Sau khi lên phòng, Ngô Phong liền đi tắm. Lúc Tiêu Triệt bước vào phòng, chỉ thấy người trong phòng đang ngồi trên giường sấy tóc, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới.
"Em vừa tắm xong à?"
"Cũng được một lúc rồi, tóc em cũng khô gần hết."
"Vậy sao!?"
Tiêu Triệt nói xong liền nhanh chóng tiến đến, cầm lấy máy sấy tóc để qua một bên, rồi áp thân thể mình lên trên Ngô Phong. Hai tay nhanh chóng giữ chặt lấy tay cậu, tầm mắt nhanh chóng nhìn ngắm cơ thể trước mặt.
"Anh... anh muốn làm gì?" Ngô Phong lắp bắp nói.
"Làm gì? Chẳng phải anh đã nói sẽ dạy em thế nào là công, thế nào là thụ sao."
"Nhưng chẳng phải anh nói là qua phòng anh sao?"
"Chuyện đó không quan trọng, cho dù ở chỗ nào, anh đều có thể chỉ dạy em tận tình."
"Vậy ngồi nói không được sao? Tại sao phải đè em xuống giường chứ?" Sắc mặt của Ngô Phong dần chuyển xấu.
"Làm như vậy sẽ dễ phân biệt hơn, khi hai người đàn ông quen nhau, luôn có một người chủ động, và một người bị động. Với tình hình hiện tại, em chính là người bị động, cũng chính là thụ."
Tiêu Triệt nói xong liền cúi người xuống hôn Ngô Phong, nụ hôn cuồng nhiệt, mang theo tí bá đạo. Hắn nhẹ nhàng đưa lưỡi mình vào khoang miệng cậu, đảo vài vòng trong đó, rồi nhẹ nhàng chuyển sang vùng cổ của cậu, nhẹ nhàng liếm một cái. Nào ngờ, Ngô Phong hét lên một tiếng.
"Đừng mà!"
Tiêu Triệt vội vàng buông cậu ra, tiếng hét này rất giống với lần anh cứu cậu từ tay Vương Tuấn Lâm. Nhìn lại người trước mặt, vẻ mặt cậu chỉ toàn là sợ hãi, cơ thể Ngô Phong nhanh chóng lui về một góc giường, hai mắt cũng có vài giọt lệ.
"Anh xin lỗi, có lẽ do anh đã quá nóng vội, em mau nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Tiêu Triệt lúc này rất xấu, anh nhanh chóng nói lời xin lỗi rồi trở về phòng của mình. Lúc này, trong phòng chỉ còn mình Ngô Phong đang co mình ở một góc giường, cúi đầu xuống như muốn khóc.
--- -------- Ở nhà Vương Tuấn Lâm --- --------
"Ta cùng Lưu gia đã định ngày đính hôn, mấy ngày nữa con đưa Nhã Thi đi thử váy đi. Một tháng sau khi đính hôn, sẽ là ngày kết hôn của con." Vương Phúc nhìn Vương Tuấn Lâm nói.
"Con biết rồi."
Vương Tuân Lâm nói xong liền bước thẳng về phòng. Anh ngồi lên giường, cầm lấy viên đá luôn để trên đầu giường, lẩm bẩm nói.
"Nếu như em vẫn còn sống, có lẽ lúc này chúng ta cũng chuẩn bị làm đám cưới rồi. Vân nhi, anh nhớ em...."
--- -------- Trở lại biệt thự Tiêu gia --- --------
Ngô Phong đứng trước cửa phòng của Tiêu Triệt, phân vân không biết có nên gõ cửa không. Đột nhiên cậu nghe có tiếng vỡ đồ ở trong phòng, liền vội vàng mở cửa xông vào.
Lúc này, Tiêu Triệt đang ngồi ở trên giường, dưới chân là những mãnh vở thủy tinh, trên tay cũng đang chảy máu.
"Có chuyện gì vậy? Chờ một chút, để em đi lấy băng cho anh." Ngô Phong vội chạy đến.
Tiêu Triệt nhìn cậu hoảng hốt như vậy, trong lòng cũng an tâm. Lúc nãy nhìn ánh mắt sợ hãi của cậu, anh liền cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Biết cậu rất sợ hãi chuyện đó, mỗi lần anh tranh thủ ăn chút "đậu hủ", toàn thân cậu cũng không tự chủ được mà run lên. Biết điều đó, mà anh vẫn cố ý làm theo ý mình, kiếp trước cũng thế, cậu cũng mất đến 1 năm mới hồi phục lại tâm tình như trước.
Sau khi về phòng, anh liều mạng uống rượu, lúc nãy do tức giận bản thân mà bóp chặt ly rượu trong tay. Cảm giác đau đớn ở trên tay khiến anh nhớ về, sau khi Phong chết, anh lúc nào cũng tự gây ra vết thương cho mình, xem như là sự trừng phạt vì không bảo vệ được cậu.
"Thật ra em không hề nhớ gì về gia đình mình cả." Ngô Phong cắt lời của anh.
"Lúc còn nhỏ, cả nhà em gặp tai nạn xe khi đi chơi ở núi Kim Sơn, lúc em tỉnh lại thấy mình đã nằm trong viện, tất cả trí nhớ cũng mất. Vài hôm sau, có một vị cảnh sát đến thăm, nói là bạn của ba em, đưa cho em mấy bộ quần áo cũ của ba, sau đó đưa em đến viện cô nhi.
Chính người đó nói cho em biết tên của mình là Ngô Phong. Ở cô nhi viện đó một thời gian, hiệu trưởng đối với em rất tốt. Có một lần, hiệu trưởng gọi em vào phòng, ở trong phòng có vài người bạn của ông ta. Nào ngờ, ông ta đè em xuống, cùng với đám bạn muốn... muốn..."
Nói đến đây, giọng cậu trở nên run rẩy, Tiêu Triệt vội ôm cậu vào lòng.
"Em không cần nói nữa, anh hiểu, anh đều hiểu."
"Em không sao, lúc đó em cố gắng chống chọi, sau đó chạy trốn ra ngoài. Lúc này có rất nhiều cảnh sát đến bắt bọn họ đi, về sau em mới biết, cô nhi viện đó chỉ là để che dấu, thật ra hiệu trưởng và đám bạn của ông ta có sở thích đối với mấy bé trai. Sau đó, em được chuyển đi nơi khác, lúc đó, em chỉ mới tám tuổi.
Lúc lên cấp hai, em đã bị một người bạn học đùa giỡn tình cảm. Cậu ta công khai theo đuổi em, khi em đã có tình cảm với cậu ta, hóa ra tất cả chỉ là lời cá cược của cậu ta với đám bạn của mình. Cũng nhờ lần đó mà em biết mình chỉ thích con trai, nhưng cũng không dám yêu ai nữa.
Về sau cô nhi viện đóng cửa, những đứa trẻ khác đều được nhận nuôi, chỉ trừ mình em. Em cố gắng tự mình đi làm thêm, trả học phí đi học, thêu đỡ một căn phòng nhỏ, quần áo không phải là dùng lại của ba, cũng là do em nhặt về đồ bỏ đi của người khác sau đó may vá lại."
"Em không cần nói nữa, không cần nói nữa, anh đều hiểu..."
"Về sau chuyển vào đại học A theo lời người khác, cuộc sống của em càng khổ hơn do Vương Tuấn Lâm. Nhưng sau đó, em đã gặp được anh, chính anh đã cho em một cuộc sống mới. Chỉ có điều, quá khứ vẫn luôn ám ảnh em, cho nên hiện tại, em không thể tiếp nhận anh được. Triệt, cho em thời gian được không?"
Tiêu Triệt càng siết chặt cậu vào lòng mình, nói.
"Anh sẽ chờ. Xin lỗi, chuyện lúc nãy là do anh quá vội vàng."
"Đêm nay em ngủ cùng anh có được không?" Ngô Phong hỏi.
"Em muốn gì cũng được."
Hai người nằm đối diện nhau, tay nắm chặt lấy tay đối phương, hạnh phúc nằm ngủ. Chờ khi Ngô Phong đã ngủ say, anh lén lấy điện thoại, gọi cho ai đó.
"Điều tra cho tôi vụ tai nạn xe ở núi Kim Sơn hơn mười năm trước, càng nhanh càng tốt."
Phong, so với kiếp trước, kiếp này em càng phải chịu nhiều đau khổ hơn. Đừng lo, tất cả những kẻ gây đau khổ cho em, anh sẽ cho bọn họ nếm đủ.
Ở một nơi khác......
"Em vẫn còn tình cảm với Vương Tuấn Lâm sao? Sau tất cả những gì hắn đã làm với em, khiến em bị gia đình tống đi xuất ngoại."
"Có lẽ là vậy."
"Ý em là sao? Mau nói rõ cho anh." Anh gia tăng lực đạo bên dưới.
"Đau! Muốn quên được cậu ta, có lẽ vẫn cần nhiều thời gian hơn. Anh có thể chờ được đến lúc đó sao?"
"Chờ sao? Bọn họ đã nghĩ em đã xuất ngoại, hiện giờ em đang sống với em, muốn em quên được hắn, chỉ cần anh trực tiếp làm là được." Anh tiếp tục gia tăng lực đạo bên dưới.
"A! Anh có cần mạnh tay như vậy không?"
"Đương nhiên là cần! Bấm huyệt đương nhiên là phải mạnh tay, chân em đỡ rồi chứ."
"Cũng đỡ rồi."
"Nhân Vũ, em mong quên tên khốn kia đi, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em."
"Em biết, nhưng mà...."
"Em cần thời gian, anh biết. Mau nghỉ ngơi sớm đi, từ nay em cứ ở nhà của anh, không cần quay về Lưu gia làm gì." Nói rồi Mộc Tiểu Vũ rời khỏi phòng, lúc này có một cú điện thoại gọi đến.
"Có chuyện gì? Mất trí nhớ sao? Không thể nào! Ảnh chụp não bộ của cậu ta hoàn toàn bình thường. Được rồi, hôm nào anh đưa cậu ta đến tái khám ở chỗ tôi. Được."
Cùng lúc đó, Vương Phúc nhìn người đứng trước mặt, lạnh lùng nói.
"Các ngươi cứ ra tay, chỉ cần hắn bị thương, tên đó nhất định sẽ cản lại, lúc đó hãy tận dụng cơ hội, giết không tha."
"Tôi đã biết."
'Các người đứng trách ta độc ác, nếu như hắn không chết, Vương Phúc ta sớm muộn gì cũng sẽ phải chết.' Vương Phúc nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT