Đang yên giấc, bỗng một ánh sáng le lói từ khung cửa sổ hắt vào làm cô mở mắt choàng mắt. Trước giờ cô ngủ đâu có mở cửa sổ, lại còn phải che màn cửa mới ngủ được nữa mà. Cô chợt nhận ra mình vẫn nằm ở trên giường nhưng không phải giường của cô.

Mọi thứ trong căn phòng mang nét cổ kính ngay cả cái giường của cô đang nằm cũng vậy, cô thật sự choáng ngợp. Suy nghĩ kỹ thì không thể nào ai đó rảnh rổi lại đưa cô đến phim trường. Dù cô khá hợp để đóng phim.

Nhìn lại mình một lượt thì... Thật khó tin!!! Tại sao tay cô lại nhỏ thế này, chỉ bằng thân thể của đứa trẻ mười tuổi. Cô năm nay cũng 22 tuổi rồi, thân thể này không thể nào là cô được.

Đầu cô chợt xuất hiện một dòng kí ức không phải của mình. Khi nó trôi qua, cô chợt nhận ra cô đã xuyên không. Cô xuyên qua nữ phụ Thúy Vân trong tác phẩm Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du, mà cô bạn mới bắt cô đọc. Chủ nhân thân thể này do bị một cơn bạo bệnh mà hồn lìa khỏi xác. Và cô lại là người chiếm đi cơ thể của cô ấy.

Cô đứng dậy đến trước gương đồng, quan sát thân thể nhỏ bé trước gương. Khuôn mặt đầy đặn tròn trĩnh, xinh xắn, trắng hơn cả tuyết. Ánh mắt trong suốt như hồ thu không thấy đáy, khiến ai nhìn vào cũng sẽ bị hãm sâu vào trong đó. Khuôn mặt này thật giống với cô lúc nhỏ. Không trùng hợp thế chứ. 

Đang mải mê suy nghĩ thì tiếng mở cửa vang lên. Một cô gái tưởng chừng như nhỏ bé, mới mười hai tuổi nhưng sắc đẹp của cô làm cho hoa nhường nguyệt thẹn, vẻ đẹp kiều mị không hợp với lứa tuổi lại xuất hiện trên người cô một cách hợp lý không còn hơp lý hơn.

_Haizzz..._ Cô thầm thở dài. Tuy cô hiện giờ có thể được xem là một nữ tử có vẻ đẹp khuynh thành nhưng so với cô ấy thì phải thua đến hổ thẹn, xách dép bỏ chạy. Quả không hổ danh là nàng Kiều mà được ngòi bút của tác giả hết sức ưu ái.

Cô còn đang ngẫn tò te thì cô gái ấy bước đến bên cô hỏi: “Vân nhi, em thấy thế nào? Đã cảm thấy tốt hơn chưa? Có cần mời đại phu coi qua tình hình của em chứ.”

Cô chợt tỉnh giấc trong cơn mộng mị. Cô cất tiếng trả lời: “Vâng thưa tỷ tỷ. Muội đã khỏe hẳn rồi a.” Cô bé ấy lại gần đưa tay xem thân nhiệt của tôi, tôi chợt thấy mắt cô bé bỗng dãn ra. Cô chợt ấm lòng, tình cảm ấm áp của gia đình là thứ cô luôn khao khát có được. 

Cô luôn phải chịu áp lực, sự nghiêm khắc của gia tộc và tổ chức sát thủ. Có bao giờ được cảm nhận tình cảm gia đình ấm áp là gì. Cô ôm chầm cô gái có vẻ đẹp yêu nghiệt kia, dùi vào lòng cô ấy, cảm nhận sự ấm áp mà lâu nay tôi vẫn hằng thao thức nhớ đến. _Cảm giác thật ấm áp._

Cô bé ấy mặc cho tôi ăn đậu hủ không trả tiền mà cũng ôm chặt lấy tôi. Cô ấy nhẹ giọng trách bảo: “Muội sao vậy! Hôm nay sao lại dễ xúc động thế. Còn định ăn đậu hủ chùa đến bao giờ đây.” Tuy nói vậy nhưng cô ấy cũng ôm cô thêm chặt và khẽ vuốt tóc cô.

Cô lưu luyến tránh thoát cái ôm tha thiết của cô bé nọ. Cô nhận ra cô ấy không có ác cảm với mình, thậm chí còn rất nuông chiều, bao che cho cô. Tỷ tỷ thấy cô rời khỏi người tỷ cũng vui vẻ cười hiền hòa với tôi. _Mà chao ôi! Sao nụ cười ấy lại đẹp đến thế.

Làm cho trái tim nhỏ bé của tôi đập thịnh thịnh một tiếng: _Chẳng lẽ cô là bách hợp sao. Không! Không! Là tại tỷ ấy quá đẹp. Thật quá yêu nghiệt mà!! Haiz..._ Cô bất giác thở dài.

Tỷ ấy nhận ra cô thật khó hiểu nhưng cũng không lấy làm tò mò: _Chắc muội ấy còn quá mệt mỏi thôi. Muội ấy khỏe hơn là được rồi a. _Tỷ ấy lại càng vui vẻ cười càng thêm tươi tắn.

Tỷ ấy nắm tay cô, dẫn cô đến dạo khắp hoa viên. Tỷ vui vẻ chạy xung quanh hái hoa bắt bướm. Còn tôi ngồi trên ghế ở đình viện gần đó cũng vui vẻ cười tươi.

Lời của Nương: 

Kể từ chương này trở đi tác giả không dùng từ “cô” để làm đại từ nhân xưng nữa, mà thay đó là từ “nàng" nhé mọi người. Để phù hợp với thời cổ đại tý mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play