Tống Ca ngủ một mình trong căn hộ đi thuê, còn Vương tân thì ngủ trên giường nhà mình.
Tống Ca không hiểu nổi tại sao tình cảm của cô và Vương Tân lại thành ra như thế này? Sự ăn ý giữa hai người đã đi đâu cả rồi? Người ta đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, nhưng Tống Ca cảm thấy tình yêu của cô và Vương Tân còn chưa đi tới hôn nhân, mà đã bước chân xuống mồ. Tình yêu như thế liệu có kết quả không? Có nhất thiết phải tranh cãi và oán hận nhau không mệt mỏi như thế không? Tống Ca nghi ngờ lựa chọn ban đầu của mình, trong lòng cô thầm so sánh giữa hai người, so đi so lại, Tống Ca thấy, nếu đổi lại là Tạ Siêu Phàm, chắc chắn giữa họ sẽ không xảy ra những việc tương tự, còn nếu đổi lại là người khác thì sao? Từ khi yêu Vương Tân, lần đầu tiên Tống Ca nghĩ rằng, nếu bạn trai của mình là người khác thì sẽ như thế nào.
Vương Tân không hiểu tại sao càng ngày Tống Ca càng trở nên vô lý như thế? Càng ngày càng khó chiều như một nàng công chúa. Chẳng nhẽ trước đây ở với anh, cô luôn phải kìm chế bản thân mình? Cô chưa bao giờ sống thật trước mặt anh? Bởi vậy tình yêu của họ mới đi tới bước đường này? Nếu thực sự như những gì mà mẹ anh lo lắng, một cô gái sinh ra và lớn lên trong một gia đình quan chức cao cấp như cô chắc chắn là người bướng bỉnh, kiêu ngạo, chỉ có điều cô vẫn chưa “lộ nguyên hình” mà thôi, nếu như anh không tỏ ra mạnh mẽ hơn cô thì chắc chắn sau này, nhà anh sẽ không một ngày được yên ổn. Nhưng Vương Tân chưa bao giờ nghĩ tới việc bắt Tống Ca phải nghe lời mình mọi thứ, anh đã quen nghe lời cô rồi, anh cảm thấy nếu không phải là vấn đề nguyên tắc, hai người thương yêu nhau thì việc gì phải so đo là ai nghe ai? Hai người cùng ăn một nồi, cùng ngủ một chăn, tiền kiếm được cùng nhau tiết kiệm, nhưng giờ xem ra niềm hạnh phúc này đã không còn nữa. Vương Tân cảm thấy khó chịu trong lòng, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu anh toàn là hình ảnh những ngày tháng còn mặn nồng với Tống Ca, nghĩ mãi, nước mắt rơi ướt gối, anh đau đớn khi thấy mối tình đầu trong sáng của mình đang dần bị hiện thực tàn khốc nuốt chửng...
Anh nhắn tin cho Tống Ca: Cục cưng, anh muốn mình bình tĩnh lại, mấy ngày tới sẽ không đến chỗ em nữa, hãy giúp anh chăm sóc tốt cho mình.
Không lâu sau, một tin nhắn trả lời: Tùy anh.
❀
Cửa nhà họ Tạ, tiếng phanh xe của Tạ Siêu Phàm nghe chói tai, Doãn Kiếm Lan bất giác thấy run. Giây phút này, trái tim bà như vỡ vụn theo tiếng phanh xe của con trai, vì một đứa con gái thủ đoạn mà con trai bà hộc tốc chạy về nhà, bà cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo từ dưới chân lan ra khắp cơ thể. Sau khi Hạ Thu Đông và những người bạn cùng hội mạt chược khác đã ra về, Doãn Kiếm Lan bước vào phòng con trai, tìm bức ảnh chụp chung cả lớp, nhìn thấy Lâm Đan Phong trong ảnh, lúc này bà mới vỡ lẽ ra nguyên nhân khiến bao nhiêu ngày nay, bà không thể nhận ra cô. Lâm Đan Phong khi đó tết tóc bím hai bên, khuôn mặt gầy gò, quần áo cũng rất giản dị, Lâm Đan Phong bây giờ hoàn toàn khác, xinh đẹp hơn rất nhiều, có thể vì nước Bắc Kinh hợp với cô nên trong bốn năm đại học, ngoại trừ đôi mắt một mí là không thay đổi, còn cả con người cô gần như biến thành một người khác, mái tóc dài được cắt khéo léo buông hờ bên vai, quần áo hợp mốt, thân hình yểu điệu, các đường cong hiện ra rõ nét, nói năng, làm việc cũng không còn tỏ ra nón nớt như cô gái năm xưa còn gọi điện cho bà, chả trách bà không nghĩ ra cô chính là bạn gái của con trai mình. Công tâm mà nói, nếu không xét tới gia cảnh của Lâm Đan Phong thì nhà họ Tạ cưới được một cô con dâu có phẩm hạnh như thế, Doãn Kiếm Lan rất vui mừng, nhưng niềm vui không thể xây dựng trên sự giả dối, nếu phẩm hạnh đó đi cùng với lừa gạt thì sẽ khiến con người ta khó mà chấp nhận. Doãn Kiếm Lan cảm thấy lần này bất luận thế nào cũng không thể tha cho Lâm Đan Phong được, đương nhiên bao gồm cả con trai mình, đã quyết định như thế, bà cầm bức ảnh trên tay, ngồi xuống ghế chờ đợi cơn phong ba bão táp tới từ con.
Tạ Siêu Phàm lao vào phòng khách, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên salon như sẵn sàng nghênh chiến, nhất thời còn tưởng hình như mình đi vào nhầm nhà, sự phẫn nộ và giận dữ của anh bỗng dưng chạy đi đâu hết, anh bước lại gần Doãn Kiếm Lan, bước lại gần người phụ nữ mà anh phải gọi là mẹ đã sinh ra anh, nuôi dưỡng anh nhưng không thể nào khiến anh có cảm giác thân mật này.
- Mẹ, những chuyện đó có thật là mẹ làm không? Mẹ sai người của Cục Công thương đóng cửa tiệm ăn của dì Ngô phải không?
Doãn Kiếm Lan không ngờ con trai lại hỏi chuyện này:
- Sao hả? Chẳng phải là vì con hay sao?
- Mẹ, hôm nay mẹ làm Tiểu Phong bị bỏng, sau đó đuổi cô ấy ra khỏi nhà mình cũng là vì con?
- Cũng là vì con! Nó muốn dùng thủ đoạn lừa gạt này để bước chân vào nhà ta, đừng có hòng! - Doãn Kiếm Lan ném mạnh tấm ảnh lên bàn.
- Mẹ, để con nói hộ mẹ, năm xưa mẹ đưa con về quê, bất chấp cảm nhận của con là vì gia nghiệp của mẹ, bây giờ mẹ ra sức phản đối con với Tiểu Phong, bất chấp hạnh phúc của con cũng là vì gia nghiệp của mẹ! Mẹ, mẹ không cần phải nói gì nữa, giờ con chỉ hỏi mẹ một câu, con có còn là con trai của mẹ không? So với tiền tài và sự hư vinh của mẹ, con xếp thứ mấy? Con xếp thứ mấy hả?!
Tạ Siêu Phàm đi giật lùi từng bước ra cửa, tiếng khóc lớn như xé ruột xé gan, Tạ Tiểu Dục chưa bao giờ thấy anh trai mình như thế, cũng sợ hãi ôm chặt lấy tay anh, khuyên anh đừng bỏ đi.
Tạ Chí Viễn bỗng dưng xuất hiện ở cửa, sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi mệt mỏi từ trán lăn xuống, ông giữ chặt con trai:
- Siêu Phàm, con đứng lại cho bố!
Tạ Siêu Phàm không nhìn thấy bố ở sau lưng, lập tức đứng khựng lại.
Tạ Chí Viễn tới gần con trai:
- Con quỳ xuống cho bố!
Tạ Siêu Phàm từ trước tới nay chưa khi nào thấy bố nghiêm khắc như vậy, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ thụp xuống nền nhà.
Tạ Chí Viễn cố nén lửa giận trong lòng, vừa nhận được điện thoại của con gái, ông đã vội vàng bỏ mặc khách hàng, chạy thẳng về nhà. Ông vốn tưởng rằng mấy hôm nay vợ ông và Tiểu Phong đã rất thân thiết với nhau, ông sẽ tìm một cơ hội thích hợp để giúp hai đứa nói rõ chuyện này, nhưng ông không ngờ ông chưa kịp làm gì thì đã xảy ra chuyện. Trên đường về nhà, ông nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục vợ, làm thế nào để khuyên con trai làm công tác tư tưởng cho Tiểu Phong, hóa giải những mâu thuẫn gia đình này, có lẽ không phải là việc khó khăn, nhưng ông không ngờ, vừa mới rẽ vào con đường về nhà mình đã nhìn thấy con trai từ đằng sau lái xe vượt qua ông, nếu không phải vì nhận ra chiếc xe đó thì ông cũng không dám tin là con trai mình lại lái xe nhanh như thế. Giây phút đó, trái tim ông như bị treo ngược lên, ông không dám gọi điện thoại bảo nó lái xe chậm lại, vì sợ nhỡ nó phân tâm có thể sẽ bị tai nạn, ông bèn tăng tốc đi theo sát con, chỉ sợ anh xảy ra bất cứ chuyện gì, cho tới khi nhìn thấy chiếc xe của con dừng lại trước cửa nhà, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đưa chìa khóa xe của con đây!
Tạ Siêu Phàm móc bộ chìa khóa xe trong túi áo ra, tới lúc này anh vẫn không hiểu bố anh có ý gì.
- Con lớn rồi phải không? Không cần bố mẹ nữa phải không? Con có thể chất vấn mẹ con như thế thì cũng có thể chất vấn bố? Bố nói cho con biết, cho dù bố mẹ có sai lầm lớn đến thế nào thì việc bố mẹ yêu thương các con, coi các con là cuộc sống của mình cũng là sự thật không thể nào chối cãi. Bố khoan nói tới việc đúng sai của mẹ con, bố hỏi con trước, tại sao con lại lái xe nhanh như thế? Con đang coi thường tính mạng của người khác hay coi thường tính mạng của chính mình? Con có biết bố đi sau xe con, nhìn con lái xe như điên trên đường, trái tim bố lo lắng biết nhường nào không? Mỗi một giây phút đều như đang muốn lấy mạng bố? Đều như đang cứa nát trái tim bố!
Lúc này Tạ Siêu Phàm mới hiểu ra nguyên nhân khiến bố anh nổi giận, anh khóc nói:
- Bố, con sai rồi.
Tạ Chí Viễn nghẹn giọng hỏi:
- Một câu sai rồi là được sao?
Tạ Siêu Phàm nói:
- Bố, con xin hứa sau này sẽ không lái xe nhanh như thế nữa.
- Những gì mà lúc trước bố nói với con đều quên hết rồi sao? Bây giờ con đường đường là nam tử hán, đại trượng phu, vậy mà gặp chuyện gì cũng không giữ được bình tĩnh? Trời sập xuống rồi sao? Chút chuyện nhỏ thế này mà con đã tỏ ra hoang mang, căng thẳng, chẳng buồn quan tâm gì tới tính mạng của mình. Con, cả hai con đều nhớ cho bố, cả đời này, bố mẹ không cần hai đứa phải đền đáp lại bố mẹ những gì, bố mẹ chỉ hi vọng hai con bình an, khỏe mạnh, thế là đã hiếu thuận với bố mẹ lắm rồi! Hiểu không?
Tạ Siêu Phàm và Tạ Tiểu Dục gật đầu.
Tạ Chí Viễn nói với con gái.
- Đưa anh con vào phòng, bố có chuyện cần nói với mẹ, thay quần áo chờ bố, lát nữa nhà mình sẽ tới nhà Tiểu Phong.
❀
Doãn Kiếm Lan nghe chồng mắng con thì nước mắt đã rơi như mưa, chạy về phòng riêng, nhào lên giường khóc.
Tạ Chí Viễn bước vào phòng ngủ, ngồi bên cạnh vợ:
- Kiếm Lan, chúng mình đã cưới nhau được gần hai mươi sáu năm, bao nhiêu năm nay, em đã phải cùng anh chịu nhiều vất vả, khổ cực, có được ngày hôm nay, anh rất cảm ơn em, con cái cũng đã lớn rồi, đều biết nghe lời, anh cũng thấy hài lòng. Anh biết em phản đối con trai mình yêu Tiểu Phong là vì lo tương lai con không hạnh phúc, nhưng em đã nghĩ chưa? Hạnh phúc mà em nghĩ chưa chắc đã là hạnh phúc của con, cũng giống như ban đầu em kiên quyết gửi con về cho bà nội chăm sóc, khiến tuổi thơ của nó thiếu thốn tình thương của cha mẹ, mặc dù hôm nay nó đã đầy đủ về đời sống vật chất, nhưng liệu những đầy đủ đó có thể bù đắp được hối tiếc trong lòng em không? Không chỉ một lần em nói cho dù em thương con ra sao cũng không thể xóa được khoảng cách giữa hai mẹ con, đó là vì em đã bỏ lỡ giai đoạn con cần em nhất, chẳng nhẽ em không biết tự kiểm điểm lại sao? Sao em lại muốn đi vào vết xe đổ, tiếp tục cho mình quyền quyết định thay con mọi thứ? Tiểu Phong là một đứa bé tốt, anh không hiểu tại sao em chưa gặp người ta mà đã một mực phủ định nó? Sao cứ kiên quyết cho rằng nó không thể đem lại hạnh phúc cho con trai chúng ta? Vì người ta không môn đăng hộ đối với mình sao? Vì người ta lớn lên trong một gia đình đơn thân sao? Em như thế chẳng phải là có tư tưởng “Con vua thì lại làm vua. Con sãi ở chùa lại quét lá đa” sao? Xã hội ngày nay thay đổi từng ngày từng giờ, vậy mà em vẫn nhìn người ta bằng con mắt phong kiến như thế? Anh thừa nhận trong chuyện này anh cũng có trách nhiệm, lẽ ra anh nên nói cho em biết sự thật từ trước, nhưng em đã nghĩ chưa? Vì sao một người bình thường rất ít ở nhà như anh cũng có thể nhận ra Tiểu Phong là người yêu của Siêu Phàm, còn em thì lại không? Em mở miệng ra là nói mình thương con, nhưng ngay cả những thay đổi nhỏ ở con trai mà em cũng không phát hiện ra, em không thấy hôm cả nhà đi ăn ở nhà hàng, thằng con trai vốn dĩ vô tâm bỗng dưng gắp thức ăn cho em và Tiểu Dục rất nhiều thức ăn, em tưởng là nó tự nhiên hiểu chuyện ra hả? Em không thấy khi Tiểu Phong ăn cơm, bàn tay trái không hề đặt lên bàn, đó là vì thằng con trai mình đang nắm chặt tay nó, sợ nó căng thẳng quá không ăn được cơm. Còn nữa, mấy hôm nay em không thấy là con trai thường xuyên về nhà ăn trưa sao? Là vì nó nhớ em hả? Sợ em ở nhà cô đơn? Em không cảm thấy em đã quá vô tâm sao? Còn nói người ta không nên dùng thủ đoạn này để lừa gạt em, không bước chân vào nhà mình theo cách này, liệu em có cho phép nó đường đường chính chính được bước vào không? Mà cho dù có thì liệu em có đối xử với nó bình thường không? Không khó dễ cho nó không? Anh thấy những gì Tiểu Phong thể hiện ở nhà mình không phải là đóng kịch, những gì nó làm cho Tiểu Dục đều xuất phát từ trái tim, và còn một điểm quan trọng nữa là nó thật lòng yêu thương Siêu Phàm! Chỉ còn khoảng chục ngày nữa là Tiểu Phong đi du học rồi, mỗi trường đại học được bao nhiêu học sinh có thể đi du học theo diện học bổng toàn phần? Một đứa con như vậy còn chưa đủ ưu tú sao? Điều kiện cá nhân của nó còn hơn cả con trai mình, em cứ ngăn cấm như thế, sau này nó ra nước ngoài gặp một chàng trai hơn con trai mình về mọi mặt, em hãy nghĩ tới hậu quả đi, con trai sẽ nghĩ gì về em? Nếu như em không sợ phải hối hận cả đời thì em có thể không nghe lời anh.
Mỗi câu nói của chồng đều được Doãn Kiếm Lan ghi vào trong tim, giây phút đó, bà thực sự cảm thấy hối hận, hối hấn vì đã đuổi cô con dâu tương lai ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Tiểu Phong, hối hận vì con trai vì bà mà lái xe bạt mạng trên đường, bất chấp cả tính mạng, còn hối hận hơn vì năm xưa không nghe lời chồng. Thực ra, sau khi Tiểu Phong nói “Trên đời này không ai thương Siêu Phàm hơn bác, nhưng cũng không có ai yêu Siêu Phàm hơn cháu”, bức tường cố chấp trong lòng Doãn Kiếm Lan đã sụp đổ, khi Tiểu Phong chạy ra khỏi cửa, khi con gái khóc lóc oán trách bà không nên đối xử với Tiểu Phong như thế, nhớ lại những việc mà Tiểu Phong làm từ sau khi đến nhà bà, bà đã vô cùng hối hận rồi. Tục ngữ nói người sợ gặp mặt, phải gặp gỡ Tiểu Phong trong tình cảnh này thực ra là do bà đã có thành kiến quá lớn với Lâm Đan Phong, nhưng những thành kiến đó như một tảng băng mỏng của mùa xuân, những tình cảm mấy ngày hôm nay giữa hai người đã khiến tảng băng đó tan chảy, bây giờ chỉ con lại sự kiêu hãnh của một người phụ nữ làm chủ gia đình mà bà khó buông xuống được, chính sự kiêu hãnh đó khiến bà không thể nào chấp nhận được những lời chỉ trích của con trai, không biết làm thế nào để giải quyết hậu quả của việc này.
Bà đứng lên, ôm chặt người chồng đang định bỏ ra ngoài:
- Thế anh nói đi, bây giờ phải làm thế nào?
Tạ Chí Viễn hỏi:
- Em không phản đối nữa à?
Doãn Kiếm Lan ngượng nghịu gật đầu.
- Em thật là... Không gây ra chuyện lớn thì vẫn còn không biết quay đầu! Haiz, còn biết làm thế nào? Anh không giải quyết hậu quả cho em thì còn ai đứng ra đây? Nhưng mà trước tiên em phải nói chuyện với con trai đã, nếu Tiểu Phong sau này về làm dâu nhà mình thì em phải đối xử tốt với nó, anh nói là thật lòng đối xử tốt ấy, vì em vốn là người sai trước mà. Lát nữa anh sẽ đưa hai con tới nhà Tiểu Phong để xin lỗi thay em, nói gì thì nói em cũng là mẹ chồng tương lai. Giữ chút thể diện cho em nên giờ không bắt em đi, còn ông bố chồng tương lai là anh mà không đi thì chắc chắn mẹ Tiểu Phong không nể mặt Siêu Phàm đâu, ai bảo anh cưới về một bà vợ hổ chứ!
Doãn Kiếm Lan bật cười:
- Đáng ghét!
Bà vợ hổ là câu cửa miệng của chồng bà, mỗi lần Doãn Kiếm Lan tỏ ra vô lý, chồng bà đều dùng câu này để giảng hòa, Doãn Kiếm Lan tuổi hổ, còn Tạ Chí Viễn tuổi chuột, từ khi hai người còn yêu nhau, bạn bè và người nhà họ Tạ đã không thích Doãn Kiếm Lan, nói bà mạnh mẽ, rằng tuổi hổ cao số, sợ sau khi cưới nhau, Tạ Chí Viễn sẽ bị bà kìm kẹp, nhưng Tạ Chí Viễn thường nói đùa rằng phụ nữ tuổi hổ tránh được ba thứ: tránh hỏa, tránh tai, tránh tà, ông lấy một con hổ về là để bảo vệ gia đình, chứ không phải là một con hổ cái hở ra một chút là nhe nanh múa vuốt như mọi người nói. Sau khi cưới, mỗi khi Doãn Kiếm Lan nổi giận là Tạ Chí Viễn lại dùng câu nói của người khác để đối phó với bà, nhắc nhở bà đừng tỏ ra hung dữ, câu nói này có lúc có tác dụng có lúc không.
Tạ Chí Viễn xuống dưới lầu gọi con trai và con gái, Doãn Kiếm Lan vào phòng bếp chuẩn bị ít quà, đưa cho con trai và dặn:
- Chân của Tiểu Phong hình như bị bỏng, con đưa nó tới bệnh viện khám xem sao, đừng để bị nhiễm trùng, ngày mai con đi làm thì đón nó tới đây, mẹ nó còn bận ở tiệm ăn không chăm sóc được, ở nhà mình có gì mẹ chăm sóc cho tiện.
Tạ Tiểu Dục chép miệng:
- Xì! Mẹ không nghe lời dì Đông phải tốt hơn không! Thế thì ba bố con con đã chẳng mất công đi!
Doãn Kiếm Lan thấy hơi mất mặt, nạt con:
- Hư! Con thì hiểu cái gì?
❀
Bạch Như Tuyết vẫn chơi bài “Về nhà”, khi thấy Trần Tự Cường giận xanh cả mặt bước chân vào phòng riêng, cô biết hành động của mình đã khiến ông bố chồng tương lai phải nổi giận, cô chỉ không biết sự giận dữ nay có tác dụng gì không, hiện nay cô chỉ biết kiên trì, nếu không nhìn thấy kết quả thì quyết không bỏ cuộc.
Ông chủ họ Ngô lảo đảo bước ra đại sảnh, hống hách nói:
- Quản lý đâu, tiền biểu diễn của người chơi đàn tranh hôm nay tôi bao hết, bảo cô ấy chuyển đàn tranh vào trong phòng của chúng tôi.
Người quản lý gật đầu, rồi bước nhanh về phía Bạch Như Tuyết:
- Cô đi theo ông ấy đi, tiền hoa hồng khách cho thuộc về cô.
Bạch Như Tuyết nói:
- Tôi đã hẹn với giám đốc của các anh rồi, chỉ biểu diễn trong đại sảnh, không phục vụ riêng, anh từ chối ông ta giúp tôi.
Người quản lý nói:
- Cô vừa mới tới nên không biết quy định ở chỗ chúng tôi rồi, nếu khách hàng yêu cầu thì buộc phải đáp ứng, cô đã thống nhất thế nào với giám đốc tôi không cần biết, bây giờ cô đang ở trong khu vực quản lý của tôi thì phải nghe theo tôi.
Bạch Như Tuyết vẫn thản nhiên gảy đàn, cô quyết định sẽ không nói nhiều lời với người quản lý, dù sao thì mình cũng không định làm ở đây lâu dài, không cần phải khuất phục ai. Ông chủ họ Ngô thấy Bạch Như Tuyết vẫn không hề động đậy thì lảo đảo đi về phía họ:
- Quản lý, cô ta muốn thế nào?
Quản lý nói:
- Ông chủ Ngô, cô ấy nói không phục vụ riêng.
Mắt của ông chủ Ngô gần như lồi hẳn ra ngoài, mùi rượu phả ra nồng nặc:
- Không đi phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi đến đây là để hưởng thụ, không có ai dám từ chối tôi! – Nói rồi móc trong túi ra một xấp tiền, ném lên cây đàn tranh của Bạch Như Tuyết. – Đi theo tôi ngay! Đừng làm ông mất hứng!
Bạch Như Tuyết vẫn thản nhiên chơi đàn, dây đàn rung lên khiến mấy đồng tiền rơi đầy ra đất, dường như đang cười nhạo cái gì đó. Ông chủ họ Ngô bị chọc tức, lập tức tóm chặt tay Bạch Như Tuyết lại, kéo mạnh:
- Con mẹ nó, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à! Mày đã đến đây, không bán sắc, bán thân thì bán gì! Con mẹ mày, tưởng chỗ này là Viện kịch quốc gia à!
Bạch Như Tuyết không ngờ lão già họ Ngô này lại thô lỗ như thế, lúc bị kéo lên, chiếc váy của cô bị móc vào giá đàn, ông ta kéo mạnh quá khiến cả Bạch Như Tuyết và đàn đều bị ngã ra đất, giá đàn đổ xuống đập mạnh vào ngón tay trái yếu ớt, một dòng máu tươi chảy ra.
Trần Tự Cường biết ông chủ họ Ngô và họ Tôn định làm gì đó Bạch Như Tuyết, nên ngồi trong phòng mà thấp thỏm không yên, lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài xem thế nào, đúng lúc thấy bạn mình ném tiền vào mặt Bạch Như Tuyết, mọi việc sau đó xảy ra khiến Trần Tự Cường chẳng buồn đếm xỉa gì tới thân phận, địa vị và thể diện của mình nữa, ông lao tới, tát mạnh vào mặt ông chủ Ngô:
- Họ Ngô kia, khốn nạn!
Trần Tự Cường bước tới đỡ cây đàn tranh và cái giá đàn đang đè trên người Bạch Như Tuyết lên, nhìn ngón tay chảy máu của cô, vội vàng quỳ xuống:
- Như Tuyết, tay của con?
Ông biết khi ở nhà, Bạch Như Tuyết yêu thương đôi tay của mình như thế nào, không làm việc nhà, ngay cả quần áo cũng do con trai ông giặt, không phải một lần ông nghe vợ ông cằn nhằn vào việc đó.
Bạch Như Tuyết thấy khóe mắt mình ươn ướt, dùng bàn tay còn lại nắm chặt cổ tay bị thương, cố nén đau:
- Bố, con không sao, mình về nhà nhé?
Tiếng “bố” của cô khiến Trần Tự Cường thấy bối rối, hơn hai mươi năm nay, con trai đã gọi ông vô số lần như thế, nhưng chẳng lần nào ông thấy xúc động, cậu con trai vô dụng và bà vợ nhiều chuyện đều khiến ông phiền lòng, khiến mọi nỗ lực của ông đều trở nên không còn giá trị, sở dĩ ông sa đà vào chốn ăn chơi này là vì ông không tìm được cảm giác tự hào và an ủi từ con trai và cuộc sống gia đình, cuộc sống của ông như một con diều đứt dây, không biết bay về phương nào, cũng không biết bay lượn vì ai… Một tiếng “bố” của Bạch Như Tuyết dường như đã mở cánh cửa trái tim ông, ông nhìn thấy người con gái luôn kiên trì với mục tiêu của mình, bỗng dưng nhận ra mình thời còn trẻ, có thể cô sẽ thay đổi con trai ông, có thể cô sẽ chấn hưng lại căn nhà của ông, có thể mọi thứ vẫn còn có hy vọng. Hơn nữa điều quan trọng hơn là Trần Tự Cường ông có thể không có mọi thứ nhưng không thể không có nhân cách, ông có thể vứt bỏ tất cả, nhưngkhông thể vứt bỏ tôn nghiêm của một người cha.
Trần Tự Cường gật đầu, bỏ qua mọi ánh mắt xung quanh, trước mặt mọi người, ông giúp cô con dâu tương lai thu dọn cây đàn, hai bố con dìu nhau ra khỏi “Mộng Paris”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT