Nhìn vào nhị gia Chu Nhất Phàm, Bạch Nhãn Lang cực kỳ cảm kích với vị nhân sĩ này, vội vã giới thiệu với Phòng Tam. Phòng Tam nhìn khí độ Chu Nhất Phàm không tầm thường, hơn nữa Bạch Nhãn Lang tôn trọng hắn tuyệt đối không phải giả, liền thấy đây là một nhân vật không đơn giản.
Quả nhiên, Chu Nhất Phàm vừa mở miệng, Bạch Nhãn Lang chỉ dám đứng nghe. Chu Nhất Phàm nói tiền căn hậu quả cho hắn hiểu rõ hoàn toàn, chuyện này chuyện kia, đạo lý này đạo lý nọ, nhưng Chu Nhất Phàm nói, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, trật tự phân minh, Bạch Nhãn Lang nghe được không nhịn được gật đầu, cuối cùng đồng ý đưa ra hai bãi để bảo trì liên minh này. Chu Nhất Phàm biết một phong thư đưa cho Trần Bàn Tử, đại ý là lần trước suy nghĩ không chu toàn, mong thứ lỗi, hiện tại Hà Nam bang bỏ ra hai bãi, để mọi người đều hưởng chỗ tốt, mọi người nâng tầm nhìn xa hơn một chút, Bưu Thịnh đường gục, cũng không chỉ có mấy chỗ tốt này. Mọi người bây giờ tan vỡ, không nói đến lợi ích từ Bưu Thịnh đường, mà ai có thể đảm bảo Bưu Thịnh đường không phải công, đoạt bãi trở lại chứ?
Phòng Tam thấy đến đây làm sao không rõ, kỳ thực nhị gia này mới là lão đại Hà Nam bang, lập tức cùng hắn kết giao. Thầm nghĩ, cuối cùng cũng không phụ nhờ vả của Thang tam, có một nhị gia khôn khéo như vậy tọa trấn Hà Nam bang, Bưu Thịnh đường xem ra tới số rồi.
Kỳ thực PHòng Tam không biết, một màn kịch lúc trước cũng là do nhị gia ở sau thao túng, mục đích chính là kết giao với hắn, chỉ cần có Trung Nghĩa đường ủng hộ, Vạn Thịnh đường mới có thể lập lại một lần nữa, Nhị gia mới có thể thượng vị.
Cảm giác được chuyện xử lý đã đạt tới mức khâu trời không vết may, Phòng Tam liền từ biệt Bạch Nhãn Lang, nghĩ thầm, mau chóng trở lại cáo báo việc này cho Thang Thần Long cùng Thang Thần Hổ, nhị gia này cũng không phải nhân vật đơn giản như vậy.
Bạch Nhãn Lang bị quang cảnh tương lai mà nhị gia miêu tả hấp dẫn, tươi cười hớn hở, ngày ngày ôm Tiểu Yến Toa thả lỏng thể xác và tinh thần.
Chu Nhất Phàm khóe miệng mỉm cười, thầm nghĩ: "Bày mưu đặt kế, không mai một so với năm xưa. Chỉ cần Thang gia huynh đệ chịu gặp hắn, hắn liền có thể nắm chắc thuyết phục bọn họ giúp đỡ chuyện khôi phục Vạn Thịnh đường, chỉ cần bỏ đi ngoại vi cho Trung Nghĩa đường, như vậy vẫn còn cơ hội khôi phục Trung Nghĩa Đường.
Nhưng mà, trong đêm đó nhận được tin tức, Phòng Tam liền trừng mắt há hốc miệng, Bạch Nhãn Lang cơ hồ nổi trận lôi đình, Chu Nhất Phàm âm thầm thở dài, liên minh đã xong rồi!
Bãi mà Hà Nam bang chiếm được của Bưu Thịnh đường, một buối tối bị đoạt lại hết, bảy bãi gần hai trăm mạng cơ hồ người mang thương tích, hơn nữa đại bộ phận đều bị chém một đao ngang đùi, đó là một nơi yếu hại, vết đao cực kỳ khó khép miệng. Những hán tử què chân này nói, Bưu Thịnh đường tập trung nam mươi hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh, một tay khảm đao, hơn nữa năng lực tác chiến rất mạng, thường là một địch hai không rơi vào hạ phong. Như vậy năm mươi người đối phó với hơn hai mươi người bảo vệ một bãi, cơ bản không có bất cứ lo lắng nào, hầu hết đều là đánh cho người của Hà Nam bang quân lính tan tác, trong thời gian ngắn đã kết thúc chiến đấu.
Nhưng mà, đám người chạy trốn được đều gặp bất hạnh, một người bị bảy tám người bây lại, phản kháng trực tiếp chém ngã, không phản kháng bị một đao chém ngang đùi.
Trong khi Bạch Nhãn Lang đi qua đi lại nhìn đám thương binh trong phòng thì Thanh Trúc bang lại truyền tới một tin tức, đêm qua lão đại Thanh Trúc bang dẫn người đến chuẩn bị chém giết một bãi của Bưu Thịnh đường thì bị mai phục trên đường, bị người khác chém chết tại chỗ, thủ lĩnh đám người này cầm khảm đao, nói là người của Nam Kinh bang, chuyển lời tới Đàm lão đại một câu, Trần ca bảo hắn ân cần hỏi thăm ông, liền dẫn người lao lên chém giết, đám người bên cạnh Đàm lão đại đều bị chém giết cùng với hắn.
Tin tức này vừa truyền tới Chu Nhất Phàm không khỏi thở dài, chỉ biết rằng cái liên minh này cơ bản đã xong. Lão đại Thanh Trúc bang cho dù có phải Nam Kinh bang chém hay không, Trần bàn tử đều không thể thoát khỏi liên quan, hai bang lúc này thù không đội trời chung! Phong Nha đường cùng Phổ Giang bang tất nhiên sẽ không tiếp tục làm tốt thí, rời khỏi liên minh Hà Nam bang, sợ Bưu Thịnh đường trả thù.
Phòng Tam tận mắt thấy sự tình thành cái dạng này, cũng không động vào Bạch Nhãn Lang cui xẻo kia nữa, trực tiếp cáo từ ra đi, Bạch Nhãn Lang gọi lại, Phòng Tam không quay đầu đi thẳng.
Chu Nhất PHàm mang theo ánh mắt thương cảm nhìn hắn, thầm nghĩ: chính là một lần sơ sẩy! Bưu Thịnh Đường cũng có cao nhân! Chính là hắn dùng lợi ích để khiến liên minh vững chắc. Muốn thể hiện trước mặt Phòng Tam một phen, nhưng hiện tại chuyện tới nông nỗi này còn thể diện cái rắm gì? Đây là số mệnh không tốt, không phải lỗi của hắn! Hắn thoải mái an ủi mình, hai năm sau màn cũng tích góp được không ít tiền, không bằng về quê sống, không lo nhà cửa, ăn uống nữa a.
Tin Đàm lão đại bị chém giết truyền tới tai Trần bàn tử, hắn đặt mông phịch một cái xuống ghế, may mà Mã Long phản ứng nhanh, vội đỡ hắn, không thì hắn chỉ có nước xấu mặt trước đàn em.
Nơi Đàm lão đại chết cách địa bàn của Nam Kinh bang không xa, thật không biết gia hỏa này đêm hôm khuya khoắt chạy tới địa bàn của Nam Kinh bang làm gì? Lẽ nào hắn thẹn quá hóa giận, học chiêu quả phụ thắt cổ, muốn chết trên địa bàn của Nam Kinh bang, lòng mang ác tâm?
"Trần ca!" Khi Mã Long diện tú ác hổ mang theo vẻ lo lắng nhìn hắn thì Trần bàn tử liền trấn tĩnh lại. Khác với Bạch Nhãn lang nổi giận lôi đình, Trần bàn tử là một hán tử từ chém giết mà trưởng thành, tuy rằng hắn sau khi thượng vị đã ngừng chém giết, nhưng nhiều lần trải qua chuyện sinh tử liếm máu trên đầu lưỡi đao khiến cho lòng hắn không chút mất bình tĩnh.
Chuyện đã xảy ra, phải đối mặt, đây là phong cách làm việc của Trần bàn tử.
Trần bàn tử suy tư một trận, hiện tại hắn phải đối mặt với sự trả thù của Bưu Thượng đường cùng cừu hận của Thanh Trúc bang. So với cừu hận của Thanh Trúc bang, hắn càng lo Bưu Thịnh đường trả thù hơn, nghe người ta nói, đêm qua Bưu Thịnh đường một hơi chiếm lại bảy bãi của Hà Nam bang. Trần bàn tử thở dài, trong lòng biết lần này là Bưu Thịnh đường giả trư ăn thịt cọp, chơi hắn một vố. Vì thế có thể đoán ra, chuyện Đàm lão đại chết là do Bưu Thịnh đường làm, nhưng cho dù thế nào người của Thanh Trúc bang cũng không phải không nghĩ ra, thế nhưng bọn họ không muốn nghĩ thế. Đàm lão đại chết, đối với người kế vị mà nói, đối phó với Nam Kinh bang dễ dàng hơn Bưu Thịnh đường nhiều, hơn nữa Bưu Thịnh đường tối qua biểu hiện thực lực như vậy, bọn họ càng nguyện ý tin tưởng Nam Kinh bang giết lão đại của họ hơn, chắc chắc sẽ chĩa mũi dùi vào Nam Kinh bang.
"Bây giờ phải làm sao? Trần ca..." Mã Long hỏi, hắn cũng bị biến hóa bất ngờ này làm cho không biết thế nào cho phải, hắn cho rằng Bưu Thịnh đường sắp bị mấy nhà liên hợp đánh cho tàn phế, hiện tại xem ra người ta co rút lại đường khẩu là có thâm ý.
Trần bàn tử hít sâu một hơi, khiến tâm tình mình bình tĩnh lại, hắn nhìn thoáng qua hán tử thấp thỏm ở xung quanh, liền nở nụ cười, hào hiệp nói: "Tất cả mọi người, sắc mặt sao khó coi thế, chuyện đã tới trước mặt, lão tử còn đứng ở đây, các chú sợ cái gì?"
Đám hán tử nghe xong lời hắn đều vẻ mặt xấu hổ, nói: "Trần ca, bọn em chỉ hơi bất ngờ, anh yên tâm, theo Trần ca anh không ai là kẻ nhát gan!"
Trần bàn tử nói: "Thanh Trúc bang tuy rằng phiền phức, nhưng không phải tai họa lớn, hiện tại Bưu Thịnh đường có thể sẽ không đối phó với chúng ta, dù sao còn có một Hà Nam bang chống đỡ, vì thế mọi người không cần quá lo lắng, trước tiên trả lại bãi kia cho Bưu Thịnh đường đi!"
"Trần ca!" Nghe thấy bỏ bãi vừa cướp được của Bưu Thịnh đường, mấy hán tử kia đều có chút luyến tiếc.
Trần bàn tử không quan tâm, nói: "Tiếc cái gì, muốn tiền cũng phải có mạng mới kiếm được, đúng không? Chúng ta cần làm trước mắt là tập trung lực lượng nhanh chóng giải quyết chuyện Thanh Trúc bang, lúc này nếu không trả bãi cho Bưu Thịnh đường, chẳng lẽ muốn chịu tội thay Hà Nam bang?"
Đám người kia nghẹn họng.
Trần bàn tử cởi vạt áo phía trước, từ trên cổ móc ra một tấm hồng ngọc, nhìn thoáng qua, liền thở dài.
Trước mặt liền xuất hiện một khuôn mặt béo tốt, mang theo dáng tươi cười, bảy phần chân thành ba phần giả dối, tên béo kia dùng bàn tay như nữ nhân đưa ra cầm lấy khối ngọc nói: "Không có việc gì đừng phiền anh, chú thấy đấy anh rất béo, sợ chạy trốn lắm!"
Trần bàn tử do dự, hắn không biết có nên quấy rối hắn hay không.
Tên có khuôn mặt béo tốt kia cũng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, có chuyện nếu không tới tìm anh, anh sẽ chết cho chú xem!"
Con mắt hắn đã ươn ướt, huynh đệ! Một đời, hai huynh đệ, không phải thân nhưng còn hơn người thân.
Hắn cắn răng một cái, đưa ngọc hoàn cho Mã Long nói: "Mày mang theo ngọc hoàn này tới Trần gia câu ở Hà Nam, tìm một người tên là Trần nhị trụ, không phải nói gì, chỉ giao cái này cho hắn. Nhớ kỹ, đi bằng máy bay, vé một chiều, thân phận trên máy bay là xxxxx"
Mã Long nhận ngọc hoàn, cẩn thận cất vào người, cũng nói: "Em đi rồi, bên cạnh anh cần một người bảo vệ."
Trần bàn tử cười ha hả nói: "Tuy rằng Trần ca đã nhiều năm không cầm đao, nhưng thân thủ không kém hơn chú mày đâu, mày mau kiếm người kia đi, nếu như có hắn bên cạnh, bằng đầu óc của hắn, lần này ta cũng không té ngã như vậy. Ngươi nhớ kỹ, hắn sớm ở thành phố S một ngày, Trần ca anh sớm an toàn một ngày!"
Mã Long gật mạnh đầu, vừa đi ra ngoài vừa móc điện thoại gọi điện cho sân bay, chọn vé sớm nhất.
Khi Mã Long ngồi trên máy bay đi Trịnh Châu, thì Trần bàn tử đã trả lại bãi cho Bưu Thịnh đường. Thịnh tỷ sau khi nhận được tin tức liền gọi A Thành an bài người một lần nữa tiếp nhận trung tâm mát xa Nhuận Lâm.
Tiếp đó, an bài chuyện trả thù Hà Nam bang, hiện tại liên minh Hà Nam đã tan tác, đám Thịnh tỷ đều là người từng trải, chuyện này cũng không cần Khang Thuận Phong tham mưu, Khang Thuận Phong bèn tiếp tục quay về tham gia huấn luyện.
Thịnh tỷ thấy đại thế đã định, cũng không giữ hắn, chỉ là trận chiến này giành toàn thắng, tự nhiên mọi người đều có phần thưởng khích lệ, ai có địa bàn thì mở rộng địa bàn, ai cần thăng chức thì thăng chức, bốn mươi hán tử kia đều được phân cho một ít tiền. Khang Thuận Phong thì nhận được một tấm thẻ ATM.
Đây là A Bình dùng thân phận Khang Thuận Phong làm một tấm thẻ cho hắn.
Lúc gần đi, Thịnh tỷ còn biểu đạt ý tứ với hắn, muốn hắn trước khi về có thể tới Dương gia một chuyến, gặp Dương lão đầu, biểu đạt ý tứ Bưu Thịnh đường muốn hợp tác với Tín Đường.
Khang Thuận Phong không có lý do gì không đáp ứng, liền cáo từ Thịnh tỷ.
Khang Thuận Phong xuống lầu, đi tới một góc đường đã thấy một cây ATM, Khang Thuận Phong biết ở trên mặt thẻ không thể điều tra số tiền, phải đi xem một chút. Kết quả hắn lần đầu cho thẻ vào, có chút lúng túng, khiến một bảo an bên cạnh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn cả nửa ngày. Khang Thuận Phong liếc mắt, nếu tiếp tục lúng túng, có khi bảo an kia sẽ làm phiền hắn. Liền nói thẳng rằng mình vô dụng, nhờ tên bảo an kia giúp hắn.
Bảo an kia vừa nghe giọng hắn nồng đậm chất thôn quê liền nghĩ: thì ra là một tên nông dân. Nhưng bởi tố chất được rèn luyện hằng ngày, nên hắn vẫn kiên trì giảng giải một phen.
Khang Thuận Phong lúc này mới tìm được khe cắm, cắm thẻ vào, dựa theo hướng dẫn kiểm tra một phen, kết quả số tiền hiện lên, khiến cho hắn hoảng sợ, chờ tĩnh tâm lại, hắn mới nhận ra là mười vạn đồng.
Khang Thuận Phong ra khỏi cây ATm, cả nửa ngày vẫn không thể bình tĩnh được, số tiền cha mẹ hắn cả đời không kiếm được, hắn vài ngày đã kiếm được, hắn không biết là năng lực của mình xuất chúng hay là xã hội dễ kiếm tiền nữa!
Khang Thuận Phong cẩn trọng thu thẻ ATM vào trong ví, lấy tay kiểm tra tỉ mỉ, xác định không thể rơi được, mới cất vào túi quần, sau đó ra khỏi ngân hàng.
Hắn lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ, đã là mười giờ sáng, hắn muốn tới Dương gia cần phải nhanh hơn, nếu không tới giờ cơm, nói không chừng Dương lão đầu tưởng hắn tới kiếm cơm nữa chứ.
Hắn quyết tâm một trận, cắn răng gọi một chiếc taxi đi tới Dương gia.
Hắn đã ngồi xe taxi vài lần, biết đi taxi cũng phải mấy tầm mười đồng một cây, hiện tại tuy rằng đã là phú ông có mười vạn đồng, nhưng hắn nghĩ một hơi tiêu mấy chục đồng, vẫn có chút tiếc hận.
Xe tới Dương gia, tài xế bảo hắn trả sáu mươi đồng, Khang Thuân Phong sắc mặt phẫn nộ, móc tiền đưa cho tài xế.
Tài xế nhìn mặt hắn có chút đỏ rực, tưởng rằng hắn say xe, lại không biết hắn đau lòng vì mất đi sáu chục đồng.
Mở cửa chính là Đông thúc, thấy Khang Thuận Phong, không biết sao trong lòng Khang Thuận Phong lại cảm thấy có vấn đề, Khang Thuận Phong có cảm giác hắn khách khí lại mang theo cảm giác bất hòa, không giống với lần trước hắn tới, điệu bộ khách khí nhưng vẫn mang chút thân thiết.
Đông thúc mang hắn tới phòng khách, sau đó mới vào thông báo cho Dương lão đầu.
Chỉ chốc lát Dương lão đầu đi tới, nhưng mà không thấy Đông thúc, Khang Thuận Phong cũng không biết Đông thúc xảy ra chuyện gì, nhưng không để tâm, dù sao bản thân hắn cũng chỉ là tập quyền cho Dương lão đầu xem, cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, còn chưa nói tới giao tình thâm hậu gì.
Dương lão đầu không biết Đông thúc bất hòa, vừa thấy hắn đã nói: "Chuyện Bưu Thịnh đường ta nghe nói rồi, thực sự là một đêm thiên biến, Thịnh tỷ kia thực sự không đơn giản!"
Khang Thuận Phong cười bồi, Dương lão đầu còn không biết hắn đóng vai trò mấu chốt trong chuyện này a.
Hai người trò chuyện một lát, Dương Thần Thanh từ bên ngoài đi vào, thấy Khang Thuận Phong, liền chào hỏi: "Cậu không tập huấn nữa sao? Thế nào cả ngày ở bên ngoài vậy, nha đầu nhà chúng ta còn chưa trở về, lão thái thái rất nhớ nàng đó!"
Khang Thuận Phong không biết xẩu hổ, nói: "Tôi có chuyện bận, xin nghỉ!"
Dương lão đầu nói: "Chuyện lần trước cậu nói, tôi đã gọi điện cho vị sư đệ kia rồi, hắn đồng ý hỗ trợ, bảo bạn cậu tới nhà gặp hắn đi!"
Khang Thuận Phong nghe xong, biết Tằng Cần Sinh có hi vọng, liền cảm ơn Dương Lão đầu.
Dương Thần Thanh nói: "Cậu đã tới thì tiện tay giao lưu vài chiêu, gần đây tôi luyện tập có chút tiến bộ, vừa lúc cậu tới, muốn thử tay một chút."
Khang Thuận Phong liền mỉm cười gật đầu, chuyện động thủ giao lưu, chính là chuyện hắn thích nhất.
Dương lão đầu theo chân bọn họ tới hậu viện, Khang Thuận Phong cùng Dương Thần Thanh giao thủ qua lại. Mọi người không lạ gì nhau, hai người thu công lực, đấu chiêu thức.
Dương Thần Thanh không có khách khí, bắt đầu đã tung bộ Hoành Quyền Long Xuất Thủy.
Khang Thuận Phong vốn vai phải đưa phía trước, thấy Dương Thần Thanh tung quyền, vai phải theo chân phải thu lại nửa bước, nghiêng người tránh ngang, tay trái xòe ra, nhẹ nhàng đánh về phía khuỷu tay phải Dương Thanh Thần, chân phải tiếp tục bước lên trước, tay phải chuyển thành quyền thế, nhắm ngay sườn Dương Thanh Thần, chính là một chiêu trong hồng quyền, Thiểm Đả Khí Nhãn. Dương Thanh Thần bị vỗ trúng khuỷu tay, không biết quyền đánh về hướng nào, nhưng quyền phải của Khang Thuận Phong đã uy hiếp ở phía sau, cũng không biết làm gì hơn, bèn dựa theo quyền thế, chân trái lùi bước, hai tay chuyển thành ưng trảo, bảo vệ sườn trái.
Đây là bộ pháp trong võ thuật truyền thống, chân phải bước tới vung tay thành quyền, chỉ có sườn trái là sơ hở, cho dù đối phương có tiến công ở đây hay không, chỉ cần một chiêu thất bại, tiếp theo chính là chuyển thế bảo vệ sườn trái.
Một chiêu ưng trảo, chế trụ quyền của Khang Thuận Phong, thân thể thoát khỏi vòng công kích.
Dương Thần Thanh tay phải ra ưng trảo chế trụ quyền của Khang Thuận Phong, tay trái giơ khuỷu tay, bảo vệ trước ngực, bày ra tư thế nghênh môn thiết soan (cài then cửa), chân trái vừa chuyển, liền tránh khỏi hướng công kích của Khang Thuận Phong, khuỷu tay trái như thương, đánh thẳng tới ngực Khang Thuận Phong. Chân trái vừa bước, liền đánh ra Diêu Thiểm bả đồng thời xòe bàn tay, tay phải che phía trước, bảo vệ chính diện, che chắn luôn tay trái, tạo thành thế đại binh áp cảnh. Chỉ cần Khang Thuận Phong nghênh đón một khuỷu tay này, chưởng phải đã thủ sẵn liền có thể tung ra, đánh tan chống cự cuối cùng của đối thủ.
Nhưng Khang Thuận Phong thấy hắn xuất ra quyền thế, lập tức phá thế không phá chiêu, không tiếp chiêu thức của hắn, mà thân thể thuận theo hướng Dương Thần Thanh công kích mà lùi chân trái, chân phải vòng ra sau chân trái, chân phải làm trụ, uống cong thắt lưng dùng chiêu Giá Ninh Yêu Bãi Khố, nhìn như tránh đòn, kỳ thực chân trái đá thẳng tới bụng Dương Thần Thanh.
Dương Thần Thanh thấy hắn rơi vào bại thế, đang muốn tiến bộ, lại thấy Dương lão đầu ở một bên quát: "Cẩn thận!" loại bại thế ám cước này cực kỳ khó đối phó, chỉ cần hấp tấp tiến bộ, bụng hay hạ bộ có thể bị trúng một cước ngay.
Dương Thần Thanh bị Dương lão đầu quát một tiếng, chỉ biết không ổn, định ngừng tiến bộ, nhưng chân trái lại bị Khang Thuận Phong nhẹ điểm một cước vào đầu gối, một cước điểm trúng, Khang Thuận Phong xoay thắt lưng, hai tay một trước một sau đánh tới. Hai chưởng chính là Phách Chủy chém vào phía chính diện, chân phía dưới cũng bắn ra, chính là một thức trong thập nhị lộ đạn thối.
Dương Thần Thanh thấy bại thế đã thành, không động nữa, Khang Thuận Phong cũng biết ý liền dừng động tác.
Hai người liền cười, Dương Thần Thanh nói: "Đúng là sai một ly, xem ra thời gian rèn dũa lúc trước vẫn còn thiếu sót! Lần trước cậu nói thần quyền quỷ thối, tôi còn không tin, nhưng một cước hạ bàn của cậu lúc nãy đúng là xuất quỷ nhập thần!"
Khang Thuận Phong nói: "Một chiêu kia cũng không phải thối pháp, là thân pháp nổi danh trong hồng quyền. Trong hồng quyền, thân pháp này gọi là lão tam bộ, từng nói đến trong bí pháp hồng quyền, chỉ ba bước chuyển thế, thân pháp này cực kỳ quan trọng. Nhưng mà hiện tại đa số mọi người đều nghĩ nó vô dụng, chỉ trú trọng luyện quyền pháp. Kỳ thực lão tam bộ có khả năng đánh người như rắn quấn thân, đánh đối thủ khắp bốn phương tám hướng."
Dương lão đầu ở bên cạnh nói: "Vừa nhìn một chiêu của cậu, vốn bại thế đã thành, nhưng chỉ bằng một chiêu bộ pháp đã hồi sinh, đúng là hảo thế pháp."
Khang Thuận Phong nói: "Đấu pháp tuy rằng cần thiết, nhưng phải có vài chiêu nghịch chuyển tình thế, một kích không trúng, tất rơi vào tử địa. Hồng quyền lưu truyền nhiều năm, bên trong đa số là cổ pháp, có người nói cổ pháp chưa chắc đã tốt, lời này không sai! Nhưng rất nhiều thứ có thể truyền tới ngày nay, chính là có đạo lý của nó. Càng truyền lưu lâu dài, càng được đẽo gọt tinh tế, không thể dễ dàng bỏ qua!"
Dương lão đầu gật đầu nói: "Chú thấy đây là bộ pháp không ngờ là thân pháp, có một lại cảm giác như cá vẫy nước, lại có cảm giác như rắn quấn thân, giống như Long Thân của chúng ta. Kỳ thực Long Thân là ngư xà biến thành, muốn tìm Long Thân, phải thăng hoa từ ngư xà mà lên! Mà rắn hóa rồng, lại có cá chép vượt long môn thuật, vì thế lĩnh hội Long thân là thứ tốt nhất, hơn ngư thân pháp, hay xà triền thân pháp."
Khang Thuận Phong không khỏi gật đầu, mấy người này đều là lão đầu thành tinh, không thể xem thường, trong lòng có kiến thức, từng trải có kinh nghiệm, chỉ liếc mắt là đã nắm bắt được bản chất của Giá Ninh Yêu Bãi Khố.
Dương lão đầu chứng kiến trận tỷ thí ngày hôm nay, trong lòng nổi hứng nói: "Lúc trước chú cũng đã bàn luận với lão gia tử về chuyện này!"
Khang Thuận Phong nhìn hắn vui vẻ, liền nhân cơ hội nói chuyện Thịnh tỷ muốn hợp tác với Tín Đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT