*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Vạn con cá chép hướng về phía con rồng, như triều vua á
Một màn này phát sinh quá nhanh quá đột ngột, làm người ta phản ứng không kịp.
Trong lúc Trương Thần công kích hai đồng bọn bên cạnh hắn cũng đồng thời phát động.
Bọn hắn chuẩn bị từ ba hướng tạo thành vòng tròn vây công Lý Mục Dương. Mặc dù trong lòng bọn hắn cảm thấy một mình Trương Thần có thể đánh bại Lý Mục Dương, nhưng mà để cho Trương Thần một mình động thủ đánh người, không phải lộ ra Trương Thần rất dã man bạo lực sao? Điều này rất bất lợi với hình tượng nam nhân mà Trương Thần giữ gìn.
Nếu ba người bọn họ cùng tiến lên, nhìn qua thấy uy phong bá đạo vô cùng, lại để cho người ta cảm thấy bọn họ rất giảng nghĩa khí.
Bọn hắn mới chạy được một nửa liền thấy Trương Thần bị đánh bay, thế cục trong nháy mắt biến hóa làm bọn họ có chút luống cuống tay chân.
Trong kế hoạch là bọn hắn mạnh mẽ trùng kích, đột nhiên lại có biến cố cực lớn. Bọn hắn lách qua bên người Lý Mục Dương, sau đó nhìn bóng lưng Lý Mục Dương xa xa mà ngẩn người.
"Vừa mới xảy ra chuyện gì?". Bọn hắn đang mải chạy chưa kịp nhìn rõ.
Ánh mắt Lý Mục Dương nghi hoặc nhìn nắm đấm của mình.
Vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao hắn lại có cảm xúc phẫn nộ và cuồng bạo như vậy?
Trước kia Lý Mục Dương hành xử theo nguyên tắc có thể nhẫn được thì nhẫn, chỉ cần đối phương không quá mức hắn đều vui tươi hớn hở mà phối hợp, bởi vì chỉ có như vậy mới mang đến cho mình tổn thương nhỏ bé nhất. Ai bảo chính mình đánh không lại đám người đó a?
Còn nữa, bình thường hắn thuộc loại trói gà không chặt, làm sao có thể dùng một quyền đánh bay được Trương Thần?
Hơn nữa hắn căn bản không dùng sức, hắn rất muốn Trương Thần đứng lên để cho hắn đánh lại một quyền để nhìn xem tình huống như thế nào.
Trương Thần rên rỉ, từ mặt đất bò dậy rất gian nan.
Hắn nhìn về phía Lý Mục Dương có ba phần kinh ngạc bảy phần hoảng sợ.
Lý Mục Dương trong nháy mắt bạo phát sức lực để cho hắn phải giật mình. Lý Mục Dương sao có sức mạnh như vậy?
Thằng này giả heo ăn thịt hổ rồi!
Xoạt..Xoạt...Xoạt.
Giầy trắng của Lý Mục Dương dẫm nát bụi cỏ, bước từng bước đến trước mặt Trương Thần.
"Ngươi muốn hấp dẫn sự chú ý của Thôi Tiểu Tâm?". Lý Mục Dương lên tiếng hỏi.
Lúc này đây, đến lượt hắn từ trên cao nhìn xuống Trương Thần rồi, loại cảm giác này quả nhiên là rất sướng. Cái mặt đen của hắn nhờ vậy mà anh tuấn lên rất nhiều, giống như biến thành thần tượng quốc gia Cổ Thiên Nhạc vậy.
Trương Thần ngập ngừng, không nói được câu gì, giống như con cá không cẩn thận nhảy lên bờ sắp chết khát đành ăn cỏ vậy.
Hắn thích Thôi Tiểu Tâm cũng không phải bí mật trong lớp. Bởi vì hắn là đội trưởng đội bóng rổ của trường, bản thân hắn cũng là nhân vật phong vân trong trường. Chuyện này toàn bộ trường học đều lưu truyền rộng rãi.
Mặc dù không quay đầu lại nhìn, nhưng hắn biết rõ Thôi Tiểu Tâm đang đứng đằng sau đám người, nàng thích đứng đằng sau mọi người, nhìn qua giống như muốn bảo trì khoảng cách nhất định với tất cả mọi người.
Hắn sao có thể không biết vấn đề của Lý Mục Dương? Không thể.
"Dùng sai phương pháp rồi". Lý Mục Dương vẻ mặt tiếc nuối nhìn Trương Thần, lắc đầu nhè nhẹ thở dài nói: "Thôi Tiểu Tâm là nữ sinh thông minh rụt rè, nhưng cao ngạo, nàng ưa thích nam nhân tao nhã, trí tuệ ẩn dấu bên trong và có năng lực lãnh đạo mạnh mẽ. Ngươi thỉnh thoảng chạy tới trào phúng ta vài câu khi dễ ta một phen, cho rằng đây chính là biểu hiện sự cường đại và nổi bật sao?"
Nữ sinh đang yên tĩnh như hoa bách hợp mấp máy môi muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời.
Ánh mắt của nàng sắc bén như một thanh đao như muốn cắt da thịt Lý Mục Dương thành từng mảnh mà nhìn xem trái tim của hắn rốt cuộc là có suy nghĩ gì.
"Người này lớn lên không chỉ khó coi, mà còn rất đáng ghét". Trong lòng nàng nghĩ vậy.
Kỳ thật trong mắt Thôi Tiểu Tâm các bạn học biểu hiện ra toàn là một chút thủ đoạn nhỏ, để cho người xem khinh thường. Ngươi bắt nạt người có thể để mặc ngươi khi nhục thành vở hài kịch, mà trong mắt Thôi Tiểu Tâm thì người khi nhục bạn học khác chỉ là tên hề biểu diễn.
Lý Mục Dương chỉ chỉ mặt mình và nói: "Ngươi nhìn mặt ta đi, ngươi đẹp trai hơn ta, trắng hơn, cao hơn, học giỏi hơn, à đúng rồi ngươi còn có thể chơi bóng rổ, lúc ta nhìn ngươi chơi bóng rổ có vô số nữ sinh trong trường điên cuồng gọi tên ngươi, lúc đấy, nhiều khi ta hi vọng có thể biến thành ngươi..."
"Có một vị hiền triết đã từng nói: 'Muốn xem trình độ của một người, hãy nhìn xem đối thủ của hắn là ai'. Ngươi chọn ta làm đối thủ của ngươi, hoặc là lấy làm đối tượng khi dễ, ngươi đem trình độ của chính mình hạ xuống bằng ta. Ngươi cảm thấy làm như vậy có thể được Thôi Tiểu Tâm ưa thích sao? Ngu ngốc!".
"Lý Mục Dương, ngươi...".
"Ta rất bình thường". Lý Mục Dương nhếch mép cười, màu da đen kịt, trên khuôn mặt hắn chỉ có con mắt linh động xoay chuyển khó có thể coi là mị lực. Hoặc là nói, cả người hắn chỗ nổi bật nhất là đôi mắt sáng.
"Ngươi thật là đáng thương".
Trương Thần hoàn toàn bị hắn chọc giận, hắn bổ nhào qua, một tay kẹp cổ Lý Mục Dương gào thét nói: "Lý Mục Dương, ngươi nói ai đáng thương, ngươi nói ai đáng thương".
"Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi".
"Nhanh lên có ai không, tách bọn họ ra đi".
"Lão sư, có người đánh nhau!".
"Dùng thêm chút sức đi!".
Ánh sáng màu đỏ trong mắt Lý Mục Dương nổi lên, nhìn chằm chằm vào Trương Thần gầm nhẹ: "Dùng thêm chút sức nữa, như trước kia ngươi đem ta dẫm nát dưới chân vậy".
Phốc.
Trương Thần phun ra một ngụm máu tươi, có thể là bởi vì nội thương nghiêm trọng, cũng có khả năng là vì quá buồn bực.
Sự điên cuồng của Trương Thần đúng là vì Lý Mục Dương mà ra. Trương Thần một cước đá bay Lý Mục Dương cười lạnh nói: "Lý Mục Dương, loại người phế vật như ngươi có tư cách gì mà thương hại ta. Ngươi văn thì dốt, võ thì nát, tướng mạo còn xấu xí, mỗi cuộc thi đều đứng thứ nhất từ dưới lên, ngươi câu cá đến một con cá cắn câu đều không có. Ngươi còn cho rằng mình có tiền đồ sao? Ngươi đời này cũng chỉ như con lợn ăn rồi chờ chết".
Lý Mục Dương vuốt vuốt cái cổ bị kẹp cho hồng lên, vừa cười vừa nói: "Ngươi vừa bị ta đánh bay chỉ bằng một quyền đó".
...
Trương Thần giơ ngón tay giữa với Lý Mục Dương, quay người đi và nhanh chóng rời khỏi.
Phía sau hắn một đám tiểu đệ sửng sốt một hồi, giống như cho tới bây giờ chưa từng quen biết Lý Mục Dương. Một đám nhìn kĩ Lý Mục Dương, rồi theo sát phía sau chạy đi.
Náo nhiệt chấm dứt, mọi người giải tán hết, một mình Lý Mục Dương ngồi trong bụi cỏ bên bờ hồ ngẩn người.
Hắn luôn là hắn. Giống như trước đây.
"Lý Mục Dương!". Một cô gái có thanh âm trong suốt, như chim bói cá lướt đi trên không trung lưu lại vậy.
Lý Mục Dương quay người nhìn lại, phát hiện Thôi Tiểu Tâm vẫn đứng im tại chỗ.
So với mọi ngày có chút không giống.
"Cô đồng ý rằng ta nói đúng, hoặc muốn phê phán rằng ta nói không đúng, đều không quan trọng. Kỳ thật, cô biết không, chỉ cần cô cùng ta nói chuyện, người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, hoặc ngạc nhiên hoặc đố kỵ cũng có hâm mộ. Trên một đống bùn nhão, một đóa hoa xinh đẹp nở rộ mới là sự tình kỳ lạ. Nếu là ta mà nói ,cuối cùng chỉ là một việc chiếm tiện nghi. Nếu ta là ngươi, ta sẽ giả bộ vừa rồi cái gì cũng không diễn ra".
Không cần quay đầu lại, Lý Mục Dương cũng biết hoa khôi của lớp làm cho bạn học ngạc nhiên bao nhiêu.
Thôi Tiểu Tâm không nghĩ tới Lý Mục Dương lại nói như vậy, con mắt của nàng hiện lên một tầng sương mù nhưng trong nháy mắt lại trong vắt, trầm ngâm một lát rồi nói ra: "Ngươi đoán đúng hai chuyện, cũng đoán sai hai chuyện".
"Xem ra cô nguyện ý cùng tôi nói chuyện, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức nói chuyện phải không?". Lý Mục Dương vừa cười vừa nói.
"Thứ nhất ta không thích Trương Thần, trong mắt ta hành vi của hắn chỉ là vở kịch lấy lòng mọi người".
"Thứ hai, ta đúng là thích nam sinh như ngươi nói, tao nhã trí tuệ ẩn bên trong có năng lực lãnh đạo mạnh mẽ. Hắn có năng lực, rồi lại thỉnh thoảng khoe khoang năng lực của mình. Đây là kiểu nam sinh mà ta thích".
Lý Mục Dương gật đầu nhè nhẹ, rồi nói: "Thế chuyện ta nói sai là gì?".
"Thứ nhất, ta không cảm thấy ngươi là một vở hài kịch, ngươi chính là một người bình thường, giống như những người khác. Ngươi không làm sai gì cả, chỉ là..."
"Chỉ là vận mệnh không công bằng đối với ta!". Lý Mục Dương cười tự giễu nói.
"Nhà thì nghèo, người thì xấu, đầu như bột nhão, văn không biết, võ cũng không thông, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh an bài, làm một kẻ phế vật ăn không ngồi rồi, rồi chờ chết có phải không?".
Con mắt của Thôi Tiểu Tâm một lần nữa tỏa ra dị sắc, cái người suốt ngày bị những lời trào phúng khi dễ là than đen, danh tiếng lan xa, chưa thấy hơn bạn học bất cứ điều gì, mà có thể có tư duy và lời nói sắc bén như thế.
"Ta tùy tiện nói thôi". Lý Mục Dương lột một cây cỏ ngọt, nhấm nháp nhai nuốt, chất ngọt để lại trong miệng khiến tâm tình hắn tốt hơn một chút. "Cô nói tiếp đi".
"Trên bùn nhão hoa có thể nở là chuyện tất nhiên. Bởi vì nó biểu hiện bình thường nhưng dinh dưỡng bên trong có thể cung cấp cho hoa sinh trưởng và phát triển, nó toàn lực dùng đóa hoa kia để chứng minh cho giá trị tồn tại của mình".
"Ngươi cảm thấy ta giống đống bùn kia thì có thể cứu vớt một chút". Lý Mục Dương nở nụ cười nhếch môi nói: "Vậy cô có nguyện ý?".
"Ta không muốn!". Thôi Tiểu Tâm dứt khoát, trực tiếp cự tuyệt.
"Ta muốn đi đại học Tây Phong, ngươi đi đâu? Chúng ta không phải người cùng một thế giới, tương lai chúng ta không có bất cứ điều gì liên quan đến nhau".
Đại học Tây Phong là trường đại học tốt nhất đế quốc, bằng thành tích của Lý Mục Dương cũng chỉ có thể đi đại học Tây Phong dùng tiền để lấy một suất báo danh.
"Nói cũng phải". Lý Mục Dương cười đắng ngắt nói.
"Đây cũng là nguyên nhân mà ta thích cô nhưng chưa dám thổ lộ".
"Cái gì?".
"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Ta cũng giống với những nam sinh khác vào thời kỳ trưởng thành, luôn luôn hướng tới những nữ sinh xinh đẹp trong trường. Bọn ta đều ưa thích Từ Giai Nhị, Trương Tân Kỳ, cũng rất thích cô, bọn ta đều muốn như các cô, đều muốn nổi bật, bọn ta có thể hi vọng có thể đi bên cạnh các cô, tưởng tượng các cô có thể ngồi sau xe đạp của bọn ta, nét mặt tươi cười như hoa vậy".
"Thế nhưng mà, nữ nhân xinh đẹp luôn luôn đặt ánh mắt cao hướng tới nam sinh ưu tú, bọn ta cũng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn một cái, nếu nữ sinh xinh đẹp nào đến gần, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt mà nói mấy câu, đối với bọn ta coi như là trời ban ân lớn rồi". Lý Mục Dương ngửa mặt nhìn đám mây trên trời nói. "Còn có thể thế nào nữa đây?".
Thôi Tiểu Tâm yên lặng một lúc lâu, giọng nói rốt cuộc mang theo một tia tình cảm phức tạp nói: "Chúc ngươi may mắn". Nói xong liền hướng đến nơi có đông bạn học tụ tập đi đến.
"Thôi Tiểu Tâm!". Lý Mục Dương lớn tiếng hô.
Thôi Tiểu Tâm quay người nhìn qua, nàng không rõ nam sinh không có bất kỳ quan hệ nào đối với nàng còn muốn nói điều gì.
Kỳ thật, nói cái gì cũng vô dụng, nàng không có khả năng chỉ vì sự cảm thông mà tiếp nhận tình yêu.
"Ta cự tuyệt!".
"Cái gì?".
"Cô mời ta đi xem phim với cô, ta cự tuyệt!". Lý Mục Dương cao giọng nói.
Khuôn mặt Thôi Tiểu Tâm dưới ánh nắng mặt trời trong suốt như ngọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương nói: "Ngu ngốc!".
Mặt trời chiều đã ngả về tây, hồ Lạc Nhật bị ánh sáng màu đỏ sẫm bao phủ, khiến người ta cảm thấy có một loại cảm giác như mộng ảo mà sang trọng.
Lý Mục Dương thu cần câu lại, chuẩn bị theo mọi người ra về.
Ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ tĩnh lặng, trong lúc đỏ đủ loại cá chép với màu sắc khác nhau nhảy lên.
Giống như nhận được một ám chỉ nào đó, vô số cá chép trong hồ nhảy dựng lên, cảnh tượng ngàn vạn con cá liên tục phô bày ra giữa thiên nhiên, màu sắc rực rỡ của vảy cá nối thành một mảnh che lấp một nửa hồ Lạc Nhật.
Dùng mắt thường nhìn không hết, có rất nhiều cá chép bơi lên phía trên, phảng phất như triều thánh.
Chúng hướng về phía Lý Mục Dương vừa rời đi mà bơi đến giống như đi theo tín ngưỡng trung thành nhất của mình.
Nếu có một lão nhân từng trải thấy cảnh như vậy nhất định sẽ lớn tiếng kinh hô: "Vạn lý triều long, đây là cảnh nghìn năm khó gặp vạn lý triều long a!".