Còn 2 tuần nữa. Kỳ thi học kì 1 sẽ chính thức cướp đi " mồ hôi xương máu" của học sinh. Lúc này đây, dù là sáng chủ nhật. Nhưng cô nhóc vẫn phải " úp mặt" vào đống giải nhah hoá. Đời cô chưa bao giờ định nghĩa nổi 2 chữ " hoá học". Những công thức bay vèo vèo trog đầu khiến cô phát điên
_ Quân! Xuống đây đi!_ Tiếng mẹ cô vang lên
_ Lão già, mẹ gọi anh kìa!_ Tật lười khiến cho cô lúc nào cũng đinh ninh rằng ng mẹ gọi là Hải Quân.
_ Tao ở dưới đây, xuống ngay đi con ranh!_ Anh trai cô ở dưới hét dựng lên. Cô hậm hực đi xuống thì thấy Hải Thiên đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với mẹ cô
_ Có gì đâu? Tôi và cô đây tám tám tí thôi mà. Cô nhỉ?
Cô nhóc quay sang cầu cứu người phụ nữ vẫn đang cười sằng sặc bên cạnh
_ Đúng đúng! Haha!
_ Mẹ..._ Hải Thiên gầm lên, mặt đỏ lừ. Bà Trâm_ tên người phụ nữ_ càng cười to hơn. Thằng con bà tuy to xác nhưng tính trẻ con kinh khủng. Cho nó ra nước ngoài 3 năm mà giờ nó lại ngồi đây giận dỗi vs 1 đứa con gái. Xem ra trog mắt bà, anh mãi chỉ là 1 cậu bé
_ Cái gì? Mẹ?
Cô nhóc hét dựng lên giãy nảy trên sô pha. Mắt hết nhìn anh rồi lại nhìn bà Trâm. Đúng rồi đúng rồi! Tự chửi mắng cái đầu mình quá ngu. Không nhận ra sự giống nhau giữa 2 người kia. Quả thực nếu có cái hố, cô cam tâm tình nguyện nhảy xuống cho đỡ dơ mặt. Ai lại đi nói xấu người ta bị tóm đã đành. Còn bép xép nói lung tung với mẹ người ta. Thật là muốn tự sát!