Jen cấu một miếng bánh nhỏ cho vào mồm, trong khi tôi cầm quả bánh mì nướng cá ngừ lên và ngoạm một miếng. Nhân cá ngừ, mayonnaise và phô-mai béo ngậy ngập đầy miệng tôi, một ít nước sốt nhỏ giọt ở cạnh mồm, tôi liếm mép trước khi dùng khăn ăn lau nốt. Jen, trong khi đó, cầm khăn ăn chấm chấm nơi góc miệng không vụn bánh mì mà cũng chẳng nhớt dãi gì của nó.

Hai đứa đang ở Yates’s, ngay góc đường gần ga Lee. Bọn tôi hay gặp nhau ở ó để ăn trưa trước khi đi mua sắm trong phố. Quán ăn có bàn ghế gỗ sẫm màu và bầu không khí u u, tường trang trí bằng giấy dán pha vải len, thảm hoa. Một thứ mùi ẩm mốc và mùi khói thuốc lơ lửng trong quán, nhưng tôi thích không khí của nó. Thoải mái và bình thản. Thân thuộc. Ngoài ra họ còn bán món bánh mì nướng cá ngừ ngon nhất quả đất.

“Vậy, mày sao rồi?” Jen nói.

Phải đến hàng thế kỷ rồi bọn tôi mới lại gặp nhau thế này. Tôi đúng là không thấy mặt mũi Jen đâu từ hồi Matt chuyển vào hồi bốn tuần trước. Bốn tuần. Jen đã hoãn cả bốn buổi hẹn tối thứ Ba gần đây, viện cớ là có hàng núi việc. Giờ Matt đã nghỉ chơi bóng đá, nó cũng chẳng gọi tôi vào các sáng thứ Bảy nữa. Mà nếu tôi có gọi, cũng sẽ chẳng có ai nghe máy - ngay cả khi Matt ở Paris. Tôi đoán là vì tôi không chịu tham gia cái buổi tối hẹn hò sắp đặt đó. Đấy là lần đầu tiên tôi từ chối Jen khi nó cố làm mai cho tôi. Tôi đã hỏi có phải nó tức tôi không, và nó đã kiên quyết nói là không.

“Đáng lẽ mày phải làm luật sư bào chữa của Clinton mới đúng,” tôi cắt lời sau năm phút nghe nó trình bày là không giận tôi. “Có bên cạnh một người giỏi chối như mày đã tốt cho ông.”

Nó lập tức chuyển đề tài.

Thứ Bảy này tôi đang mong có một buổi chiều dạo các cửa hàng như hai đứa vẫn thường làm. Đi mua sắm với Jen là một hoạt động đầy đủ lệ bộ đến nỗi bọn tôi có thể soạn giáo trình để dạy lớp ban đêm ấy chứ. Sau bữa trưa, bọn tôi sẽ đi qua đường đến Bhs. Rồi từ đó đi lên Bond Street Centre, ghé vào Virgin để mua ít CD, DVD hay băng hình. THỉnh thoảng tôi sẽ lôi nó vào hàng bán máy ảnh để há hốc nhìn những cái máy phim 16mm cũ kĩ. Rồi bọn tôi sẽ đi tiếp tới Bond Street Centre, nhảy vào một vài cửa hàng rồi lại nhảy ra, đừng uống cà phê và ăn bánh ngọt. Rồi bọn tôi sẽ xuống Albion Place, vào một vài hàng quần áo khác ở đó. Rồi lại uống cà phê ăn bánh, trước khi gặp Matt, hoặc Sean - khi bọn tôi vẫn còn hẹn hò - và cùng đi ăn uống. Greg, trong khoảng một năm trở lại đây, đã thay thế vị trí của Sean.

Nói là nói vậy chứ hiện giờ Jen không thật sự đóng bộ đồng phục mua sắm của chúng tôi, gồm quần jeans, bata, áo chui đầu. Nó mặc một cái quần áo ôm sát màu kem và một áo cổ lọ nâu vàng bằng một chất liệu hết sức giống cashmere. Thêm nữa, như cả tá minh tinh tôi nhìn thấy ở Cannes, đôi mắt kính Jackie O của Jen cài trên mái tóc vàng của nó (ta hãy xem như không để ý rằng hôm nay là một ngày tháng Ba u ám ở Leeds). Nhìn nó từ đầu đến chân, tôi nhận ra Jen trông giống một phiên bản của Jennifer Aniston hơn bao giờ hết. Ở nó cũng rạng rỡ một vẻ bừng sáng siêu-khỏe-mạnh mà tôi thường thấy khi lại gần các ngôi sao Hollywood. Tôi vẫn thường nghĩ vẻ khỏe mạnh đó thật là thiếu tự nhiên vì thường đi đôi với những thân hình siêu gầy, nhưng Jen ngồi đó, tỏa sáng đúng cái vẻ khỏe mạnh ấy: tóc như lụa, dạ hơi phớt hồng, mắt long lanh. Chúng rõ ràng tỏ ra hết sức phù hợp với cô nàng.

“Tao khỏe. Trông mày tuyệt quá,” tôi nói với nó.

“Tao cảm thấy thật kỳ diệu. Ở chung với Matt thật là tuyệt vời, chưa bao giờ tao cảm thấy hạnh phúc như thế này. Tao chưa bao giờ ở cùng với ai tuyệt hơn anh ấy, mày ạ.”

“AAAA, thế thì mừng quá còn gì,” tôi tuyên bố, vẻ mỉa mai nhỏ thành giọt, thành giọt trong giọng nó. Nó từng sống với tôi bốn năm trời và sống với Matt, đâu coi, bốn phòng hút. Chính tôi là người suốt trong những năm đó chạy theo dọn dẹp cho nó vì làm như thế thì dễ hơn là bắt nó tự làm và rồi nghe nó càu nhàu nhăn nhó suốt cả tuần - tôi không hình dung nổi cảnh Matt nhặt đồ lót bẩn của nó trên sàn nhà tắm hoặc quét các mẩu móng chân của nó khỏi sofa.

Jen lại cấu một mẩu nhỏ sandwich nữa và cho tọt vào miệng. Thật sự là cho tọt vào miệng bằng ngón cái và ngón trỏ. Nó lại cầm khăn ăn lên, chấm chấm vào khỏe miệng chẳng dính chút vụn bánh nào và rồi hạ cái khăn ăn xuống. Nó đang ăn một cái sandwich cá ngừ, không bơ, không mayonnaise, chỉ có xà lách, cà chua và dưa chuột với bánh mì nâu, và một cốc nước cam. Tôi thấy mình thật thô thiển khi gọi món bánh nướng cá ngừ và một vại bia sau nó.

Trên hết, nó đang cho từng mẩu thức ăn vào miệng, làm tôi cảm thấy vô cùng thô lỗ khi cầm cái bánh của mình lên, cắn từng miếng và nhai - như người bình thường. Tôi hạ cái bánh xuống, nhai chậm lại, bí mật kiểm tra trên áo quần. Ơn Chúa, không có vụn bánh nào ngự trên cái áo thun cổ xẻ in hình hoa hướng dương, cũng không có phô-mai chảy hay mayonnaise dính trên đó.

“Dạo này mày có gặp Greg không?” Jen tự nhiên hỏi. Nó đang chăm chú nhìn miếng sandwich, nghĩa là đang bí mật quan sát tôi, ngọ nguậy trên ghế và di tay theo một đường trên vành kính bằng ngón trỏ.

Phải chăng là một câu hỏi bẫy? Cái kiểu không-nhìn-nhưng-quan-sát đúng là một phương pháp kinh điển để bắt giò tôi. Nó nghi ngờ điều gì chăng? Tôi đã gặp Greg hầu hết, thôi được rồi, tất cả các buổi tối trong hai tuần trở lại đây, mặc dù chúng tôi đều biết vẫn đang tiếp cận nhau một cách từ từ.

“Tao mới gặp hắn hôm nọ,” tôi trả lời. Hôm nọ tức là hôm qua ấy. Và dĩ nhiên, cả sáng nay nữa, hắn phải chở tôi vào phố sau khi cứ lôi tôi trở lại giường để “đè nghiến” tôi ra. “Sao vậy?”

“Dạo này Greg kỳ kỳ sao ấy,” Jen nói, sửa thẳng cái khăn ăn sau khi đặt nó nằm vuông góc với cạnh bàn.

“Kỳ kỳ là sao?” Hắn đã trở nên bớt kỳ cục hơn ấy chứ. Ít dè dặt hơn, thoáng hơn. Giờ không còn những giai thoại tình dục để kể cho tôi nghe nữa, hắn bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để nói về những chuyện khác. Tôi cũng không nhận ra, cho đến tận bây giờ khi chúng tôi đã thành một cặp, là chuyện hắn ngủ lang và các hành vi mất dạy tiếp sau đó của hắn làm tôi bực đến mức nào. Tôi cảm thấy tội lỗi vì không lên mặt chị em để tìm cách cải tạo hắn, mà thay vào đó lại giải cứu cho hắn, lắng nghe hắn.

“Không thèm ghé chơi gì cả,” Jen nói tiếp. “Lần cuối cùng bọn tao gặp anh ấy là hồi Matt chuyển vào.”

Tự nhiên người tôi cứng lại. Lần cuối tôi gặp Jen, bạn thân nhất thế giới của tôi, cũng là ngày Matt chuyển vào, nhưng có vẻ điều đó chẳng hề làm nó bận tâm. Đúng ra, chưa thấy nó nói gì về việc buồn bực khi phải hủy bỏ những đêm thứ Ba của bọn tôi.

“Chắc hắn bận, thì mày cũng biết đấy, với cô bạn gái mới của hắn,” tôi nói.

“Còn hơn thế nữa cơ. Anh ấy không thèm gọi điện, không đến chơi, không nói chuyện lâu trên điện thoại, như kiểu ghét bọn tao hay sao ấy,” Jen nhăn nhó.

“Chắc chắn không phải thế đâu.”

“Matt thật sự rất nhớ Greg. Tao cũng thế.”

“Chẳng có chuyện gì đâu mà,” tôi nói. Tôi không nhận ra là Greg đã thu mình lại với hai người kia đến thế. Bộ tôi là người khiến hắn phân tâm, là cái cớ để hắn tránh mặt hai người kia hay sao? Cũng có lý đấy. Hắn và Matt lúc nào cũng đi cùng nhau, cãi cọ, nói chuyện đàn ông tay bo với nhau, nhưng hai người ấy đã không gặp nhau nữa từ hồi Greg với tôi cặp với nhau. Hắn cũng chẳng nhắc gì đến nữa. Liệu có phải Greg ở cạnh nhiều đến thế vì hắn thật sự muốn như vậy hay chỉ vì hắn cần một lối thoát? Tôi nghĩ. Sự chân thật thúc giục tôi thừa nhận rằng chính tôi cũng dành nhiều thời gian với Greg hơn vì Jen chẳng còn ở cạnh tôi nhiều như trước. Nhưng sự kiêu ngạo bắt tôi nghĩ Greg không thể làm như thế

Bíp bíp, di động reo, cắt ngang dóng người của tôi.

Jen và tôi cùng cầm túi lên, kiểm tra điện thoại. Tôi có tin nhắn. “Xin lỗi,” tôi nói. “Đợi tao đọc cái này đã.” “Peck,” tin nhắn là của hắn. (Tôi nghĩ ra cái tên Peck làm biệt danh cho hắn. Hắn đúng là có một chút gì hao hao giống Gregory Peck mỗi khi đứng dậy thẳng thớm và làm ra vẻ nghiêm trọng. Thêm nữa là việc hắn vẫn dùng cái quỷ “pecker[6]” của hắn để gây rắc rối). Tôi nhấn nút trên điện thoại màu bạc để mở tin nhắn. Và nó hiện ra:

[6] Pecker còn có nghĩa là “dương vật.”

Anh muốn hôn khắp người em. Peck :x

Tôi nhe răng cười còn khắp người thì nổi gai kích động.

“Ai đấy?” Jen hỏi, rướn cổ qua bàn để nhòm vào điện thoại - rõ ràng qua nụ cười dâm đãng của tôi thì đây không phải là một tin nhắn thông thường.

“Ô, bạn thôi ấy mà,” tôi nói lửng lơ và dịch cái điện thoại sao cho Jen không đọc được. “Mày không phiền để tao nhắn lại một chút chứ?” tôi hỏi và ấn nút “trả lời”.

“Cũng hơi bất lịch sự đấy, đang ăn trưa với nhau mà.”

Câu này thốt ra từ miệng một cô nàng thường xuyên nói chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ với Matt khi hai đứa chúng tôi đang ngồi quán hai mình với nhau.

Tôi xóa tin định trả lời, thả điện thoại vào túi.

“Tao đang nói cái gì ấy nhỉ? Ồ đúng rồi, tao nhớ Greg. Cái kiểu cứ thế lặn mất như vậy, thật là bực mình.”

Tôi nghịch cái bánh mì cá ngừ của mình trong khi cô nàng lải nhải không ngừng về Greg. Mày là đứa quái nào? Tôi nghĩ. Mày không phải là viên sô-cô-la nhân sâm-panh đặc biệt nữa. Trông mày ngờ ngợ giống mấy cái sô-cô-la kem cà phê khỉ gió lúc nào cũng bị để lại cuốn cùng trong hộp.

*

Khoảng năm, sáu tháng trước, tháng Chín năm ngoái, tôi bị đánh thức đúng lúc bình minh vừa hé vào một buổi sáng thứ Bảy, bằng điện thoại. Đợt đó là khoảng hai tuần sau Liên hoan nên tôi đang tận giây mọi phút để ngủ bù cho những tuần trước đó. Dù đang ngủ nhưng tôi vẫn biết đây không phải lúc gọi điện cho nhau. Tuy vậy, tôi vẫn với tay, lôi cái ống nghe xuống dưới chăn và lắp bắp, “A-lô”.

Thay cho một tiếng “a-lô” đáp trả, đầu dây bên kia có tiếng nấc, rồi “Ôi, Chúa, Amber ơi,” Jen. Tiếp theo, nó òa khóc.

Tôi bật ngay dậy, tim đập loạn xà ngầu. “Không sao đâu cưng,” tôi nói nhẹ nhàng. “Kể tao nghe xem có chuyện gì, rồi tao sẽ giúp mày.”

Tiếng khóc của Jen từ từ chuyển thành những tiếng nấc ngắn, rồi nó thốt ra, “C-có-có thai”, vào ống nói.

“Tao đến ngay,” tôi trả lời và tung ngay chăn khỏi người.

Tôi gọi taxi trong lúc nhét quần áo, đồ mỹ phẩm và bàn chải đánh răng, tất cả vào một túi. Tôi buộc túm mái tóc dài ngang má và quấn một cái khăn quanh đầu trong lúc soi gương xem mắt có ghèn hay mặt có nhớt dãi gì không. Không, sạch một cách thần kỳ. Tôi đang khoác dở cái áo khoác đen dài thì taxi tút còi ngoài cửa.

Suốt dọc đường tôi tự nhủ không được hốt hoảng. Chuyện này đã từng xảy ra. Trong đại học, sau đại học, Jen đã từng nghĩ mình có thai và cuối cùng toàn là báo động giả. Nhưng lần này có gì đó trong giọng nói của nó bắt tôi phải chuẩn bị tinh thần. Lần này khác tất cả những lần trước. Không hiểu sao, tôi biết, tôi biết... Không, không, sẽ ổn thôi, tôi cố công tự nhủ.

Jen xuất hiện ở cửa ra vào trong bộ đồ ngủ. Mặt nó là một đám bầy hầy sưng sỉa, mắt đỏ hoe và sưng húp, nước mắt còn chưa khô trên má. Tôi choàng tay qua vai và dẫn nó vào phòng khách. “Mày có chắc không?” tôi hỏi nó, lấy khăn giấy trong hộp trên bàn phòng khách đưa cho nó.

“Tao bị trễ. Trễ lắm. Trễ gần hai tháng rồi.”

“Đã kiểm tra chưa?” tôi hỏi.

Nó lắc đầu. “Nhưng tao chưa trễ thế này bao giờ cả. Mày biết đấy. Chưa bao giờ. Tao nghĩ do tao bị căng thẳng, hoặc vì tao nhớ Matt, dạo này anh ấy đi suốt, nhưng không, đến giờ vẫn chưa thấy đâu.”

“Nhưng mày với Matt vẫn ‘cẩn thận’ mà, đúng không?” Jen không được uống thuốc ngừa thai vì gia đình có tiền sử bị nghẽn mạch máu. Thế nên nó cẩn thận. Hết sức cẩn thận.

“Lỗi ở bọn tao,” nó nói giữa những cơn nấc. “Bọn tao không để ý... có một lần thôi... Anh ấy sẽ giết tao. Anh ấy sẽ đá tao rồi giết tao.”

“Không, anh ta sẽ không làm vậy,” tôi nói. Nhưng tôi phải đấu tranh để nói cho có vẻ thuyết phục, vì tôi vẫn biết anh ta sẽ làm thế. Matt là như vậy. “Hơn nữa, anh ta sẽ phải bước qua xác tao trước.”

Jen ấn lòng bàn tay lên mắt. “Ôi, Ambs ơi, mọi thứ tệ quá rồi. Anh ấy không muốn có đứa con này đâu. Anh ấy sẽ nổi điên lên. Anh ấy sẽ giết tao. Tao không muốn mất anh ấy. Tao yêu anh ấy. Đáng lẽ không được như thế này.”

“Có con không phải là điều quá tệ,” tôi cố nói lý. “Gì thì gì, dù có kế hoạch hay không, đấy vẫn là một điều tốt. Một mầm sống mới. Sự sống là một điều tốt mà.”

Jen ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt xanh ngọc của nó lóe sáng. “Mày không hiểu, đúng không?” nó hét. Đây sẽ là kết thúc của bọn tao. Matt không muốn có con. Anh ấy chưa bao giờ muốn. Lúc nào anh ấy cũng nói thế với tao. Lúc nào anh ấy cũng nói không muốn có con!”

Vậy thì vứt mẹ hắn đi, trong đầu tôi vang vang. Mày muốn có con cơ mà, cũng vang vang trong đầu tôi. “Được rồi, trước khi tính tiếp thì mày phải làm xét nghiệm đã. Rồi ta sẽ xem liệu Matt có bỏ rơi mày không và ta sẽ làm gì. Vì Matt không cần phải biết về chuyện này. Mày làm gì cũng được, nếu mày muốn phá, tao cũng sẽ ở bên cạnh mày. Ta sẽ vượt qua cùng nhau.”

Jen gật đầu, nhưng có vẻ lơ đãng.

“Nhưng,” tôi nói, cố làm ra một giọng hết sức vui vẻ, “tao không thể ở cạnh bồ gái của tao được nếu không biết nàng đang trải qua chuyện gì. Cho nên, đi đặt ấm nước đi còn tao sẽ ra quầy thuốc mua que thử cho mày.”

Nó lại gật đầu.

“Trong khi chờ đợi thì tao phải đi tắm và thay quần áo cái đã.”

Jen nheo mắt nhìn tôi ngơ ngác. Tôi mở áo khoác, cho nó thấy bộ pyjama xanh bên trong. Nó phá ra cười, không khí đỡ căng thẳng đi một chút.

Nhân viên quầy thuốc nhìn tôi khá là kỳ cục l tôi bày bộ sưu tập que thử thai trước mặt ông ta. “Cô không cần dùng tất cả các loại đâu,” ông ta nói.

“Không phải cho tôi, cho một người bạn,” nói rồi tôi mới nhận ra cái giọng mình như thế nào và nói thêm, “thật đấy, cho một người bạn mà.”

“Ý tôi là,” ông ta đẩy gọng kính dọc sống mũi hơi khoằm, có vẻ không quan tâm tôi mua chúng cho ai, “que thử thai hiện đại thường rất chính xác.”

“Mua dư ra tí cũng không sao, phải không ạ,” tôi nói.

“Không rẻ đâu,” ông ta thêm vào.

“Khi cần chắc chắn thì phải chắc chắn,” tôi nói.

Ông ta lắc đầu, cuộc đối thoại kiểu này chắc cũng không mấy xa lạ. Ông ta quét các thứ qua máy tính tiền và quay sang tôi. “Sáu mươi hai bảng bốn mươi lăm xu, thưa cô.”

CÁI KHỈ GÌ ĐÂY? Đấy là tiền nhà một tuần đấy, cả một đôi bốt cổ cao; tiền mua sắm hai tuần của tôi đấy. Nhiều tiền lắm đấy! Tôi lục trong ví, đau khổ nhìn cái thẻ tín dụng trước khi giao nộp.

Quay lại căn hộ, Jen, mặt mày giờ đã chuyển từ trắng bệch sang trong mờ, chỉ cách ngưỡng điên có một sợi tóc. Nhỡ có thai thật thì sao? Tôi tự hỏi lúc nó chạy vèo vào nhà vệ sinh để nôn. Bọn tôi sẽ phải làm cái quái gì đây?

Jen vẫn còn run lúc quay lại từ nhà vệ sinh. “Nói nghe này,” tôi nói, “tao cũng sẽ làm một cái với mày, để xem chúng có chính xác không.”

“Tao thật không biết phải làm sao nếu không có mày.”

14 que thử sau, chúng tôi ngồi nhìn trân trối những cửa sổ khác nhau trên những cái que khác nhau. Tất cả nằm xếp hàng trên nền gạch men màu xám trước mặt chúng tôi.

“Không thể nào tất cả cùng sai được,” tôi nói, khi sự im lặng xung quanh chúng tôi đã đặc quánh lại và ai đó phải lên tiếng.

Jen òa khóc ầm ĩ, từng giọt lệ lớn chảy dài xuống mặt, nhỏ thành dòng quanh cánh mũi. Làm sao nó còn nước trong người sau khi đã khóc và đi tiểu nhiều từng ấy nhỉ, tôi chả hiểu. suýt nữa thì cũng khóc theo khi nhịp tim chuyển về trạng thái bình thường. Ôi, tạ ơn Chúa, tôi cứ nghĩ, cảm ơn Chúa. Nghĩ đi nghĩ lại. Rồi tôi cảm thấy thật kinh khủng. Như tôi nói với Jen, một mầm sống mới thật là điều kỳ diệu, nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm vì nó không có thai. Cả 14 que thử đều nói như vậy. Cái que tôi thử cũng nói vậy nhưng đây chẳng phải tin tức sốt dẻo gì.

“Liệu mày có nhầm ngày hay là gì không?” tôi hỏi Jen.

“Chắc thế. Nhưng tao dám thề là tao trễ ít nhất sáu tuần rồi.”

“Mày nói hai tháng mà.”

“Ừ, mày biết đấy. Tính từ lần cuối cùng có kinh, đúng không? Phải tính vậy đúng không?”

“Không, tính từ lần cuối cùng mày đáng lẽ phải có kinh. Vậy mới đúng. Bởi vì thế mới gọi là trễ. Thì đấy, đáng lẽ là phải có ngày này, nhưng mà lại không có, vậy là trễ.”

“Ờ,” Jen nói.

“Nếu vậy thì mày trễ bao lâu?”

“Không biết. Kỳ của tao bất ngờ lắm - tớ không nhớ nổi lần cuối là khi nào. Nhưng tao biết là từ đó đến giờ chưa có lại.”

“Chắc mày lo vì đã làm chuyện ấy mà không có phòng ngừa thôi mà. Nhưng mà chuyện này sẽ không xảy ra nữa, đúng không?” Mày không được làm thế này với tao một lần nữa đâu. Cứ theo thống kê mà nói thì lần sau chắc chắn sẽ dương tính đấy, vì nó đã thế này quá nhiều lần rồi.

“Chắc chắn là không. Tao cũng không chịu nổi chuyện này. Tao sẽ chú ý hơn đến chu kỳ của mình.”

“Và dùng biện pháp tránh thai, luôn luôn!”

“Ừ, cái đó nữa. Mặc dù.... sau những gì mày nói một mầm sống mới là tốt, tao cũng tự thuyết phục là đã có thai, và mình có thể nuôi con.”

“Ừ hử,” tôi trả lời. Khi Jen dùng từ “mình” trong những tình huống như thế này, ý nó là “mình” số nhiều như trong Jen và Amber. Và tôi, Amber số ít, tôi biết là Jen sẽ có chín tháng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi sẽ trao đứa bé cho tôi chăm sóc. Vậy nên, ừ, “mình, Jen” có thể nuôi con vì Amber chính là Jen mở rộng và “mình, Amber sẽ đảm nhận hầu hết việc chăm nuôi ấy. Dĩ nhiên. Điều mỉa mai ở đây, Jen là một giáo viên tiểu học.

“Này, Ambs, cuối tuần này mày không đi thăm bố mẹ à?”

“Có.” Tôi đã gọi cho Mẹ trên đường đến nhà thuốc và bảo bà mai tôi sẽ đến và sáng thứ Hai sẽ về. Mẹ dĩ nhiên không hài lòng, nhưng tôi làm gì được? Jen cần tôi. Chúng tôi là vậy, lúc nào cũng ở cạnh nhau. Đấy cũng chính là lý do, mặc dù không tha thứ được, cho việc Matt cảm thấy ghen tị. Tôi cũng hiểu được vì sao. Chúng tôi luôn là ưu tiên số một của nhau và Matt biết đó là một điều anh ta không bao giờ cạnh tranh nổi.

*

Tôi nghịch một cọng phô-mai và thầm nghĩ tên Matt lúc này phải sung sướng thế nào. Chắc mẩm anh ta đang nhảy múa ăn mừng. Đây đâu phải là Jen của tôi. Tôi gần như đã không gặp, hiếm khi nói chuyện với nó; và nó đã khác. Đây đích thị là thứ Matt muốn. Tôi dám cá mỗi lần Jen rời phòng, anh ta sẽ chạy vòng quanh tay giơ lên trời cảm ơn Thượng đế vì Jen đang xa dần khỏi tôi.

Thêm một cung cách màu mè kiểu Hollywood khác, ngoài món kính râm trên tóc, đã ngấm vào Jen: nó hôn cả hai bên má tôi và ôm siết tôi thật nhanh trước khi nói, “Hẹn gặp cưng sau nhé.” (Nếu mà có màu mè Hollywood, nên chăng điều đó nên xuất phát từ tôi - người phải đối phó với các diễn viên điện ảnh trong phần lớn thời gian làm việc của mình? Hử? Hử?)

“Ừ hử,” tôi đáp.

Buổi mua sắm chiều của chúng tôi bị hủy vì nó và Matt có hẹn gặp bạn bè ở Doncaster, “Thôi, phải chạy đây cưng ạ, xin lỗi nhé.”

Thế sao không bảo trước cho tao trên điện thoại? Mặt tôi như muốn hỏi. Sao tao lại phải lê mông xuống phố chỉ để ngồi đồng một tiếng đồng hồ dở hơi thế này?

Vì nó muốn biết về Greg, một giọng nói trong tôi trả lời.

Có lẽ tôi nên nói cho nó biết. Đáng lẽ nên nói, “Greg muốn đến Ilkley đi bộ trên đồng cỏ, nhưng tao đã bảo với hắn là không, vì tao phải gặp mày. Vậy nên có thể hắn đang tránh mặt bọn mày, nhưng không tránh mặt tao. Hắn không tránh mặt tao vì hắn là người tình của tao. Đúng đấy, Greg là người tình của ta

Tôi đứng ngoài cửa quán Yates’s nhìn Jen ngúng nguẩy bước đi trên đôi Prada mới (tôi biết chỉ vì Renée cũng có một đôi giống hệt như vậy và chị ấy đã cho Martha mang thử. Với tôi và Martha, đến gần một đôi Prada cỡ đó là kịch kim) và một lần nữa tôi tự hỏi tôi đã ăn trưa với ai thế kia. Người phụ nữ kia có thể trông giống bạn thân nhất của tôi, nhưng hành xử không giống cô ấy chút nào.

Tôi băng qua đường, tiến về Bond Street Centre. Thôi thì đã lỡ, cũng nên làm cái việc đáng lẽ phải làm: mua quần áo, hoặc đúng hơn là nghĩ về việc tiêu tiền vào quần áo. Nhưng mà tâm trí tôi chẳng để ở đó. Mua sắm trong trí tưởng tượng cũng chẳng được khi bạn tưởng tượng một mình. Tôi muốn nghịch ngợm với Jen, thử lên người những thứ đồ chúng tôi không đủ tiền mua và ăn bánh sô-cô-la. Tôi có thể lôi Greg vào, nhưng cũng không thể được như thế. Greg không phải là Jen. Hắn đã thực hiện vai trò của Jen rất tốt: Làm người bạn thân nhất, tốt nhất của tôi thời gian gần đây, nhưng gì thì gì, hắn vẫn không phải là Jen. Trong tương lai gần tôi sẽ không ngủ với Jen, cái đó là chắc chắn - bắt nó đi mua sắm với tôi còn không được, huống gì là ngủ với tôi.

Jen là một người bạn gái toàn phần. Ý là, một khi là bạn gái thì sẽ là bạn gái tử tế - một cách hoàn toàn. Tôi thành thứ hàng sơ cua cho đến khi nó với Matt cãi vã. Lúc đó sẽ cần đến tôi. Khi Matt đi Paris lại gọi đến tôi. Giờ nó đã chuyển vào sống cùng với thằng cha kẹo bơ cứng kia rồi, mọi thứ chỉ có thể tồi tệ thêm thôi. Nó đang thay hình đổi dạng, biến thành hình tượng người bạn gái hoàn hảo của Matt. Không còn bata, giờ là giày Prada. Không còn quần thụng, giờ là quần âu bó màu kem. Không áo thun lập dị, giờ là áo cổ lọ nâu vàng.

Tôi đứng lại ngay ngoài Virgin, ngó trân trân vào cánh cửa như một vết thương mở hoác mà từ đó, dòng người đang đổ ra đổ vào. Không, tôi không vào được. Tôi sẽ tái phát chứng sợ đám đông. Tôi tiếp tục bước.

Có thể cảm giác chua chát này là vì trong vòng một tháng, Jen đã biến chứng thành một người lớn và tôi có lẽ cũng cần được phẫu thuật cắt các khối u quần thụng và giày batta. Nhưng mà, quỷ tha ma bắt, chính Jen đã phản bội tôi, đã bị dụ dỗ về hàng ngũ những đứa con gái nữ tính bằng những cám dỗ ma quỷ của việc trông ra dáng người lớn và nhận được sự kính trọng dành cho người lớn.

Dẫu sao thì, tôi lý luận khi len lỏi trong đám đông đi về phía Bond Street Centre, vấn đề không chỉ nằm trong chuyện ăn mặc. Jen đã khác. Giờ nó chỉ rỉa rỉa món sandwich, phần còn lại gần như không đụng đến; giờ nó cứ loay ha loay hoay, không còn lại chút gì khả năng ngồi im như thiền của nó, gần như không để lọt tai lấy một lời tôi nói. Nó hơi gợi cho tôi nhớ đến mẹ nó. Tôi đã gặp bà một vài lần và bà là loại người lúc nào cũng thèm khát được chú ý, lúc nào cũng ngồi không yên, lúc nào cũng nghịch ngợm mọi thứ và ngắt lời người khác nếu họ bắt đầu một mẩu chuyện không có dính đến bà. Chỉ ở cạnh mẹ Jen thôi là đã thấy mệt rồi.

Tôi đi qua Bond Street Centre, tiến về phía Albion Place và trung tâm thành phố.

Tôi đang hành xử không ra dáng chị em, bạn bè chí cốt tẹo nào. Nếu việc Jen nói tôi giống Matt là lăng mạ thì việc tôi so sánh nó với mẹ nó phải nói là một điều không thể tha thứ được. Hơn nữa, chẳng phải ta nên yêu thương bạn thân của ta dù gì đi nữa hay sao? Mình thật là tồi tệ. Không trung thành. Đấy cũng chính là lý do vì sao tôi bỏ qua Bond Street Centre và đi thẳng lên Albion Place - ở đấy có nhiều người để tôi trà trộn vào và giả vờ như tôi không nghĩ thế này về Jen nữa.

Di động reo, tận sâu trong túi. Tôi khựng lại giữa đường. Mọi người tặc lưỡi đi vòng qua trong khi tôi lục lọi trong túi. Cuối cùng cũng tìm thấy. Tôi vén một lọn tóc qua sau tai để nghe điện thoại.

“Em có ở một mình không?” Greg hỏi.

Tôi nhìn dòng người mua sắm ngày thứ Bảy xung quanh, đi gần như chạy quanh tôi. “Không hẳn.”

“Jen có đó không?”

“Ờ, giờ thì không.” Tôi không định khai báo là tôi vừa bị bạn thân nhất của mình gần như cho leo cây, chuyện đó thật quá sức nhục nhã.

“Anh làm em bực à?” Greg hỏi.

“Không, sao thế?” tôi trả lời. Tôi bắt đầu di chuyển lại. Di chuyển giữa những người đi mua sắm như thể đang múa trong một vũ điệu tập thể phức tạp, lượn quanh nhau mà không ai để ý đến ai cả.

“Em chẳng thèm nhắn lại, anh tưởng anh làm em cáu.”

“Không phải đâu, lúc đấy em đang nói dở chuyện với Jen.”

“Ờ, đúng rồi.” Nghe giọng Greg có vẻ không ấn tượng, cũng không tin tưởng c

“Peck, không có chuyện gì đâu. Em không bực mình anh đâu mà.”

“Anh tưởng Jen sẽ làm um lên rằng anh là hiện thân của quỷ dữ vì đã không gặp hai người ấy.”

“Nó có nhắc chuyện đó. Nhưng khi nào anh thích thì gặp thôi. À, với cả, nó phải, ừm, chạy rồi. Một trường hợp khẩn cấp nho nhỏ. Vậy, ta vẫn có thể đi Ilkley.” Greg mê đi bộ. Tôi chưa từng gặp một người nào lại thích đi bộ như hắn. Hắn có xe, nhưng vẫn dễ dàng bắt gặp hắn đi bộ đến mọi nơi. Hắn đi bộ đi làm mỗi sáng, và thậm chí còn gợi ý bọn tôi đi bộ đến chỗ làm từ Horshforth. “Quên đi,” tôi trả lời. “Quên khẩn trương.” Nhưng giờ thì chúng tôi sẽ dành phần còn lại trong ngày để làm chính cái việc đó.

“Thật á?” Hắn hỏi.

“Thật.” Cái đồ cuồng đi bộ.

“Tuyệt cú mèo! Dĩ nhiên không phải chuyện Jen phải đi. Việc đó thì quá tệ. Thật tuyệt là ta có thể đi Ilkley ấy. Anh sẽ đón em ở trước cửa ga trong vòng 15 phút nữa nhé.”

“OK,” tôi nói, vòng lại, đi ngược về hướng vừa mới đến. “Này, mang cho em một đôi bata nữa nhé, chắc em sẽ cần đến nó. Hẹn gặp anh.” Tôi bấm nút tắt và nhét điện thoại trở vào trong túi.

Greg đang cố tình lánh mặt Jen và Matt. Rồi cái cách hắn cư xử ngày Matt và Jen vào ở chung... Chẳng cần thiên tài cũng đoán được có chuyện gì đó đang xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play