Tống Ca kéo va li ra khỏi nhà Vương Tân, nước mắt rơi lã chã, trong lòng vẫn cố tự dặn mình đừng quay đầu lại. Cô tưởng rằng kiểu gì Vương Tân cũng sẽ đuổi theo, nhưng đến lúc đã ngồi lên taxi vẫn không thấy bóng dáng Vương Tân đâu, trái tim Tống Ca như rơi xuống vực sâu không đáy, đầu óc trống rỗng.

Chiếc taxi dừng lại ở một nhà trọ gần trung tâm thành phố, Tống Ca kéo va li bước vào trong lấy chứng minh thư ra làm thủ tục thuê phòng, đúng lúc đó thì điện thoại di động đổ chuông, Tống Ca vừa nhìn thấy số điện thoại của Vương Tân đã ấn nút từ chối. Không ngờ một phút sau Vương Tân lại gọi tiếp, Tống Ca vẫn không nghe, cô bước thẳng vào phòng trong ánh mắt nghi ngờ lẫn ngạc nhiên của người lễ tân.

Vừa nằm xuống chiếc gường đơn trắng tinh, thoải mái thì Vương Tân nhắn tin cho cô:Cục cưng, em đang ở đâu? Mẹ bị đau tim bất ngờ, bắt anh đi mua thuốc, gọi điện thoại cho anh đi, anh xin em đấy.

Tống Ca đọc đi đọc lại cái tin nhắn ba lần, biết rằng Vương Tân không đuổi theo cô không phải vì anh không quan tâm tới cô mà vì mẹ anh ngăn anh lại. Im lặng khoảng năm phút, trái tim của Tống Ca bắt đầu mềm ra, cô nhắn tin cho Vương Tân: Em không cần anh lo, anh chăm sóc cho mẹ anh đi. Anh nhanh chóng nhắn tin lại: Cục cưng, nếu mẹ không sao thì lát nữa anh sẽ đi tìm em. Tống Ca đọc tin nhắn, không trả lời, những giọt nước mắt cô đã cố kiềm chế giờ lại lặng lẽ chảy ra. Tống Ca cứ thế nằm trên gường, để mặc cho nước mắt chảy ướt gối.

Khi bóng tối đã phủ trùm không gian, Vương Tân tìm tới nhà trọ, Tống Ca ra mở cửa với đôi mắt sưng đỏ, Vương Tân nhìn cô, dang rộng hai tay, Tống Ca nhìn khuôn mặt tiều tụy và những giọt nước mắt của Vương Tân, nhào vào lòng anh bật khóc tu tu như đứa trẻ.

Nửa đêm, trong ánh đèn tù mù của nhà trọ, sự yên lặng xung quanh khiến Vương Tân không thể kìm chế được ham muốn của mình, không cần e ngại với bố mẹ, không cần kìm nén bản thân, hai người nhanh chóng hòa vào với nhau.

Lúc ở nhà đi vội vàng, Tống Ca chỉ mang theo mấy bộ quần áo, không có dụng cụ tránh thai, bởi vậy đêm nay họ không có bất cứ biện pháp phòng ngừa nào. Sau lúc đó, Tống Ca lo lắng hỏi:

- Liệu có mang thai được không?

Vương Tân lúc đó đã bắt đầu buồn ngủ, ôm cô vào lòng, mơ màng nói:

- Không sao đâu. Đừng lo.

Thứ hai đi làm, trên bàn làm việc của Tống Ca có thêm một tờ báo, trong đó là các thông tin quảng cáo cho thuê nhà, khi làm những công việc vụn vặt mà những người trẻ như Tống Ca mới vào sẽ phải làm như đi phô tô, in tài liệu, thi thoảng cô lại bỏ chút thời gian gọi điện thoại để tìm cho nhanh một căn nhà che mưa che nắng.



Lâm Đan Phong dạy Tạ Tiểu Dục học theo phương thức của mình, không ngờ lại có kết quả. Thực ra phương pháp này là do cô tổng kết ra trong suốt thời gian làm gia sư ở Bắc Kinh trong những năm học đại học. Những học sinh mà cô phụ đạo đa số đều là thế hệ 9x, mà những đứa trẻ này đều được bố mẹ nuông chiều, điều kiện gia đình cũng tốt, luôn tưởng rằng mình là trung tâm của vũ trụ. Lâm Đan Phong không chỉ có những hiểu biết rất riêng trong học tập mà cũng là người chu đáo trong cuộc sống. Kinh nghiệm những năm làm gia sư, dần dần cô phát hiện ra những đứa trẻ học văn kém, nhất là viết văn không hay, chúng thường yêu thương loài vật hơn là yêu thương bố mẹ và người thân của mình, biết yêu thương loài vật chứng tỏ chúng không phải là những đứa trẻ lạnh lùng bẩm sinh mà có thể là do gia đình và xã hội không biết khơi gợi tình cảm nơi chúng, chỉ cần cánh cửa trái tim chúng mở ra, chúng sẽ hiểu về tình cảm thực sự của mình, mới có thể viết được những bài văn lay động lòng người.

Lâm Đan Phong xem tiết mục “Bố mẹ” và nhận được gợi ý, cô đã mua bộ đĩa chương trình này, khi đi làm gia sư, tùy từng đứa trẻ mà lựa chọn tiết mục để xem, đa số đều thu được hiệu quả rất tốt, có những đứa trẻ không những có tiến bộ nhiều trong việc học mà còn hiểu chuyện hơn nhiều, bọn chúng bắt đầu thấy tri ân bố mẹ, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Lâm Đan Phong được nhiều vị phụ huynh yêu mến hơn các bạn khác.

Trước khi tới nhà họ Tạ, Lâm Đan Phong đã biết đôi điều về Tạ Tiểu Dục thông qua Tạ Siêu Phàm, vừa gặp đã thấy Tạ Tiểu Dục quấn quýt chơi với chú cún cưng còn không thèm quan tâm gì tới cô, Lâm Đan Phong đã hiểu thêm về cô em gái này, Lâm Đan Phong biết mình phải chu đáo hơn bình thường mới có thể giành được trái tim của cô em chồng tương lai, sau đó mới có thể thêm điểm cho mình trước bà mẹ chồng tương lai. Lâm Đan Phong và Doãn Kiếm Lan đã thỏa thuận với nhau từ trước, cho dù cô cũng lo lắng Doãn Kiếm Lan sẽ can thiệp vào kế hoạch của mình, nhưng cô lại không thể đắc tội với Doãn Kiếm Lan trước khi lấy lòng cô em gái Tạ Tiểu Dục, mặc dù sau lưng cô đã có Tạ Siêu Phàm ủng hộ nhưng Lâm Đan Phong vẫn không dám khinh suất.

Ba ngày sau khi vào nhà họ Tạ, Lâm Đan Phong cho Tạ Tiểu Dục làm bài tập đầu tiên, đề bài là “Những người bạn cùng tuổi với tôi”. Tạ Tiểu Dục nhìn đề bài, im lặng suốt 5 phút đồng hồ, Lâm Đan Phong vừa dán niên biểu lịch sử cổ đại và cận đại mà mình tự tổng kết ra lên tường, vừa nhìn Tạ Tiểu Dục đang trầm tư, nghĩ bụng nếu Tiểu Dục là người thông minh sẽ lập tức bắt tay vào việc, không ngờ Tạ Tiểu Dục lại nói:

- Chị Phong, em cho chị nghỉ nửa ngày, chị làm gì cũng được, nhưng lúc em làm văn không được ở bên cạnh em, nếu không em không viết được.

Lâm Đan Phong bị Tạ Tiểu Dục cười cười nói nói đẩy ra khỏi cửa phòng, Doãn Kiếm Lan đang trong bếp chuẩn bị thức ăn, nghe thấy tiếng hai người đùa cợt với nhau bèn ngó đầu ra hỏi:

- Tiểu Dục, con làm gì thế? Không được bắt nạt chị Phong đâu nhé!

Tạ Tiểu Dục nói:

- Đúng rồi, chị Phong, chị học mẹ em nấu ăn đi, hai người nấu cơm trưa xong thì em cũng làm văn xong. – Nói rồi cô đóng chặt của phòng mình lại.

Doãn Kiếm Lan còn định nói gì đó thì Lâm Đan Phong đã vội vàng bảo bà quay vào bếp:

- Bác gái, Tiểu Dục làm văn sợ cháu làm ồn không làm được, cháu giúp bác nấu ăn vậy.

Doãn Kiếm Lan còn đang từ chối thì Lâm Đan Phong đã cúi đầu rửa mớ rau cải mà Doãn Kiếm Lan vừa nhặt xong.

Doãn Kiếm Lan nhìn Lâm Đan Phong nhanh nhẹn nấu ăn thì nói:

- Tiểu Phong, bình thường cháu ở nhà có giúp mẹ làm việc nhà không?

Lâm Đan Phong cười nói:

- Dạ, hồi nhỏ cơ quan của mẹ cháu nhiều việc lắm, mẹ thường xuyên phải làm thêm nên hồi tiểu học, đi học về là cháu tự hâm nóng thức ăn cho mình. Sau đó mẹ cháu dạy làm vài món đơn giản, nấu cũng không ngon nhưng không lo bị đói.

- Ôi, mẹ cháu có cô con gái như cháu thật là tốt phước, ai giống như Tiểu Dục nhà bác, cơm bưng nước rót tới tận miệng. Cháu không biết đâu, mấy năm trước nhà bác thuê ôsin, sau đó bà ấy về quê trông cháu không làm nữa, liên tục thay tám người nhưng ai nấu cơm Tiểu Dục cũng chê là không ngon thế là mặc kệ bà mẹ này có mệt hay không, một ngày ba bữa cơm phải phục vụ nó, cháu nói xem, có đứa con gái nào mà lại như nó không chứ? Nó mà được bằng một nửa cháu thôi là bác đã thấy tốt lắm rồi.

- Bác gái đừng nói thế, sau này Tiểu Dục sẽ hiểu chuyện hơn, lúc đấy thì bác chỉ viêc ngồi không hưởng phúc.

- Haiz, Tiểu Phong cũng lạ thật, sao Tiểu Dục lại hợp với cháu thế? Đổi không biết bao nhiêu gia sư rồi mà chưa lần nào nó ngoan ngoãn như lần này. Cháu nói cho bác xem cháu làm cách nào mà lại thế?

- Bác xem bác kìa, Tiểu Dục đâu có bướng như bác nói. Cháu chẳng có bí quyết gì, chỉ là thay đổi phương pháp học theo sở thích của em ấy thôi…

Lâm Đan Phong kể cho Doãn Kiếm Lan nghe phương thức dạy học của mình, kể về kế hoạch giúp Tiểu Dục học tốt hơn, Doãn Kiếm Lan nghe xong mặt mày tươi tỉnh, thi thoảng lại khen Lâm Đan Phng, hai bác cháu nói chuyện vô cùng vui vẻ.

- Này, Tiểu Phong, Siêu Phàm nói cháu học khóa dưới của nó, thế cháu có quen Bạch Như Tuyết không? Rồi cả cô con gái của Phó thị trưởng Hà tên là cái gì Tống ý nhỉ? – Doãn Kiếm Lan chuyển chủ đề.

Lâm Đan Phong lập tức đỏ mặt, cô còn tưởng là Doãn Kiếm Lan đã phát hiện ra thân phận của cô, vội vàng cúi thấp đầu, chăm chú rửa rau:

- Bác gái, bác nói Tống Ca phải không? Cháu đều biết họ, hai người họ là hoa khôi của trường cháu mà. Sao bác lại hỏi cháu về họ?

- Thế thì cháu cũng quen Lâm Đan Phong phải không? Nó là thủ khoa đại học khóa đấy. – Doãn Kiếm Lan lại hỏi tiếp.

Suýt nữa thì rổ rau trong tay Lâm Đan Phong rơi xuống, cô cố gắng trấn tĩnh:

- Bác gái, bác cũng biết cô ấy hả?

Doãn Kiếm Lan thở dài:

- Haiz, chuyện đã tới nước này, bác cũng không muốn giấu cháu nữa. Cái cô gái tên là Lâm Đan Phong đó từ năm lớp mười hai bắt đầu bám lấy Siêu Phàm nhà bác, cũng không biết là dùng cách gì mà con trai bác kiên quyết chỉ yêu mình nó, cháu nói xem, Lâm Đan Phong đó có được xinh đẹp như Bạch Như Tuyết hay gia đình có điều kiện tốt như Tống Ca không? Thằng Siêu Phàm nhà bác muốn tìm cô vợ như thế nào mà không được? Sao cứ phải là nó? Ngoại hình đã chẳng có, lại còn là con nhà đơn thân.

- Bác à, có thể vì bác không hiểu họ, có thể họ thật lòng yêu nhau. – Lâm Đan Phong khó nhọc nói.

- Sao bác lại không hiểu? Bác không nghĩ tới việc điều kiện nhà Lâm Đan Phong không bằng nhà bác, cháu nói xem, công ty bác mấy trăm công nhân bác còn nuôi được, nuôi hai mẹ con nhà nó thì có vấn đề gì? Bác lo là lo nó lớn lên trong gia đình đơn thân, cháu không biết đâu, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, tính cách đều bị khiếm khuyết, không nhận được tình yên nên cũng không biết phải yêu người khác như thế nào.

- Bác, sao bác lại có suy nghĩ này?

- Haiz, bác cũng chẳng giấu cháu làm gì, đành vạch áo cho người xem lưng thôi, em trai bác…

Doãn Kiếm Lan bắt đầu than vãn về gia cảnh nhà mình, suốt cả tiếng đồng hồ không dừng lại, Lâm Đan Phong không dám nghe, cũng không dám nói điều gì, những câu nói cay nghiệt của Doãn Kiếm Lan khiến cô cảm thây run rẩy trong lòng.

- Bác à, người với người chẳng có ai là giống nhau, chưa biết chừng…

- Haiz, nó thành tâm bệnh trong lòng bác rồi, cứ nhìn tính cách nhu thuận của cháu là bác biết cháu lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, Tiểu Phong, cháu có thời gian thì giúp bác, khuyên giải Siêu Phàm nhà bác, để nó cũng thông cảm cho nỗi khổ của bố mẹ, đừng đi vào con đường sai lầm nữa. – Doãn Kiếm Lan vừa nói vừa bật bếp ga lên xào rau.

Lâm Đan Phong không biết nên trả lời thế nào, thấy cô không lên tiếng, Doãn Kiếm Lan lại nói:

- Bác cũng chẳng biết thế nào, thấy cháu nói được Tiểu Dục, chưa biết chừng cũng khuyên được Siêu Phàm, nếu mà như thế thì bác cảm ơn cháu lắm.

Lâm Đan Phong ấp úng:

- Bác gái à, cháu sợ…

Doãn Kiếm Lan đưa đĩa rau đã xào xong cho Lâm Đan Phong:

- Bác cảm thấy cháu là người chu đáo nên mới đem chuyện nhà ra kể cho cháu nghe, cứ thử đi, được hay không tính sau.



Gần tới giờ ăn trưa, Tạ Siêu Phàm đã làm xong mấy việc được giao, đang định ra khỏi công ty thì bố gọi:

- Siêu Phàm, trưa nay ăn cơm cùng bố nhé, hôm nay chú Diêu ở Công ty Đại Hoa mời cơm.

Tạ Siêu Phàm hơi do dự, anh biết bố anh muốn đưa anh vào công ty sớm để anh nhanh chóng tìm hiểu tình hình, nhưng cả buổi sáng chẳng có tin tức gì của Lâm Đan Phong khiến anh lo lắng, không biết cô có xảy ra chuyện gì không.

- Bố, hôm nay con không đi được không, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà. Buổi trưa con muốn về nhà ăn cơm. - Tạ Siêu Phàm nhìn sắc mặt của bố.

Tạ Chí Viễn nhìn con trai từ đầu đến cuối, mấy ngày hôm nay rõ ràng là con trai ông không tập trung làm việc, lúc nào cũng cảm thấy dừng như có rất nhiều tâm sự, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên vợ ông mời gia sư tới nhà, hôm đó nó cũng có vẻ không bình thường, không ngừng gắp thức ăn cho mẹ và em gái, cứ như thể sợ họ ăn không no vậy, nhưng Tạ Chí Viễn phát hiện ra nó chỉ gắp cho cô gia sư vài đũa, nhưng đũa nào cũng đầy hơn so với gắp cho người nhà, đến nỗi bát của người ta đầy ú cả lên, mấy lần từ chối mà nó vẫn không ngừng gắp. Tạ Chí Viễn cảm thấy nếu nó và cô gia sư đó chỉ là mối quan hệ bạn học thông thường thì không cần phải giấu giếm như thế, một điều khác khiến Tạ Chí Viễn càng tin vào trực giác của mình là khi dùng cơm, Tạ Chí Viễn không cẩn thận đụng phải cái bật lửa mà ông để trên bàn, khiến nó rơi xuống đất, lúc cúi lưng xuống nhặt bật lửa, ông thấy dưới gầm bàn, con trai mình đang nắm chặt tay cô gia sư, sắc mặt của cô gia sư lúc đầu rất căng thẳng, dần dần trở nên tự nhiên hơn, còn bà vợ Doãn Kiếm Lan vô tâm thì vẫn thoải mái nói chuyện, cô con gái Tiểu Dục thì vẫn đang vui vẻ, Tạ Chí Viễn âm thầm quan sát con trai và cô gia sư tên Ngô Tiểu Phong, kết quả quan sát cho thấy, ánh mắt của con trai ông không tệ, ngôn ngữ cử chỉ của Ngô Tiểu Phong đều khiến ông cảm thấy cô gái không xinh đẹp này không phải lại loại công chúa chỉ biết làm nũng như con gái ông, cũng không phải loại con gái tùy tiện không hiểu việc gì, cô là người thật thà, chất phác, lại thông minh, tài giỏi, rất hợp với Tạ Siêu Phàm. Tạ Chí Viễn nghĩ, nếu mình đoán không lầm thì nhà họ Tạ sắp có một người con dâu như cô. Bởi vậy sau bữa cơm ngày hôm đó, khi Doãn Kiếm Lan cứ kiên quyết đòi lái xe cùng con gái đưa cô gia sư về nhà, Tạ Chí Viễn đã chủ động bảo con trai lái xe đưa cô về, mặc dù trên đường Doãn Kiếm Lan cứ cằn nhằn là đã muộn như thế rồi, để một chàng trai như Tạ Siêu Phàm đưa con gái người ta về nhà sẽ khiến bố mẹ người ta không yên tâm, nhưng Tạ Chí Viễn chỉ vỗ vai bà cười mà không nói gì.

Hôm nay con trai lại kiếm lý do để về nhà, Tạ Chí Viễn tới gần con hỏi:

- Siêu Phàm, con về nhà ăn cơm không phải chỉ vì một bữa cơm thôi phải không?

Tạ Siêu Phàm đỏ mặt, xem ra mọi việc đều không thể giấu nổi bố anh:

- Bố, không phải con cố ý, con nên…

Điện thoại của Tạ Chí Viễn đổ chuông, chắc là khách chờ ở nhà hàng đã sốt ruột, ông nghe điện thoại, nói mấy tiếng vừa liếc nhìn cậu con trai đang lúng túng đứng một bên, vừa đi về hướng xe của mình:

-Đi đi, Tiểu Phong là một đứa trẻ tốt, bố không có ý kiến gì cả, nhưng bố lo là làm thế nào để hai đứa qua được ải của mẹ?

Tạ Siêu Phàm không ngờ bố anh lại không hề có ý gì trách móc anh, vui vẻ nhảy cẫng lên:

- Bố, cảm ơn bố! Con thay mặt Lâm Đan Phong cảm ơn bố!

Tạ Chí Viễn đã ngồi vào trong xe, trước khi hạ cửa kính xuống còn nói thêm:

- Này, con trai, bố không nhận Lâm Đan Phong đâu nhé, bố chỉ biết Ngô Tiểu Phong thôi. – Nói xong ông nháy mắt với con trai rồi ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Tạ Siêu Phàm nhìn mặt trời đang thiêu đốt trên đầu, nhìn chiếc ô tô của bố đã đi xa, bỗng dưng anh cảm thấy như mình vừa ném trúng một quả bóng rổ 3 điểm, vui vẻ hét lên một tiếng “Yeah!”. Rồi anh chạy nhanh về hướng chiếc xe của mình.



Lúc Trần Thần chạy tới nhà Bạch Như Tuyết thì cô đang ra ngoài chuẩn bị tới lớp đàn tranh. Từ sau khi bị Hạ Thu Đông đuổi ra khỏi nhà, trong lòng Bạch Như Tuyết thấy rất ấm ức, chỉ ước giá như mình có thể chui vào một góc nào đó mà khóc một trận thật đã, nhưng cô vẫn nuốt nước mắt vào trong, an ủi xong mấy học sinh đang khóc tu tu vì sợ hãi, Bạch Như Tuyết đã hứa trước khi chưa tìm được lớp học đàn tranh nào khác, cô sẽ tới tận nhà để dạy bọn trẻ.

Trần Thần tưởng rằng nhìn thấy mình, chắc chắn Bạch Như Tuyết sẽ nhào vào lòng mà cấu xé, nếu không thì cũng sẽ khóc như mưa, Trần Thần từ nhà chạy ra đây đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, cho dù Bạch Như Tuyết đối xử với mình như thế nào anh cũng sẽ chịu đựng vô điều kiện, ai bảo anh có một bà mẹ ghê gớm cơ chứ. Con trai người khác mà kiếm được cô bạn gái xinh như hoa, chắc chắn bố mẹ sẽ thấy như được dát vàng lên mặt, bố mẹ anh thì ngược lại, bố anh chẳng buồn hỏi thăm lấy một câu, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, mẹ anh thì cứ như kiếp trước là kẻ thù của Bạch Như Tuyết vậy, hồi còn trẻ mẹ anh cũng được coi là xinh đẹp, nhưng Trần Thần không hiểu, những người xấu xí đố kỵ với người xinh đẹp đã đành, sao những người xinh đẹp cũng ghen tị với người xinh đẹp?

Điều khiến Trần Thần thấy bất ngờ là Bạch Như Tuyết lại dịu dàng nói với anh:

- Đừng nói với bố mẹ em về chuyện của nhà mình để bố mẹ đỡ lo lắng, em nói với bố mẹ em là nhà anh đang sửa sang lại nên em về nhà ở một thời gian, em không muốn bố mẹ lo lắng cho chúng ta.

Câu nói “nhà mình” của cô khiến tâm trạng của Trần Thần vô cùng phức tạp, khiến bà mẹ Hạ Thu Đông trong lòng anh vốn dĩ như một quả hồng chín mõm treo trên cây giờ bị rơi xuống đất nát bét, muốn nhặt lên cũng không nhặt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play