"Hình như có người đang gây rối phía dưới! Tôi sẽ đi xem!"_Bác Lầm đứng bên cạnh cô lên tiếng, có ý đi xuống xem tình hình.
Còn chưa kịp bước xuống một bậc Dư Mộ Phàm đã đi qua ba người.
Bạch An Nhiên cùng bé con, bác Lâm cũng theo xuống.
"Ai làm?"
"Chủ tịch, tôi...tôi...xin lỗi, là...là....tôi....sơ...ý!"_Chị giúp việc cả người run rẩy không ngừng nói tiếng xin lỗi.
Chỉ tiếc còn chưa nói trọn câu đã bị người phụ nữ lạ mặt cướp lời, ả ngang nhiên đong đưa bước đến ôm lấy cánh tay anh, nụ cười che giấu đi cảm xúc vốn có:
"Ph...chủ tịch, tôi đến đưa tài liệu cho ngài!"_Kha Tố Cầm vốn là muốn gọi tên, song lại nhớ lúc suýt nữa mất mạng chỉ vì một câu nói, tự khắc đổi cách xưng hô, đưa tập tài liệu cho anh, mà cả người vấn dựa vào người Dư Mộ Phàm. Toàn cảnh khó nhìn này rơi vào mắt Bạch An Nhiên, trong lòng buồn bã, nhân lúc mọi người không để ý, đi vòng qua nhà bếp rời khỏi căn biệt thự.
Đạt từ bên ngoài theo dõi, nhanh chóng vào thông báo, khuôn mặt Dư Mộ Phàm có chút thay đổi, lạnh lùng rút cánh tay ra khỏi người Kha Tố Cầm, ném tập tài liệu sang một bên, bỏ lên trên phòng.
Đạt cũng theo lên, trước khi đi còn ném lại cho ả một câu nói:
"Xong rồi, mau biến khỏi đây, ở lại thêm một phút nếu như...cô chán sống!"
Kha Tố Cầm vội vã cầm theo túi xách, bực bội nhìn đám người làm rồi bị lôi ra ngoài. Ả vốn nghĩ sẽ có thể làm bà chủ của căn nhà này, vốn tưởng Dư Mộ Phàm có ý với ả, hóa ra chỉ là để diễn trò cho một con đàn bà. Không thể đường đường chính chính làm bà Dư, vậy thì đi đường vòng. Con người ả không quan trọng quá trình, chỉ cần đạt được mong muốn dù phải làm bằng cách gì, ả tình nguyện đánh đổi, cũng chỉ là một người phụ nữ, ả không tin không có cách làm Bạch An Nhiên rời khỏi anh.
Kha Tố Cầm bị kéo đi, đám đông cũng tản ra, bác Lâm đem theo tâm trạng lo lắng đi vào phòng.
Cũng chỉ là lời nói quan tâm nhưng lại không thể nói ra, bà là người ngoài còn có thể nhận ra, cậu chủ, nếu không nhanh tay, cô ấy hẳn sẽ không còn là của câụ nữa đâu!
"Tại sao?"_Chị Tâm mới sáng sớm đã nghe được tin xấu, nổi giận bừng bừng.
"Em muốn xin nghỉ việc, xin lỗi chị, em không thể ở lại đây nữa!"_Cô buồn bã đáp.
"Nhiên, em sao vậy, có chuyện gì từ từ nói, sao lại muốn nghỉ việc, chẳng phải nói sẽ làm ở đây với chị sao?"
"Em muốn chuyển đến một nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới, chị Tâm, em xin lỗi!"
"Em đi đâu, Dư Mộ Phàm, phải rồi, Dư Mộ Phàm, cậu ta để cho em đi? Như thế nào,lại cãi nhau rồi?"
"Không có, em làm phiền anh ấy nhiều rồi, em sẽ dọn ra ngoài, không có liên hệ gì với anh ta nữa!"_Bạch An Nhiên cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn của chị Tâm, cuộc sống của cô lại một lần nữa xáo trộn mọi thứ, cô mệt rồi, cảm giác như không còn sức lực mà tiếp tục nữa.
Nghỉ việc cũng tốt, tìm một nơi nào cách xa thành phố này một chút, có thể bắt đầu lại. Cùng bé con ngày ngày vui vẻ như vậy là đủ. Nghĩ đến điều này, Bạch An Nhiên lại mỉm cười, khẽ vuốt má bé con đang ngồi uống nước bên cạnh. Ôn Vân không hiểu chuyện, lắc lư cái đầu rất vui vẻ.
"Chị Tâm, sau này em vẫn sẽ đến thăm chị, thi thoảng lúc nào nhớ bé con, chị cũng có thể đến thăm nó, con bé sẽ rất nhớ chị!"_Cô nói, vờ như bản thân không để ý lắm đến chuyện này nhưng rõ ràng hai mắt ngập nước lại như đang phản lại mọi động thái của cô. Càng tỏ ra mạnh mẽ lại càng khiến chị Tâm lo lắng.
"Tìm được nhà chưa? Hay qua ở cùng chị đi!"
Bạch An Nhiên ủ rũ lắc đầu, cô không nghĩ tìm nhà sẽ khó đến vậy, lúc trước dù sao cô cũng có nhà sẽ không phải lo lắng như bây giờ. Thật sự rất khó khăn.
"Tốt quá, vậy qua ở với chị!"
"Chị Tâm, như vậy phiền lắm, chị cũng phải có không gian riêng, mẹ con em ở lại không tiện. Lát em tranh thủ lên đăng bài sẽ sớm tìm được nhà thôi!"
"Vậy được rồi, nếu như không vó chỗ ở cứ qua nhà chị, tranh thủ đi tìm nhà đi, chị trông quán được rồi!"_Chị Tâm cầm theo túi xách của cô đẩy hai mẹ con ra khỏi quán cà phê. Sau đó mỉm cười chào.
Bạch An Nhiên từng bước từng bước chậm rãi đi trên con đường dài, cảm nhận thời tiết đang dần chuyển lạnh, lá vàng trải dài trên con đường, Ôn Vân tung tăng chạy vòng quanh cô, nụ cười trên môi khiến nỗi buồn Bạch An Nhiên vơi bớt. Cô cứ đi, trong tiềm thức không biết phải đi đến đâu, cứ lơ đãng đi cuối cùng lại dừng chân trước căn nhà cũ.
End chap 34: Tìm nhà
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT