Mã Long uống rượu, hết ly này đến ly khác, hắn uống không phải loại rượu mấy nghìn một chai, mà là loại mười mấy nghìn một chai. Chuyện này hắn đâu cần lo, ắt có các tiểu đệ cung kính chuẩn bị cho hắn.
Hắn cũng không ăn mấy đĩa hoa quả và đồ ăn vặt kia, chỉ từng ngụm rượu nặng đến cháy họng.
Hắn cần nỗi đau này, sự đốt cháy và tan nát này.
“Anh muốn bao nhiêu thằng nhóc, một hay hai? Là ả đang hỏi phải không?”
“Anh nói em cần bao thời gian mới có thể thêm một số không nữa? Là ả đang cười đúng không?”
“Đừng có sờ lung tung, anh sao giống mấy người khác đáng ghét kia vậy? Là ả tức giận đúng không?”
“Ta cắn chết này, ta cắn này, cắn thật này … này, đau không? Là ả lại làm trò đúng không?”
“Đừng tức giận nữa, có được không? Là ả lại cầu xin gì hắn đúng không?”
Ả …, ả …, ả …
Hắn không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chực trào ra.
Mã Long, cái tên tức cười, gọi rồng chẳng phải rồng, mà là một con trùng bi thương!
Thực ta, Mã Kế Vũ mới là tên thật của hắn, hắn là người Thương Châu Hà Bắc, công phu gia truyền, từ nhỏ đã luyện võ công, trong nghề cũng coi như là người ăn vài đấu muối rồi.
Phách quải quyền cũng được gọi là phi quải quyền, là công phu phóng trường kích viễn, dùng sao tử kinh nhi, luyện thành hai cánh tay sẽ như gậy như roi, mang theo khí thế đại khai đại hợp.
Trong giang hồ có câu Bát cực thêm Phách quải, thần quỷ cũng sợ, ý là Bát cực quyền đánh sát, thuộc đoản đả, Phách quải quyền là phóng trường kích viễn, thuộc trường kích, hai thứ có thể bổ sung cho nhau, luyện thành đến thần quỷ cũng khó tránh, nhưng điều này chỉ đúng với người luyện Bát cực.
Đối với Phách quải quyền mà nói, hiểu lầm này, vì bản thân Phách quải chính là một quyền pháp kiêm bị trường quyền đoản thủ, vẫn có câu Viễn phóng như quải tiên, cận thu xà bàn thân. Nhưng hiện đa số người luyện Phi quải đều có thể đại khai đại hợp, nhưng lại kém luyện triền thân, mà thực tế, tiều triền lại là pháp môn mật truyền của Phách quải quyền, tiểu triền luyện thuần rồi mới có thể nuốt gọn đối thủ rồi thả ra.
Luyện Phách quải quyền yêu cầu với cánh tay rất cao, hai cánh tay phải linh hoạt, mềm như dây thừng bện mà lại rắn như thép.
Mã Kế Vũ từ nhỏ đã được ông nội huấn luyện, ngày nào cũng vậy, ngoài đi ra ngoài đường, không thể thiếu công phu phải luyện cho cánh tay. Quẩn dây cỏ bện lên cột gỗ, ngày này cũng dùng hai tay léo lên, đánh này vòng này lại quấn vòng khác, đến cuối cùng không quấn dây thừng nữa, cũng đập cọc gỗ kêu vang, mạt gỗ bay tứ tung.
Sau khi ông nội mất, cha Mã Kế Vũ không quản được hắn, đành thả cho đi, nhanh chóng trở thành tiểu bá vương trong vùng. Nếu là chuyện nhỏ, mấy đồ đệ của ông nội đều làm ở sở tư pháp hay ủy ban, đều nể mặt con ông cháu cha, tha cho hắn, kết quả tên tiểu tử này ngày càng to gan, cuối cùng để xảy ra chuyện lớn.
Mã Kế Vũ có một người anh em nhắm được một cô gái, nhưng cô ta có bạn trai rồi, hai người đàn ông khoe mẽ ghen tuông liền động thủ, kết quả Mã Kế Vũ bị thiệt thòi, trở về bảo Mã Kế Vũ báo thù.
Mã Kế Vũ đi rồi, đối phương hình như cũng luyện chút công phu, nói vài câu không hợp, bên trên dùng tay đấm tới khiến hắn che mặt, phía dưới chân trái đá một cái vào thẳng bụng dưới của Mã Kế Vũ.
Công phu của đối phương có thể so với Mã Kế Vũ, Mã Kế Vũ hai tay xếp chữ thập che ngực, chân trái phía dưới kết hợp với đầu gối, hai chân bắt chéo nhau trên không, chân trái tiếp đất, chân phải đá về phía sau, chính là thoái pháp Thanh long nhị lộ, nhắm đúng vào hạ bộ đối phương, sau đó chân không tiếp đất mà xoay lại đánh ra ngoại quải diện.
Đối phương bị hắn đánh vào hạ bộ, bất giác co mình lại như con tôm, đang bị quải mặt cước tiếp theo đánh vào quai hàm, những động tác đó nhanh chóng mặt, giống hệt như mấy bộ phim điện ảnh vậy.
Vốn đến đây không có chuyện gì, tưởng chết mà chẳng chết, Mã Kế Vũ đánh vào tay, khi rơi xuống lại theo quán tính thêm một đòn Nhị lang đản sơn nữa, hai cánh tay xỏe ngang ra, đánh vào má đối phương, mắt đối phương liền phá thủy.
Mọi người ngớ ra! Trọng thương rồi, hoàn toàn khác những chuyện trước khi hắn gây ra.
Mã Kế Vũ biết ông nội cả đời chính trực, mấy sư thúc sư bá tha cho chuyện nhỏ còn được, nhưng chuyện lớn không thể mắt nhắm mắt mở được, nếu không cũng không được ông nội thu nhận làm đệ tử. Thế là, trở về nhà, hắn không nói gì, vớ vội hai bộ quần áo rồi chạy biến.
Lang thang bên ngoài hơn một năm, nghe có người nói S thị dễ sống, vậy là hắn liền đến S thị.
Nhưng xã hội hiện đại đều lấy tri thức văn hóa nói chuyện, loại đến cấp hai còn chưa tốt nghiệp như Mã Kế Vũ đâu có dễ tìm việc. Nhưng may là còn có võ vẽ trên người, hắn tìm được một số công việc nhóm bảo an, về sau có người thấy hắn thân thủ được, liền giới thiệu hắn đến một hộp đêm làm.
Kết quả, hắn thích một cô nương ở đó, là người Trùng Khánh.
Cô nàng có tính cách mạnh, tâm tính lại rất tốt, nói chuyện làm quen, ngày nào cũng đấm đá ăn với nhau, nhưng cũng yêu hắn đến muốn chết, làm mấy bao thuốc trong sòng bạc, trộm vào thứ ăn ngon, cứ lúc nào rảnh là lại đưa đến cho hắn, nhìn hắn ngon hơn mình mà cũng thấy mình.
Cứ rảnh là hắn lại nói về tương lai, nói ngày mai, nói về sau có mấy đứa con.
Không có chuyện thì lại ở lì với hắn, cho hắn thấy sự tồn tại của mình, kể cả có thêm mấy số không cũng bỏ việc để kết hôn với hắn. Nhưng lại rất phóng khoáng trước mặt người khác, cô nàng thường phóng khoáng với khách khứa nhưng lại bảo thủ trước Mã Kế Vũ, kéo tay, thơm má, nếu sờ sờ mó mó thêm thì thường đổi lại sự giày có của tay và cả răng của cô nàng nữa.
Thế nhưng, mỗi lần nổi nóng là vừa úp mặt vào hắn mà cắn, vừa khóc ròng, không thì lại ôm chặt cứng hắn không nói gì.
Cái cảm giác hạng phúc này là những ngày vui nhất cuộc đời Mã Kế Vũ, nhưng ngày hôm đó, ông chủ của Mã Kế Vũ chợt sai hắn cũng mấy người nữa đi làm chút chuyện, hắn theo đến S thị không hiểu làm chuyện gì. Khi quay về tổng hộ thì hắn gần như phát điên.
Bạn bè nói với hắn, nàng lên lầu đưa hoa quả cho khác đã nhảy lầu rồi!
Hắn đờ đẫn nhìn cảnh sát lên lên xuồng xuồng thu thập bằng chứng, cảnh sát tìm hắn hỏi chuyện, hắn chỉ khóc, không muốn nói gì. Hắn biết cô không có chứng u uất! Hắn biết cô không nợ tiền ai! Hắn biết cô muốn sổ tiết kiệm có thêm một số không nữa rồi sẽ lấy hắn, sinh cho hắn một trai một gái! Những cái khác hắn không biết, cái gì cũng không biết!
Hắn đứng đó nhìn gương mặt từng xinh đẹp bị biến dạng, rồi cúi xuống hôn, lần đầu tiên hắn hôn môi cô, dù môi đã lạnh cóng, vẫn còn vết máu.
Hắn hi vọng, rất hi vọng rằng cô sẽ sống lại như trước, giống như một con mèo hoang nhỏ, đưa móng vuốt ra cào, để lộ hàm răng của mình ra, hắn đảm bảo hắn không chạy nữa, cho cô cào cắn!
Thế mà cô lại trừng trừng mắt nhìn hắn, không có chút sinh khí.
Nhưng rõ ràng hắn nhìn thấy sự quyến luyến và không yên tâm của cô về hắn trong đôi mắt lạnh lẽo ấy. Cô thường cảnh cáo hắn, nặng tay thì không được đánh nhau, hám gái thì đừng nhìn người con gái khác, trông quê mùa thì đừng chê cô! Nhưng hắn không hiểu, rõ ràng hắn không muốn khóc, mà tại sao nước mắt cứ rơi lã chã. Bên cảnh sát kết luận, cô mắc chứng u uất mà tự sát.
Khi cha mẹ và em trai nàng từ Trùng Khánh tới, thu nhận tro cốt, hắn thấy hai người cao tuổi run lẩy bẩy bi nghèo khố áp chế mấy chục năm và một đứa trả mười sáu tuổi, gương mặt lão nhân tê dại và lỗ rỗ, thằng bé thì cười ngây ra. Trước mặt hắn, cô luôn khen cha đẹp trai thế nào, mẹ xinh đẹp ra làm sao, tự hào về em trai biết bao thông minh đáng yêu.
Người con gái hư vinh này! Người con gái chỉ hư vinh trước mặt hắn này! Chẳng nhẽ cô không nghĩ đến một ngày hắn thực sự lấy cô và ra mắt nhà vợ sẽ phải giải thích thế nào sao?
Mã Kế Vũ dùng toàn bộ tích lũy của mình đưa cho cha mẹ cô, sau đó quỳ sụp xuống dập đầu, rồi quay đi, để lại mọi người ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mã Kế Vũ đứng trước gương cẩn thận tút tát lại bản thân, cô thường ai oán hắn không chăm chút bản thân cho đàng hoàng, để khi đưa cô đi chơi cho cô chút thể diện, vì vậy hắn hôm nay phải ăn mặc thật đẹp.
Tút tát lại xong, hắn kéo ống quần lên, giắt chùy vào ống chân rồi lại kéo ống quần xuống. Cô bảo hắn không được đi đánh nhau, hôm nay hắn không đi đánh nhau, hắn đi giết người!
Khi hắn xuất hiện với diện mạo chưa ai từng thấy ở hộp đêm, mấy người anh em bình thường qua lại tốt còn đang cười đùa là mới không có bạn gái mà đã xuân rồi.
Hắn chỉ cười hỏi: “Ông chủ đâu rồi?” Hắn bị bảo vệ của ông chủ chặn lại trước cửa văn phòng tầng ba, đó là bảo vệ thuê về với giá cao ngất.
Mã Kế Vũ không nói gì, tay phải vồ tới, cánh tay cuốn lấy cổ tên bảo vệ như rắn độc, hắn lại tìm được cảm giác đánh cột gỗ năm xưa với ông nội, hắn thậm chí còn cảm nhận được cái cổ đó bị hắn tấn công có tiếng gân cốt gãy, tên bảo vệ đó đổ xuống y như cái cột gỗ vậy. Tên còn lại giờ mới ý thức được tình hình, duỗi tay đấm thẳng vào ngực hắn.
Hắn không thèm thu tay phải lại mà lại xoay cổ tay, xoắn lấy tay tên bảo vệ, tay trái vồ tới, chân trái bước lên giáng xuống. Khi luyện Phách quải quyền, hai cánh tay giáp vòng lại, đó là bàng kinh nhi. Nhưng luyện tới về sau, góc đó ngày càng nhỏ, nhưng vẫn phải đập xa, đập cho có lực.
Chỉ nghe thấy tiếng phạch, bàn tay phải của Mã Kế Vũ đã đập vào mặt tên bảo vệ rồi ấn xuống, tay phải thuận thế đập vào chính diện, sau đó tay trái lại lật lại, đập mu bàn tay vào má trái của đối phương.
Ba chưởng ập tới, cơ thể phục xuống, chân trái bước lên, một thế yến lướt mặt hồ đâm tới hạ bộ tên bảo vệ mặt đã đầy máu, cánh tay phải uyển chuyển tựa roi da đập tới, vừa thẳng người dậy, vứt cái cơ thể đổ ụp xuống sang một bên.
Tên bảo vệ đó nằm co quắp trên sàn, ánh mắt đờ đẫn. Lúc này, bọn người đi lại trên tầng ba sợ quá, còn Mã Kế Vũ thì lại đi thẳng vào văn phòng của ông chủ.
Ông chủ là một người trung niên tinh anh, đang nghe điện thoại, nhìn thấy hắn đi vào thì rất tức giận, chỉ hắn đang định văng tục chửi bới.
Mã Kế Vũ liền nắm lấy ngón đang chỉ trỏ của ông ta ấn xuống bàn, nhấc chân lên, rút cái chùy ra, đóng cái ngón tay đó vào bàn. Sau đó, hắn nhớ lại lời ông nội nói, muốn ra tay, đừng nói lời thừa đừng làm động tác thừa, mọi thứ phải trực tiếp thì hơn.
Ông chủ còn chưa phản ứng lại kịp, đầu tiên là nhìn ngón tay mình bị đóng đinh vào bàn, rồi lại nhìn Mã Kế Vũ, dường như chưa nghĩ ra làm sao tên này chạy được đến đây, rồi mới thấy đau đớn thét lên.
Mã Kế Vũ vừa bắt lấy tay hắn, vừa nắm cái chùy, chỉ hỏi một câu: “Chuyện của Lạt Muội ai làm?”
“Là cô ta tự …” Ông chủ còn muốn giải thích một câu.
Mã Kế Vũ nhấc cái chùy lên, di một tấc, rồi lại ấn vào.
Ông chủ hét lên, thấy cái chùy đó lại bay lên, tốc độ rất nhanh, máu văng cả lên mặt hắn.
“Là ai làm?” Mã Kế Vũ hỏi lại, ngữ khí không thay đổi.
“Ta không … a …” Ông chủ lại hét lên, nước mắt nước mũi chảy ra, nhìn thấy chiếc chùy lại thay đổi vị trí, lần này lại lên một tấc, chuẩn như dùng thước kẻ vậy, đâm thẳng vào cổ tay hắn.
“Là ai làm?” Mã Kế Vũ hỏi, vẫn là câu đó.
“Là Thang thiếu … Thang đại thiếu gia của Trung Nghĩa đường! Hắn sớm đã ngắm Lạt Muội, cô ta chỉ cho hắn sờ soạng, không cho làm tới thật. Thang thiếu tức giận, liền giờ trò bá đạo, hôm đó mới gọi cậu đi …” Ông chủ nói không nên lời.
“Thang thiếu … Thang thiếu nào, hắn tên gì?” Mã Kế Vũ hỏi.
“Trưởng phòng Thang đại thiếu là Thang Văn Quốc, nhị thiếu là Thang Văn Dân, tam thiếu là Thang Văn Sinh … Nhị phòng chỉ có một đứa, tên là Thang Văn Quyền …” Lão ta lúc này nói hết những gì mình biết.
“Ngươi chỉ cần nói là ai làm!” Mã Kế Vũ cắn răng nói, cái chùy trong tay lại rút ra, nhưng lần này không đâm vào nữa.
Lão ta hét lên: “Là Thang Văn Quốc … Thang Văn Quốc đại thiếu gia!”
Mã Kế Vũ vung chùy ra, sượt thẳng qua cổ của lão chủ, cái cỏ họng há ra như miệng đứa trẻ, máu phun ra như suối. Máu nóng phun khắp mặt Mã Kế Vũ.
Hắn lau sạch máu trên cái chùy đi, sau đó nhanh chóng dùng nước tinh khiết trong phòng rửa tay rửa mặt, không thể mặc tiếp bộ quần áo trên người nữa, hắn chỉ một tiểu đệ đang sợ hãi đứng ở cửa nói: “Cởi quần áo của cậu ra tôi mượn!”
Tên tiểu đệ đó cởi quần áo ra. Mã Kế Vũ cũng không tránh người,cởi quần áo đầy máu của mình ra, rồi thay bộ của tên tiểu đệ vào. Mặt rửa chưa sạch, hắn cũng không để ý đến. Khi hắn ra khỏi cửa, hắn nhìn những người ở lại, đều là những tiểu đệ tiểu muội có chút ấn tượng.
“Chúng em không ai báo cảnh sát cả …” Người nói là một tiểu muội,Mã Kế Vũ nhận ra đó là một người bạn của Lạt Muội, hắn rất muốn nói gì đó, nhưng lại không nói gì, quay người đi thẳng.
Đêm đó, đại thiếu gia của Trung Nghĩa đường khi đang uống rượu trong vườn Thanh Thủy bị một người bịt mặt tấn công, chùy cắm vào vai. Thế nhưng, đại tiểu đệ của lão nhị Thang Thần Hổ của Trung Nghĩa đường Ma Đầu có mặt, giao đấu với thích khác, hai người giao đầu vài chiêu, thích khách bị Ma Đầu đó đâm cho một nhát vào ngực, thổ huyết, sau đó bị mấy chục người của Trung Nghĩa đường truy sát, mười mấy người trong số đó về sau tự sát.
Về sau điều tra ra thích khách đó là Mã Kế Vũ, là bảo vệ của sòng bài Thủy Hàm Nguyệt. Thang đại thiếu ắt biết là chuyện gì, không truy cứu nữa, chỉ âm thàm truyền lệnh xuống, tìm men sông người này, sống thấy người, chết thấy xác. Nhưng cuối cùng không ai bắt được người này. Mã Kế Vũ đêm đó nhảy xuống sông, bơi đi mấy dặm, rồi dựa vào khả năng sông nước của mình mà lên bờ. Người hắn tuy hứng mười mấy đao nhưng không nặng. Cái này phải cảm ơn ông nội hắn đã huấn luyện nghiêm khắc dài kỳ.
Võ thuật truyền thống có câu, là vị tập đả, tiên tập nhai! Nhai đả chiếm vị trí quan trong trong võ thuật truyền thống Trung Quốc. Ngày càng ít người luyện võ thuật truyền thống, đều sợ bị thương trong thực chiến, thực ra là có một nguyên nhân rất lờn, chính là bỏ qua nhai đả.
Đối phương đánh tới, tiếp ra sao chịu đựng thế nào, dùng chỗ nào đỡ, dùng chỗ nào tiếp, nhượng đi đâu, cái này đều có phương pháp riêng. Võ thuật truyền thống còn có một câu, là thiểm nhi bất quá! Bình thường chúng ta hay nói một quyền nào đó thoáng qua. Nhưng võ thuật truyền thống lại không yêu cầu hoàn toàn tránh tiến công của đối phương, vì đánh trúng không có nghĩa là đả thương, mà nói: Ai thân bất toán đả, quyền thiểm phương thốn gian.
Đối phương ra một quyền nhằm vào ngực bạn, lùi một tấc là đã rời lực điểm. lúc này chính là đánh trúng rồi mà cũng không làm đối phương phát huy hết sức sát thương. Tránh sang một tấc là làm sai hướng, lực của đối phương sẽ có cảm giác hẫng. Vì vậy thiểm pháp chủ yếu trong võ thuật chính là chuyển hướng. Những điều này có thể bảo người cố ý tấn công, sau đó mình cảm thụ luyện tập, đối với đao thương côn đều cần luyện tập tấn công tránh né thực tế tương ứng, công phu tay không nhập bạch đạp chín là phương pháp luyện tập không thể thiếu.
Chính vì vậy, được ông nội huấn luyện về mặt này từ nhỏ, vì vậy Mã Kế Vũ tuy trúng mười mấy nhát đao, nhưng chỉ xước da mà không vào thịt, thương phần mềm mà không vào xương.
Thế nhưng, vết thương tuy không chí mạng, mà mất máu nhiều là chuyện không tránh được. Mà vết thương ngấm nước sông, phải nhanh chóng xử lý. Mã Kế Vũ tính toán, hiện tháo chạy ra ngoài có thể không thoát được, đừng nói cơ thể không thể trụ được, mà đối phương chắc chắn sẽ bố trí thiên la địa võng ở bến tầu cầu cảng.
Vậy thì có thể đi đâu đây? Mấy người bạn của mình chắc chắn bị theo dõi rồi, Lạt Muội … đúng rồi! Hắn chợt nhớ ra Tết năm kia Lạt Muội từng đưa hắn đến chỗ một tỷ muội ở cùng trước kia.
Lạt Muội có nói đó là người bạn tốt nhất của cô, hai người từng sống với nhau từ ngày đến S thị, nhưng về sau cô ấy có người yêu, rồi lấy chồng Triết Giang, hai người mở một tiệm nhỏ chuyên xăm trổ ở S thị.
Con rồng nhỏ trên vai Mã Kế Vũ chính là chồng cô ấy xăm miễn phí cho hắn, tài nghệ không tồi.
Hắn còn nhớ hắn lúc đó còn thuyết phục Lạt Muội xăm, nhưng cô nhất định không chịu, cuối cùng chỉ làm một miếng dán giả, chứ không xăm thật.
Mã Kế Vũ nghĩ vẩn vơ rồi mỉm cười, nhưng nụ cười chưa hoàn toàn thành hình thì bị sự hung hãn thay thế. Tên súc sinh hại Lạt Muội vẫn chưa chết, vì vậy hắn không rời S thị được, vì linh hồn Lạt Muội vẫn còn ở đây! Hắn cũng không thể rời S thị, vì hắn sợ một khi rời khỏi đây hắn sẽ không dám quay lại nữa.
Tên người bạn đó của Lạt Muội là gì hắn không nhớ, nhưng hắn nhớ tên khu người đó ở.
Đó là vì hắn gọi nhầm Tiết Dương thành Tất Dương, Lạt Muội sửa lại, mắng hắn văn hóa trí nhớ kém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT