Sau đó tôi lặng người nhìn điện thoại tầm mười phút, không có động tĩnh gì.

Tôi định tắt máy đi ngủ, coi như xong ngày hôm nay. Thế là tắt máy.

Chưa đầy hai phút sau tôi lại bò dậy bật máy.

Sau đó suy nghĩ xem có nên tắt máy hay không.

Đang lúc tinh thần tôi sắp phân liệt thì điện thoại báo có tin nhắn.

“Tôi đang ở Seattle”.

Seattle. Ở Seattle. Nhất thời tôi không biết phải trả lời lại thế nào nữa. Tôi đi xem mặt, anh ta ở Seattle. Người nói một đằng người nói một nẻo.

Tôi đang định nhắn tin “Chúc anh đi chơi vui vẻ”, rồi hạ màn.

Đang định soạn tin thì điện thoại lại reo, lại là năm chữ:

“Tôi sắp trở về rồi”.

Khiến mấy chữ tôi định soạn phải soạn lại, thôi, không soạn nữa. Tôi nhìn điện thoại cười khẩy một cái, về thì về, liên quan gì đến mình chứ!

Tắt máy đi ngủ thật.

Seattle, anh ta đang ở Seattle.

Cái “sắp” của anh ta trên thực tế không nhanh chút nào, mất khoảng một tuần thì phải.

Trong thời gian đó tôi và phó tổng quản có gọi ba cuộc điện thoại, gặp nhau một lần, với kinh nghiệm gặp mặt của tôi thì quá trình qua lại sắp kết thúc rồi.

Bị bạn tôi lôi đi cắt tóc, cô ấy nói nhìn tôi có cảm giác già quá nên quá trình “bán hàng” mới khó khăn. Cắt mất 2/3 mái tóc, sau khi cắt kiểu phía sau nhìn khá giống Ah Sa, phía trước nhìn giống chủ nhiệm hội phụ nữ. Tôi điên tiết là cả đầu, kiểu cuối cùng giống như kiểu đầu của nam ca sĩ Trần Dịch Tấn.

Tôi nhìn bản thân mình lạ lẫm qua gương, dở khóc dở cười, đột nhiên lĩnh ngộ ra nhiều điều.

Cuộc sống của tôi trước giờ rất tốt, vô cùng tốt. Không thiếu gì cả.

Cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ, không cô đơn, cũng không buồn chán. Tôi vốn không thèm khát đàn ông đến thế.

Nên phải sống chung với đàn ông thế nào tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, lẽ nào vì muốn hợp với họ mà tôi phải biến bản thân mình thành cái hình dáng thế này mới vui sao?

Bây giờ tôi không cần đàn ông!

Thật sự không cần.

Cuối cùng, sau khi cắt tóc xong tôi mới hiểu ra điều ấy, tóc cũng chán chả thay đổi kiểu nữa, cuộc sống lại quay về điểm xuất phát.

Tôi còn tìm được một chiếc nhẫn của mình và đeo lên ngón áp út, đeo vào thật hợp với dáng vẻ thành thục của tôi, cũng đỡ bị các chị em nhiệt tình quá hóa phiền.

Tôi còn tìm kính đeo lên nữa, đỡ phải nheo mặt khi nhìn người khác, nhìn thế giống háo sắc quá.

Tôi tìm lại chính tôi chưa được hai ngày thì nhận được điện thoại của anh ta. Lại gọi tới văn phòng của tôi nữa.

“Tôi về rồi”. Bổ đầu là câu này.

Mặc dù tôi nghe ra giọng anh ta nhưng tôi vẫn cảm thấy hoang mang quá, con người này sao tự nhiên thế chứ, cảm giác như tiếp theo tôi phải nói: “Em nhớ anh quá, anh yêu”. Hoặc như “Cái tên chết tiệt này, mấy hôm nay anh đi đâu thế hả?”. Tôi định thần lại một lúc rồi giả vờ hỏi lại: “Xin hỏi ai đó?”.

Anh ta im lặng một lúc: “Tan ca tôi đến đón cô”.

“A, thế à, e rằng hôm nay nhiều việc lắm” tôi ngẩng lên nhìn một lượt, không ai chú ý đến mình “Để hôm khác có thời gian tôi liên lạc với anh nhé!”. Ý ngầm là anh cứ đợi đi.

“Có việc thật à? Vậy đợi cô giải quyết xong vậy, chín giờ được không?”. Giọng điệu anh ta không khác gi ông chủ, hơn nữa bản thân tôi lại nói dối nên tự dưng thấy chột dạ, không dám lằng nhằng nên đồng ý luôn.

Lạ thật, sao tôi cứ có cảm giác sợ anh ta thế. Chắc do lần đầu gặp nhau đã bị đâm vào mông rồi.

Cứ thế, năm giờ tan ca, tôi vẩn vơ ngồi trong công ty, online, đọc sách, nghe nhạc, lau giày, sơn móng tay, ngáp vặt, khó khăn lắm mới tới 9h, đó là hậu quả của việc nói dối.

“Phải làm người thành thật” bố mẹ tôi đã dạy thật đúng.

Ra ngoài công ty đã thấy xe anh ta.

Anh ta còn cúi người mở cửa xe, cười với tôi, dường như gặp tôi anh ta vui lắm vậy, trong lòng tôi chợt thấy vô cùng ấm áp.

Ngồi trong xe, anh ta lấy ghế sau ra một món quà rất đáng yêu, nói tặng tôi.

Tôi vội cảm ơn, mở ra xem, my god, một sợi dây chuyền vàng trắng, còn có một mặt dây rất đẹp nữa.

Không không không, tôi nói liên tục mười tiếng “không”, sao tôi có thể nhận món quà đắt thế này của anh được chứ, không không không, tôi nói tiếp mười mấy từ “không” nữa.

Ah ta cười và nói: “Coi như là một phần của 500 vạn bồi thường tổn thất tinh thần đi”.

Không không không, không không không, tôi chỉ biết nói không, mất mặt quá “Tôi chỉ nói đùa thôi, anh đền tôi hai lọ dầu hoa hồng là được rồi”.

Anh ta vừa lái xe vừa nói: “Dây chuyền fake thôi, cũng chỉ bằng giá tiền của hai lọ dầu hoa hồng”.

Uh. Tôi thấy mình giống con ngốc hơn. Giả thật còn không phân biệt được nữa.

Anh ta đột nhiên nói: “Tóc của cô đáng yêu lắm, giống một con Pomeranian*”.

Tôi vẫn nghĩ về cái dây chuyền, không nghe rõ anh ta nói gì, nên vội đáp: “Cảm ơn anh”.

Anh ta nhìn tôi mất vài giây, chắc chắn tôi thật lòng cảm ơn anh ta, anh ta liền bật cười. Tôi cũng không biết tại sao nữa, cũng cười theo, nhìn nghiêng răng anh ta trắng quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play