Ta nép trong vòng tay hắn, cố sức cảm nhận vị đạo của đối phương: “Đã trễ thế này, sao lại một mình đến đây? Hoàng hậu phải làm sao bây giờ?”

Trọng Hoa cúi xuống, cau mày nhìn ta: “Thế nào rồi? Tại sao lại tự làm mình bị bệnh nhiều ngày như vậy? Ngươi không biết ta sẽ lo lắng cho ngươi sao?”

Tuy rằng bị mắng, nhưng nghe hắn nói như vậy, không nhịn được mà vui vẻ, ta giảo hoạt nhìn hắn: “Bệnh tự phát thì phải làm sao? Lẽ nào bởi vì ngươi lo lắng mà không thể sinh bệnh? Nào có chuyện tốt như vậy!”

Hắn nở nụ cười, cùng ta bước vào trong phòng: “Không tồi, có thể nói giỡn thế này tức là không có việc gì cả. Ta nhớ rõ Đại Bình mười năm trước, Tạ đại tướng quân chết bệnh, nương ngươi khóc đến phát bệnh phải trở về nhà tĩnh dưỡng, phụ hoàng thấy ngươi còn nhỏ, nói sợ là không ai chiếu cố, nên đem ngươi tiến cung, cho ở trong Khảm Xuân điện với ta…”

Trọng Hoa dừng một chút, rót một chén trà nóng đặt vào tay ta. Khi chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, ta buông cái chén, kéo tay hắn lại mà xoa xoa, nói: “Trời rất lạnh, sao không mặc thêm y phục? Chính mình còn không giữ ấm, rót trà cho ta làm gì? Ta lại không uống cái kia…” Nói xong, đến tột cùng chính ngọt ngào, vốn định ném cho hắn một cái nhìn xem thường, không ngờ đột nhiên chuyển thành tiếu ý. Ánh mắt trong suốt của Trọng nhìn chăm chú vào ta, dường như sáng tỏ tất cả. Không biết vì sao, trái tim bỗng nhiên loạn nhịp, ta có điểm bối rối, vội vàng chuyển hướng: “Bất quá ta còn không nghĩ tới, lần ở lại ấy thế mà lại thật lâu!”

“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới a, Khảm Xuân điện tốt như vậy, lại để ngươi chiếm lấy tận mười năm! Thời gian ngươi mới tới, hay sinh bệnh, sống chết cũng không chịu uống thuốc, làm khó ta phải tự mình canh giữ bên cạnh ép ngươi uống thuốc, thế mà ngươi lại nôn ra hết. Ta tức giận kinh khủng, thật là to gan! Nếu không vì phụ hoàng có lời khuyên bảo, đã sớm một cước đem ngươi sút ra ngoài!”

Mặt ta nóng bừng, đáp trả 1 câu: “Hiện tại đá ra cũng còn kịp a!”

Hắn híp mắt tiếp tục nói: “Thật vất vả hết sức, suốt ngày chạy loạn, không biết đã làm vỡ bao nhiêu đồ vật, gây bao nhiêu tai họa! Khiến ta nghĩ ngươi cứ nằm trên giường bệnh có khi còn tốt hơn. Có ngày nào mà các cung nữ, thái giám không phải đuổi theo ngươi? Ai cũng nói ngươi là Hỗn Thế Ma Vương vô pháp vô thiên.”

Ta mở trừng hai mắt, định mở miệng mắng chửi người, hắn đột nhiên siết chặt tay ta, cúi đầu nói: “Đúng vậy, sớm nên đuổi ngươi ra ngoài mới phải, rõ ràng là một Hỗn Thế Ma Vương, vì cái gì mà ta vẫn thấy thật tốt, cho rằng ngươi so với bất luận kẻ nào cũng đáng yêu hơn?”

Giọng nói ôn nhu trầm thấp ấy từ từ đầu độc ta, trong lòng bỗng nhiên rung động, hồn phách phiêu diêu không tìm ra tung tích… Tựa như huân hương kia mờ ảo lẩn khuất trong phòng…

Nhất thời, lại có ảo giác xuân hoa.

Nguyên do là gì?

Sớm biết rằng Liễu thừa tướng muốn thụ giáo, nên ta không nhiều lời thiệt hơn với hắn. Bất quá ba tháng ngắn ngủi, vậy mà nơi chốn nhằm vào ta. Đáng hận nhất là đám tiểu nhân gió chiều nào xoay chiều nấy, bình thường ra vẻ đạo mạo, thực tế cũng là một bụng nam đạo nữ xướng, thấy Liễu gia được thế, vội vàng chạy tới nịnh nọt, sợ rằng chậm trễ một chút thôi là mất đi lợi thế. Mở miệng “Tử viết” ngậm miệng “Thi vân “, thật muốn biết rốt cuộc là thánh nhân nào đã dạy dố ra đám bảo bối kia!

Trước kia còn cười lạnh một tiếng, đùa cợt cùng hắn. Dù sao cũng không sợ bị thiệt. Không nghĩ tới ta lùi một thước, hắn lại tiến một trượng, chậm rãi kéo một nửa văn võ bá quan chạy về phe hắn. Thanh danh vì thế lớn thêm không ít. Xem ra đã coi ta như tử địch, có Liễu gia sẽ không có Trường Lưu.

Lớn như vậy, chẳng lẽ chưa từng bị người khi dễ?

Cuối cùng cũng nhịn không được, trước mặt đủ mọi văn võ bá quan trong triều thẳng tay tặng hắn một cái tát. Nửa bên mặt Thừa tướng đại nhân lập tức sưng vù, có thể thấy rõ dấu tay hồng hồng, hắn ngạc nhiên đến nỗi thanh âm cũng thay đổi, phẫn nộ tới mức một tia lực đạo cũng không có: “Tạ đại nhân, ngươi… Ngươi dám… đánh mệnh quan triều đình?! Ngươi…”

Đám cẩu phía sau hắn lấy lại tinh thần, đều kêu thảm thiết.

“Trung Phấn hầu dám động thủ trong triều đình, bệ hạ, bụng dạ khó lường, phải nghiêm trị!”

“Bệ hạ, Tạ Trường Lưu đánh trọng thần triều đình, vũ nhục hoàng thân, không phạt nặng sao giữ được tôn nghiêm triều chính!”

“Bệ hạ! Xin bệ hạ nghiêm trị!!

“Bệ hạ…”

Ông cố phụ mặt trắng bệch vội vàng tiến lên trước một bước, quỳ rạp xuống đất: “Trường Lưu còn trẻ thiếu hiểu biết, thần dạy dỗ không tốt, để nó phạm sai lầm lớn, thỉnh bệ hạ khai ân! Cựu thần nguyện một mình gánh chịu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play