Chiều thứ bảy, hội mạt chược vẫn tổ chức ở nhà Doãn Kiếm Lan như thường lệ. Bốn người bạn bài chơi với nhau bao nhiêu năm nay, đều rất hợp nhau, không quan tâm thắng thua, chỉ cốt là mình được vui vẻ.

Lúc mới chuyển vào trang viên Đỉnh Thịnh, mọi người đều xa lạ, gặp nhau cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào một tiếng, mà nuôi chó khiến những người hàng xóm vốn dĩ xa lạ nhau trở nên thân thuộc hơn, chỉ cần chủ nhân dắt chó đi dạo, bọn chó thì đâu quan tâm nhà giàu nhà nghèo, đâu phân biệt đẳng cấp, cũng chẳng nghĩ là có hợp nhau hay không, chúng đều dắt sợi dây thừng sủa lên ăng ẳng, bắt chủ nhân phải buông tay ra, kiên quyết để được đi cùng nhau, nếu không phải vì bọn chó thì có thể những người hàng xóm này cũng chẳng bao giờ gần nhau. Khi gặp nhau lần tiếp theo, chào chó cũng tượng trưng cho chào chủ. Bối Bối nhà Doãn Kiếm Lan đã giúp bà tìm được hai bạn chơi mạt chược theo cách này, thêm vào đó là Hạ Thu Đông, hội bài của họ đã duy trì được năm năm, suốt năm năm nay, ai thắng nhiều thắng ít đều không hề tính toán, không giống như những hội chơi khác, chỉ cần một câu nói không vừa tai là đã sẵn sàng lao vào đánh chửi nhau. Doãn Kiếm Lan không thích chơi mạt chược với những người phức tạp bởi vì không muốn phải nổi giận vô cớ, thắng thua là chuyện nhỏ, quan trọng là không khí lúc chơi, chơi mạt chược bản thân nó là để giải buồn, để tìm kiếm niềm vui, nếu đặt nặng vần đề hơn thua thì chả thà đừng chơi còn hơn.

Chơi xong mấy ván mạt chược thì cũng đã đến giờ cơm tối. Hội bài bạc đã giải tán nhưng Hạ Thu Đông vẫn chưa có ý định ra về, mấy ngày hôm nay, Hạ Thu Đông cảm thấy mình vô cùng xui xẻo, bốn ván bài, bà chẳng thắng được một ván nào. Chỉ có thể tự chửi mình xui xẻo.

Hơn một năm nay, Hạ Thu Đông âm thầm cảm thấy trái tim Trần Tự Cường chồng bà không còn dành cho bà nữa mà dường như đã dành cho ai đó, nhưng bà lại không có chứng cứ xác thực. Trần Tự Cường đã bốn mươi chín tuổi, nhìn lúc nào cũng lịch sự, chỉn chu, không có bất kì điểm nào đáng để phê bình. Nhưng trong mắt Hạ Thu Đông sự chỉn chu của Trần Tự Cường là để cho người khác nhìn thấy, là một người chủ của gia đình, ông đúng là vô phép vô tắc, ví dụ như suốt nửa tháng trời ông không ăn bữa cơm nào với gia đình là chuyện rất bình thường, nửa đêm không về nhà trước mười hai giờ cũng không phải là chuyện lạ.

Hạ Thu Đông cũng từng cằn nhằn với ông chuyện này, thậm chí còn vì thế mà cãi nhau, nhưng Trần Tự Cường luôn có lí do, luôn tìm được một cái gì đó để Hạ Thu Đông cảm thấy mình đang gây sự vô cớ. Không nắm được trái tim của chồng, Hạ Thu Đông cũng bắt đầu bỏ mặc bản thân, bà càng đi tới Hội quán phụ nữ nhiều hơn, suốt ngày lên mạng nói chuyện, thậm chí còn ra sức tiêu tiền, ra sức theo đuổi những mốt thời trang mà đáng lẽ những người phụ nữ ở tuổi bà đã không còn phù hợp nữa, chỉ để thỏa mãn trái tim đang trống rỗng của mình.

Mặc dù bà chơi rất thân với Doãn Kiếm Lan nhưng cũng không thân đến độ chuyện gì cũng nói, kể cả chuyện xấu ở gia đình mình. Chồng bà ít nhiều gì cũng là phó giám đốc ngân hàng, ngày nào cũng có quan hệ với những nhà doanh nghiệp như Tạ Chí Viễn, những người như bà muốn vạch áo cho người xem lưng thì rốt cuộc chính mình mới là người xấu hổ, Hạ Thu Đông hiểu rõ hơn ai hết cái đạo lí này.

Những gì không thể nói, Hạ Thu Đông luôn kín miệng như bưng, cái gì có thể nói được thì bà không thể im lặng cho dù là một phút. Bạn gái của con trai, Bạch Như Tuyết ban đầu là do Doãn Kiếm Lan giới thiệu, nói là xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, Hạ Thu Đông cũng không thể không thừa nhận là Bạch Như Tuyết còn xinh xắn hơn mình năm xưa rất nhiều, nhưng về tính tình bà cảm thấy hai người không thể nào hợp nhau được, ví dụ Hạ Thu Đông là người khẩu xà tâm phật nói gì cũng không che đậy, còn Bạch Như Tuyết đa số chẳng nói lời nào khiến Hạ Thu Đông cảm thấy cô là người khó hiểu. Điều khiến Hạ Thu Đông khó có thể chịu đựng được là Bạch Như Tuyết đã tới nhà bà mấy lần nhưng chưa bao giờ chủ động bước vào phòng bếp giúp bà nấu ăn. Có lần ăn cơm xong, Hạ Thu Đông kêu mệt, về phòng nghỉ, vậy mà bát đĩa trên bàn lại do con trai bà thu dọn rồi đem rửa, sau việc đó, Hạ Thu Đông kêu ca với con trai, không ngờ nó lại nghiêm túc nói:

- Mẹ đừng hy vọng Như Tuyết sẽ làm những công việc này, cô ấy cần bảo vệ đôi tay mình, mẹ có thể tưởng tượng được một đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ mà chơi đàn tranh thì sẽ thế nào không?

Hạ Thu Đông sửng sốt, lúc này bà mới biết con trai mình định cưới về một người con dâu không phải để nấu cơm mà là một nàng công chúa cần được hầu hạ. Hạ Thu Đông nghĩ, cả đời này mình còn chưa bao giờ được hưởng sự hầu hạ như thế, làm sao có thể chấp nhận để cho một người con gái như Bạch Như Tuyết được hưởng sự đãi ngộ này được? Hạ Thu Đông nói với con trai:

- Nếu như thế thì nhà mình không hầu được đâu, con bảo nó ai hầu được nó thì đi theo người đó đi.

- Chuyện này thì mẹ không quyết định được, con sẵn sàng, bố mẹ không can thiệp được đâu, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ Như Tuyết là một thành viên của gia đình mình rồi, mẹ phải coi người ta như người nhà.

Hạ Thu Đông giận quá, ngay lập tức gọi điện cho chồng, không ngờ ông chồng bà chẳng nói gì con trai mà ngược lại còn nói:

- Sao em không nghĩ xem con trai mình thế nào? Nó có thể kiếm được một cô vợ xinh xắn đã là tốt lắm rồi, học thể dục, ngoài việc tới trường trung học làm giáo viên thể dục, tới cơ quan anh làm bảo vệ thì nó còn biết làm cái gì? Em lại còn kén cá chọn canh? Có đứa con gái chịu theo nó về nhà đã phải thắp hương cảm ơn trời phật rồi!

Hình như con trai như thế chẳng có chút liên quan gì tới ông vậy, tất cả là trách nhiệm của một mình Hạ Thu Đông bà đây sao?

Doãn Kiếm Lan nghe Hạ Thu Đông ca thán, vốn dĩ là người giỏi tài ăn nói nhưng lúc này bà cũng không biết phải khuyên nhủ bạn thế nào, bà tưởng rằng chỉ có con trai bà có cô bạn gái khiến bà không yên tâm, không ngờ ngay cả cô gái Bạch Như Tuyết mà bà luôn miệng khen là xinh xắn, hiểu chuyện cũng không vừa ý Hạ Thu Đông, xem ra con dâu chung quy lại vẫn là con dâu, lúc nào cũng có khoảng cách nhất định với mẹ chồng.

Nghĩ lại năm xưa khi mình làm con dâu nhà người ta bơ vơ một thân một mình, không những bố mẹ hai bên không giúp đỡ gì, bản thân bà còn phải trích một phần trong quỹ tiền lương ít ỏi ra để giúp đỡ em trai em gái còn nhỏ. Nay, đã đến tuổi trung niên, đã đến tuổi an hưởng tuổi già, nhà xe có đủ cả, không còn phải khổ như trước nhưng chuyện gì cũng khiến bà không vừa lòng, không như ý.

Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông cùng ngồi kể lể cho nhau những gian nan hồi mới về làm vợ người ta. Đàn bà cứ bước vào tuổi trung niên là như cây gỗ cuối thu, mắt nhìn thấy mình đang dần khô héo nhưng chỉ đành để cho gió thu thổi bay sự phồn hoa của năm xưa, sự không cam chịu thường khiến họ cảm thấy hoảng hốt, tâm lí trở nên bất ổn, cứ như thể mọi người trên thế giới này đều có lỗi với họ, cả thế giới này đều là con nợ của họ.

- Chị em mình chơi với nhau bao nhiêu năm, tôi cũng chẳng giấu chị, tôi không hài lòng không phải vì Bạch Như Tuyết không hiểu chuyện lại nhỏ nhen mà vì con trai tôi còn là trai tân một trăm phần trăm nhưng nó thì từ lâu đã không còn là gái trinh. – Hạ Thu Đông trước khi ra về nói với Doãn Kiếm Lan.

- Sao chị lại biết? Đừng có nói oan cho người ta. Chúng ta cũng là bố mẹ, đều có con cái. – Doãn Kiếm Lan cảm thấy hình như Hạ Thu Đông đã nói hơi quá.

Hạ Thu Đông thản nhiên:

- Chính miệng thằng Thần nói cho tôi nghe, Bạch Như Tuyết yêu một thằng vẽ tranh ba năm rồi, năm thứ tư mới chia tay nhau, còn nói là thằng nhóc kia phản bội nó trước. Mới yêu con tôi được mấy ngày mà hai đứa đã đưa nhau lên giường, chị nói ba năm với thằng nhãi kia liệu có còn là gái trinh được hay không? Thế có khác gì là đã từng ly hôn đâu.

Doãn Kiếm Lan sửng sốt.



Khi Lâm Đan Phong biết tin mình được nhà trường cho sang Mỹ du học, lập tức gọi điện thoại báo tin vui này cho mẹ. Khi đó Ngô Lệ Hồng đang ở trong tiệm ăn làm món thịt gà xào ớt, nghe điện thoại của con gái khi khói thức ăn bay lên cay xè mắt, miệng liên tục nói “tốt quá”, nước mắt thì rơi lã chã, khiến Liễu Thúy Hoa đang đứng gần đó không hiểu có chuyện gì xảy ra. Khi Ngô Lệ Hồng nhận điện thoại xong nói với bà:

- Con gái tôi được trường chọn đi du học.

Liễu Thúy Hoa vừa đánh vừa véo Ngô Lệ Hồng:

- Chị làm em sợ quá đi mất. Chuyện vui như thế mà sao chị lại khóc, em còn tưởng là Tiểu Phong xảy ra chuyện gì rồi chứ!

Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi khóc là khóc cho bao nhiêu năm nay nó chịu cực chịu khổ nhưng không hoài công, tôi khóc là vì những nhọc nhằn của mình đã kết thúc rồi.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Cũng đúng, em cũng còn muốn khóc. Hai mẹ con chị vất vả bao nhiêu năm, nghĩ lại mấy năm nay chị sống thế nào, trong lòng em lại… - Chưa nói xong, Liễu Thúy Hoa đã bật khóc hu hu, còn khóc đau lòng hơn cả Ngô Lệ Hồng, khiến Ngô Lệ Hồng phải quay sang an ủi bạn:

- Nhìn cô kìa, chuyện lẽ ra phải vui mừng thì hai chúng ta lại thành ra như thế này.

Liễu Thúy Hoa ngừng khóc, quệt nước mắt trên mặt:

- Hai đứa mình bị những ngày tháng chó chết này đè nén quá lâu rồi, gặp chuyện vui cũng không biết phải vui như thế nào nữa, chị Ngô, tối nay hai chị em mình không ăn cơm thừa nữa, cho dù hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng phải xa xỉ một lần, tới khách sạn Hải Thiên để người khác hầu hạ chúng ta một bữa.

Ngô Lệ Hồng bật cười:

- Được! Gọi cả chồng con cô tới, hôm nay tôi mời! Chúng ta cùng hưởng phúc.



Lúc Ngô Lệ Hồng và Liễu Thúy Hoa đang vừa khóc vừa cười, Tạ Siêu Phàm và Lâm Đan Phong cũng đang ngồi trong một tiệm ăn gần trường, nhìn nhau không nói gì.

Thực ra một tháng trước Tạ Siêu Phàm đã biết trong danh sách sinh viên được nhà trường cử đi du học có tên Lâm Đan Phong, nhưng anh không ngờ kết quả lại được quyết định sớm như thế. Trong lòng anh, thực ra anh còn vui hơn bất cứ người nào khác, bạn gái của mình ưu tú và giỏi giang như thế, chứng tỏ anh là người rất có mắt nhìn. Nhưng trong chuyện tình cảm, Tạ Siêu Phàm thật khó có thể chấp nhận việc phải chia tay Lâm Đan Phong một thời gian dài như thế.

Suốt bốn năm nay vì sự phản đối của mẹ mà trong lòng Tạ Siêu Phàm luôn có cảm giác có lỗi với Lâm Đan Phong, cái cảm giác này khiến anh quan tâm, chăm sóc, bao dung cho cô hơn bất cứ người nào khác, càng khiến họ trân trọng tình cảm này hơn. Lần trước về nhà, bố đã nói bóng nói gió là sau khi tốt nghiệp, muốn anh vào công ty gia đình làm việc, cả nhà chỉ có mình anh là con trai, sự nghiệp của bố mẹ sớm muộn gì cũng phải do anh tiếp quản. Anh cũng biết mình sớm muộn gì cũng phải lập nghiệp. Lập nghiệp có nghĩa là phải từ bỏ rất nhiều lựa chọn, nhiều bầu trời rộng lớn hơn, và từ bỏ ước mơ được bay cùng Lâm Đan Phong. Với sự phát triển hiện tại của Lâm Đan Phong, du học trở về, nếu muốn làm việc ở những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải chắc chắn chỉ là điều đơn giản, đó không phải là điều mà Tạ Siêu Phàm lo lắng. Anh lo lắng Lâm Đan Phong ưu tú như thế, học xong thạc sĩ ở nước ngoài, nói không chừng sẽ học tiếp lên tiến sĩ thì khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa, hy vọng được ở bên nhau suốt đời càng lúc càng mong manh, chẳng ai là không biết ở giữa họ không chỉ là Thái Bình Dương rộng mênh mông mà còn muôn vàn trắc trở từ phía gia đình anh đang chờ phía trước.

Lo lắng khiến Tạ Siêu Phàm không tài nào vui vẻ lên được, đối diện với Lâm Đan Phong, anh luôn có cảm giác sẽ đánh mất cô, cho dù giữa họ từ lâu đã không còn bí mật gì nữa. Cũng giống như những người bạn khác, hồi học năm thứ tư, cuối cùng họ cũng không kiềm chế được ham muốn của mình, đã vượt qua ranh giới mà Lâm Đan Phong cố gắng giữ gìn, cô đã kiên quyết rằng khi nào cưới nhau cô mới hiến dâng tất cả cho anh. Sự rụt rè của Lâm Đan Phong và sự bối rối của anh đã khiến đêm hôm đó trở thành một mốc quan trọng trong cuộc đời họ, từ đó họ không còn là một cặp tình nhân nhỏ bé nữa mà đã đi vào một mối quan hệ mới muốn chia cắt mà không thể được, khiến trái tim vốn dĩ còn xao động cũng trở nên yên tĩnh hơn, khiến tình cảm vẫn còn bay bổng cũng trở nên vững chắc hơn. Khi ôm Lâm Đan Phong, Tạ Siêu Phàm không chỉ nói với cô về cảm nhận này của mình, và mỗi lần như thế, tình yêu của Lâm Đan Phong dành cho anh càng khiến cảm nhận này chắc chắn hơn. Nhưng lần nãy bỗng nhiên Tạ Siêu Phàm cảm thấy tòa lâu đài được xây dựng bằng tình yêu và trái tim chân thật của anh sẽ không chịu nổi những con sóng của Thái Bình Dương, cho dù anh có xây tòa lâu đài ấy kiên cố và vững chãi thế nào thì khi đứng trước những con sóng lớn, nó cũng trở nên vô cùng nhỏ bé và yếu đuối.

Lâm Đan Phong nắm chặt tay Tạ Siêu Phàm, hình như cô muốn an ủi anh nhưng lại chẳng nói được lới nào. Cô biết anh lo lắng cho cô, trong đêm hai người ôm nhau nằm trên giường, anh đã nói với cô rằng anh không chịu được cảm giác mỗi giây mỗi phút không được ôm cô vào lòng, lần này ra về, anh cũng nghĩ ra được đủ lí do để kéo dài thời gian, khiến cô vừa yêu vừa thương. Nhưng du học là ước mơ của cô, từ bỏ ước mơ sẽ khiến cô phải hối hận cả đời.

- Một năm thực ra sẽ trôi qua trong chớp mắt. - Cô nói.

- Thế sau một năm thì sao? Có phải sẽ còn có hai năm? Ba năm? Bốn năm? - Anh hỏi.

- Cái đó thì em không biết. Nhưng em hứa với anh, một năm sau, lấy được bằng thạc sĩ rồi, em sẽ quay về cưới anh. – Cô nói.

- Thế thì được. Anh tin, nếu một năm sau chúng ta cưới thì tốt nghiệp anh sẽ đưa em về nhà anh. – Anh nói.

- Không! Em vẫn chưa chuẩn bị để gặp mẹ anh. Em không thể khiến mẹ anh không vui ngay trước khi lên đường được. Một năm nay em không có trong nước, em sợ mẹ em…

- Mẹ em đã có anh chăm sóc, em yên tâm đi, chúng ta đang nói về mẹ anh, là hai chuyện khác nhau.

Là một chuyện đấy. Trong lòng Lâm Đan Phong nói nhỏ như vậy.

- Anh cho em chút thời gian để em suy nghĩ được không? - Lâm Đan Phong khẩn cầu.



Hạ Thu Đông vừa mới ra về thì cô con gái Tạ Tiểu Dục cũng bước vào nhà. Thấy mẹ còn chưa nấu cơm, Tạ Tiểu Dục ném túi xách lên salon, chu môi nói:

- Mẹ từ sáng đến tối không có việc gì để làm à? Ngày nào cũng ngồi than vãn chuyện này chuyện kia với dì Đông mà không chán à?

Doãn Kiếm Lan biết mình đã để lỡ giờ cơm, vội vàng lấy lòng con gái:

- Con muốn ăn gì mẹ nấu cho?

Tạ Tiểu Dục lườm mẹ một cái:

- Giờ mới nấu thì bao giờ mới được ăn? Người ta còn một đống bài tập chưa làm kia. Mẹ muốn con chết đói à?

Làm thế nào cũng không phải, Doãn Kiếm Lan nói:

- Hay hai mẹ con mình ra ngoài ăn, hôm nay mẹ mời, con gái mẹ thi đỗ vào trường chuyên, mẹ phải cảm ơn con chứ.

Tạ Tiểu Dục nói:

- Nếu muốn mời con thì phải mời tử tế, đừng mời thế khó nuốt lắm.

- Thế thì mẹ con mình đi luôn nhé, con mau nghĩ xem ăn gì đi. Mẹ gọi điện thoại cho bố xem bố con có về ăn cơm cùng không? - Trong lòng Doãn Kiếm Lan thì thầm mắng, nhãi ranh? Nói chuyện càng ngày càng hỗn hào!

Tạ Tiểu Dục nghĩ trong giây lát rồi nói:

- Tới khách sạn Hải Thiên. Con muốn ăn hải sản.



Ngô Lệ Hồng và Liễu Thúy Hoa làm xong việc trong tiệm ăn thì trời đã tối đen, hai người thay bộ quần áo đầu bếp, đạp xe tới thẳng khách sạn Hải Thiên, chồng Liễu Thúy Hoa và cậu con trai Tiểu Huy đang sốt ruột ngồi chờ trong đó. Tiểu Huy từ nhỏ đã mắc chứng hiếu động, Liễu Thúy Hoa và chồng không biết đi hết bao nhiêu bệnh viện lớn nhỏ ở Bắc Kinh để chữa bệnh cho con, tiền tiêu vào đó cũng không ít mà hiệu quả chữa bệnh vẫn không cao, mặc dù bệnh tình của Tiểu Huy đã nhẹ hơn lúc đầu, nhưng thể trọng lại vượt quá tiêu chuẩn, hơn nữa dạ dày của cậu bỗng dưng vô cùng tốt, chứng hiếu động chưa trị xong lại phải điều trị chứng béo phì. Vì việc này mà Liễu Thúy Hoa mới quyết tâm rời khỏi cái công xưởng nửa sống nửa chết, theo Ngô Lệ Hồng mở tiệm ăn, mục đích cũng chỉ vì muốn kiếm thêm chút tiền chữa bệnh cho con trai.

Vì ý tưởng nảy ra đột xuất, không đặt phòng trước nên Ngô Lệ Hồng và cà nhà Liễu Thúy Hoa đành phải ngồi ở phòng khách dùng bữa. Khách sạn Hải Thiên là khách sạn cao cấp nhất trong thành phố. Ngô Lệ Hồng và Liễu Thúy Hoa lần đầu tiên đến đây, nhìn các món ăn với giá cao ngất ngưởng trong thực đơn, Liễu Thúy Hoa hơi do dự, đưa thực đơn cho Ngô Lệ Hồng:

- Chị Ngô, chị chọn đi, ăn cái gì cũng được, em cũng chỉ muốn chúc mừng Tiểu Phong thôi! Vui là chính! – Ngô Lệ Hồng cầm thực đơn, cho Tiểu Huy chọn mấy món mà nó thích. Tiểu Huy đã nhìn thấy mấy con tôm và cua to đùng ở ngay ngoài bể khách sạn, bèn đòi:

- Con muốn ăn tôm hùm và cua biển.

Liễu Thúy Hoa ngồi cạnh đánh nhẹ lên tay con:

- Đừng có gọi mấy thứ ấy, đắt lắm, gọi món nào bình thường thôi là được, con từ sáng đến tối chỉ biết ăn ăn ăn, lúc nào mà giỏi như chị Tiểu Phong thì cho con ăn gì mẹ cũng không tiếc!

Tiểu Huy vừa nghe thấy đã ngoác miệng ra khóc, Ngô Lệ Hồng nịnh cậu bé:

- Tiểu Huy ngoan, hôm nay ai không ăn thì cũng phải để cho con ăn. – Rồi quay sang trách Liễu Thúy Hoa. – Cô cũng thật là, đã tới đây rồi không ăn hải sản thì ăn cái gì? – Bà nói với nhân viên phục vụ: Một con cua hấp, nửa cân tôm hùm, ngoài ra thêm một đĩa ớt xào thịt gà, cá hấp thịt, thêm một bát canh ngao, cơm tẻ, một vài loại rau.



Khi Doãn Kiếm Lan cùng con gái bước vào khách sạn Hải Thiên thì Tiểu Huy đang ngồi ăn rất sung sướng, vừa ăn vừa luôn miệng khen ngon khiến các thực khách ngồi xung quanh đó đều quay đầu lại nhìn, Liễu Thúy Hoa xấu hổ cầm đũa gõ vào đầu cậu, dặn cậu nói nhỏ thôi nhưng dường như cũng vô dụng.

Tạ Tiểu Dục vừa bước vào đã phát hiện Tiểu Huy ăn uống ngồm ngoàm, cô cảm thấy rất hiếu kì, thi thoảng lại quay sang nhìn cậu, Doãn Kiếm Lan đứng bên hồ hải sản, gọi cô ra chọn món mà cô cũng không nghe thấy. Doãn Kiếm Lan lại gần kéo tay cô, Tạ Tiểu Dục chỉ Tiểu Huy, nói:

- Mẹ, mẹ nhìn kìa, trông có giống mấy người đấu vật của Nhật không?

Doãn Kiếm Lan nhìn theo hướng chỉ của con gái, đúng lúc đó Ngô Lệ Hồng cũng quay mặt ra, bốn mắt nhìn nhau, Ngô Lệ Hồng lập tức quay đi chỗ khác, Doãn Kiếm Lan nhìn bàn thức ăn đơn giản, liếc qua cậu bé Tiểu Huy đang ăn uống nhồm nhoàm, kéo con gái bỏ đi.

Doãn Kiếm Lan có thẻ VIP ở khách sạn Hải Thiên, hai mẹ con gọi hai suất cơm hải sâm, vi cá, Tạ Tiểu Dục lại gọi thêm cho mình một phần tôm hùm, nhân viên phục vụ đưa họ vào phòng khách quý trên tầng hai, chỉ vài bước chân là lại có một nhân viên phục vụ cúi người chào họ. Doãn Kiếm Lan ưỡn thẳng lưng, cố ý đi thật chậm, bước từng bước nhỏ lên cái cầu thang lát đá Đại Lý màu vàng, bà biết từ chỗ ngồi của Ngô Lệ Hồng có thể nhìn rất rõ bà và con gái, đi tới chỗ rẽ ở tầng hai, Doãn Kiếm Lan khẽ liếc mắt, đúng lúc đó chạm phải tầm mắt của Ngô Lệ Hồng, Ngô Lệ Hồng cảm thấy dường như có con dao bay về phía mình, hoảng loạn nhìn đi hướng khác.

Môi Doãn Kiếm Lan khẽ nhấc lên, hừ mũi một tiếng rồi bước nhanh.

Trong phòng khách ở tầng dưới, Liễu Thúy Hoa gắp con tôm lớn ở trước mặt con trai bỏ vào bát Ngô Lệ Hồng:

- Chị Ngô, chị ăn đi chứ?

Ngô Lệ Hồng buông đũa xuống:

- Mọi người cứ ăn đi, tôi no rồi.

Chồng Liễu Thúy Hoa nói:

- Chị mới ăn có chút xíu mà đã no rồi sao? Có phải vì nhớ con gái mà nuốt không trôi không?

Ngô Lệ Hồng cười chua chát, không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play