nối được điện thoại, thanh âm bên kia có chút ồn, giọng Trương Mị ép xuống rất thấp, nói: "Tôi ở cạnh cửa nhà ăn phía đông, cậu mau tới đây!"

Khang Thuận Phong còn chưa đáp lời, bên kia lại cúp. Khang Thuận Phong khó hiểu mà nhìn điện thoại, chuyện gì mà thần bí như vậy! Cũng vội đi về phía bên kia, tới cửa nhà ăn rồi, quả nhiên thấy Trương Mị một tay cầm khay cơm, đang ở đó lo lắng mà nhìn đông nhìn tây.

Khang Thuận Phong liền đưa tay chào một cái, Trương Mị cũng vội bước tới, nói: "Sao chậm như vậy nha, khiến tôi chờ đến sốt ruột".

Khang Thuận Phong liền cười nói: "Buổi trưa có chút việc, tâm quẹo ngã ba thiếu chút nữa đã quên rồi..."

Trương Mị liền bất mãn mà sẳng giọng: "Cho dù giả bộ nói yêu đương, cũng cần giống một chút, nếu không để lộ rồi, tôi có bao nhiêu dọa người nha! Sau này không cho phép lại quên..."

Khang Thuận Phong thấy nàng nói đến thú vị, chỉ dùng tay gãi đầu mình.

Trương Mị sợ hắn xấu hổ, khẽ cười mà le lưỡi, nhưng mặt lại đỏ lên, đưa tay qua nói: "Ài, ở đây có năm trăm đồng, cậu cầm lấy..."

Khang Thuận Phong không nhận tiền, nhíu mày nói: "Những đậu phộng kia đều là trong nhà tự làm, không đáng tiền gì, tôi cũng không có ý định đòi tiền. Hơn nữa, năm trăm đồng, cũng quá nhiều đi?"

Trương Mị mặt càng đỏ hơn, nhìn bốn phía giống ăn trộm, mới nhỏ giọng nói: "Mấy người ở ký túc xá bọn tôi nghe tôi nói đã có người yêu, nên muốn gặp một chút, hơn nữa muốn cậu mời khách, đây là tiền cho cậu mời khách, cũng không thể để cậu bỏ tiền? Cậu tối nay có rảnh không?" Thấy Khang Thuận Phong bộ dạng do dự, lại vội nói: "Hôm nay không được, ngày mai cũng được. Đều do Ngô Ny Ny, tôi nói cho nàng, nàng miệng rộng nói cho người toàn bộ ký túc xá biết..." Nói xong, ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn.

Khang Thuận Phong thấy nàng giả bộ đáng thương, thầm nghĩ: "Chị đây là tội gì thế? Bằng điều kiện của chị, dạng nào mà tìm không được? Còn muốn tự bỏ tiền diễn trò cho người ta xem..." Trong lòng nghĩ thế, nhưng cũng không đành lòng khiến nàng gặp khó khăn, liền nói: "Vậy thì tối nay đi, đến lúc đó chị gọi điện cho tôi, tiền chị cầm lấy, tôi cũng có!"

Trương Mị liền vội la lên: "Cậu có là cậu có, có điều bộ dạng cậu cũng không giống trong nhà dư dả..." Nói đến đây, liền lấy tay che miệng mình, ngượng ngùng mà nói: "Tôi không phải ý kia, tôi là nói chuyện của tôi sao để cậu bỏ tiền được..." Nói xong chột dạ mà nhìn Khang Thuận Phong, sợ hắn vì thế tức giận, đàn ông luôn trọng mặt mũi.

Khang Thuận Phong thấy nàng bộ dạng áy náy, lại biết nàng không có tâm cơ quá mức, hơn nữa chính hắn cũng chưa bao giờ bởi vì nhà mình nghèo mà tự ti, trong lòng hắn, ở sau khi cha bị bệnh, trong nhà còn có thể duy trì cuộc sống, bản thân còn có thể học lên đại học, đã chứng tỏ rõ sự vĩ đại của cha mẹ, hắn chỉ cảm thấy kiêu ngạo vì cha mẹ, vì bản thân.

Mặc dù luôn có một loại tình cảm ê ẩm, nhưng vẫn kiêu ngạo!

Hắn liền cười nói: "Tôi gần đây làm thuê kiếm được chút tiền, thật có mà!" Nói xong, vì làm dịu đi bầu không khí, lại cười giỡn: "Mặc dù bây giờ chúng ta giả vờ, nói không chừng chị sẽ giỡn quá hóa thật nha?"

Trương Mị thấy hắn cũng không tức giận, liền lại hoạt bát lên, lại le lưỡi nói: "Sướng cho cậu!"

Khang Thuận Phong phát hiện Trương Mị thích le lưỡi, lại thích cười, thấy thế nào cũng không giống bộ dạng một sinh viên năm hai, ngược lại giống một cô bé cấp hai. Nhịn không được liền đưa tay, ngắt đầu mũi nàng một cái!

Lần này bầu không khí liền quả thật vui vẻ lên, Trương Mị mặt lập tức đỏ, con mắt trợn tròn nhìn hắn: "Cậu không thể động tay động chân với tôi!"

Khang Thuận Phong lại vò đầu xấu hổ, bản thân cũng kỳ quái sao trở nên lớn gan như vậy.

Trương Mị đỏ mặt nói: "Cậu sao giống ba tôi thế, thích ngắt mũi người ta! Tôi ghét nhất bị người ngắt mũi tôi..." Nói xong, lại đưa tiền tới, nói: "Cậu cầm tiền đi..."

Khang Thuận Phong còn muốn từ chối, chợt nghe bên kia có người gọi: "Trương Mị, sao cậu còn chưa tới..." Nói xong giọng liền khựng lại, rõ ràng là thấy được Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong ngẩng đầu vừa nhìn, hóa ra là Ngô Ny Ny, liền cười khẽ với nàng, nhưng lại bất động thanh sắc mà nhận tiền Trương Mị nhét tới vào tay, nói: "Chào chị!"

Ngô Ny Ny kỳ quái nói: "Hai người các ngươi..." Tiếp theo liền bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì, một bộ dạng bắt quả tang. Trương Mị liền vẫy vẫy tay với hắn, chạy về phía Ngô Ny Ny, hai người cùng đi vào nhà ăn, còn chưa vào nhà ăn, chỉ thấy Trương Mị giương nanh múa vuốt, hướng Ngô Ny Ny giết qua, Ngô Ny Ny "Chạy trối chết"...

Khang Thuận Phong liền nhịn cười không được, cũng đi vào trong nhà ăn, trong nhà ăn cung cấp khay ăn, chỉ có nữ sinh cẩn thận mới có thể tự mang theo khay cơm. Khang Thuận Phong chỉ ở đoạn đầu dùng khay cơm mấy ngày, bình thường đều dùng khay ăn do trường cung cấp.

Hắn còn chưa đi tới cửa nhà ăn, điện thoại lại rung, lần này lại là Trần Nhị Trụ gọi tới.

Khang Thuận Phong liền tiếp, bên kia liền hỏi hắn sao còn chưa tới, hắn đã chuẩn bị cơm xong rồi, Khang Thuận Phong vội miệng đáp ứng chạy qua, cúp điện thoại, thầm nghĩ: Xem ra nhân phẩm mình còn không tệ!

Đến nhà ăn của khách sạn, Khang Thuận Phong chỉ thấy Trần Nhị Trụ đang ngồi không ở đó, trên bàn bày hai món ăn, tay cũng đang lật nhẹ qua lại trên đùi, chính là chưởng pháp lập của ** Thủ luyện trên đùi, liền cười đi tới.

Mới vừa đi tới chỗ cách chừng hai mét, Trần Nhị Trụ liền xoay đầu lại, ánh mắt chứa thần.

Khang Thuận Phong liền cười rộ lên, công phu của Trần Nhị Trụ đã luyện đến tình cảnh Hổ Ngọa Thính Phong (hổ nằm nghe gió), đây là một thứ cùng loại với bản năng giác quan thứ sáu, cũng không nhất định là nghe được tiếng động gì, chỉ cần có người chú ý tới hắn, trong khoảng cách hai ba mét, đem tinh khí thần bọc qua, có thể cảm nhận được.

Thấy là Khang Thuận Phong, ánh mắt Trần Nhị Trụ liền nhu hòa, nói: "Hôm nay sao chậm thế, không phải nói sẽ tới dùng cơm rồi sao?"

Khang Thuận Phong cũng lười nhiều lời giải thích, chỉ nói: "Ngoài ý muốn một chút chuyện, liền quên mất".

Trần Nhị Trụ liền gọi nhân viên tới, kêu món nóng cùng cơm, hai người trước hết động đũa, vừa ăn vừa bàn về quyền pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play