Ba năm sau, Munich, nước Đức

Người đàn ông nhìn thoáng qua người ngồi đối diện mình, ánh mắt chuyển dời đến hai người sau lưng người kia, đánh giá một chút, là một quý tộc bạch kim ưu nhã, chắc hẳn là Malfoy, mà một người khác… Âm trầm cổ quái, mặc đồ đen cao lớn… Đại khái là người trung thành đi theo. Lại nhìn biểu tình và ánh mắt người đàn ông đen đen, ông trầm xuống, ông nhớ tới rắn, quả nhiên là người đi theo Voldemort, chỉ là nhìn thôi cũng đã thấy áp lực.

“Lord, có lẽ khả dĩ xưng hô ngài như vậy, Grindelwald điện hạ sẽ không hi vọng tôi làm như vậy.” Nam nhân đại khái 50~60 tuổi, đối với phù thủy tuổi này cũng không tính lớn, ông vẫn kiên nghị, màu da hơi đen, tư thái ngồi thẳng tắp chứng minh đây là một người xuất thân quân lữ,

“Ông ta đã mất tích, có lẽ đã chết.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ Voldemort cười lạnh lùng.

“Mà chuyện ông ấy không hoàn thành, ta sẽ hoàn thành.” Voldemort đã không còn thỏa mãn với cái nơi nhỏ tí như Anh, hắn nhìn càng rộng, hắn muốn chinh phục toàn bộ châu Âu, thậm chí… Toàn bộ thế giới… Giống như Grindelwald nghĩ, Grindelwald thua ở trên tay Albus Dumbledore, nhưng hắn sẽ không.

“Để tôi… Suy nghĩ một chút…” Ông thở dài, kỳ thật ông đã không còn đường lui, không phải sao! Voldemort muốn tiếp nhận thế lực của chúa tể hắc ám đời trước, người đàn ông tuấn mỹ trước mắt này đã trở thành người mạnh nhất thế giới pháp thuật, đối nghịch có hậu quả gì đã rất rõ ràng rồi. Đối phương còn có thể nhịn nghe một lão già như ông nói nhảm chỉ vì trên tay ông nắm một bộ phận thế lực ở nước Đức của Grindelwald điện hạ, trước mắt còn có chút giá trị lợi dụng…

“Đương nhiên, ngài Sebastian hãy yên tâm. Hiện tại, thời gian… Với ta mà nói là nhiều nhất.” Khóe mắt Voldemort như có như không liếc qua người mặc đồ đen đứng phía sau mình.

Căn phòng yên tĩnh, Sebastian biết mình đã không còn đường lui, nhưng là một thuộc hạ trung thành, là không thể phục vụ hai chủ nhân…

Voldemort uống độc dược Snape dâng lên, thoải mái nhắm mắt lại.

“Lord, sao ngài không giết lão già kia, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian của chúng ta.” Lucius đã có chút mệt mỏi với cái lão già gian ngoan Sebastian rồi, bọn họ đến Đức gần một tháng rồi.

“Lucius, an tâm một chút.” Voldemort lười biếng tựa vào ghế.

“Severus, ngươi thấy thế nào?” Voldemort hỏi.

Bị điểm tên Snape bình tĩnh nói.

“Công tâm làm đầu, Lord, Sebastian ở trong quân Đông Đức vẫn rất có uy vọng. Quân nhân, bình thường là ngu xuẩn mà trung thành.”

“Ừ, không sai.” Chỉ có thu phục được Sebastian, những quân nhân kia mới có thể đối hắn khăng khăng một mực, cái này là thủ đoạn, xưng bá thế giới không thể chỉ dựa vào giết chóc, ý nghĩ và kiên nhẫn là thứ tất yếu.

Voldemort một năm trước cũng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người, công này ở độc dược Snape mới nghiên cứu phát minh ra, triệt để khống chế bệnh tình của hắn. Chỉ cần mỗi ngày dùng, hiện tại đã không còn phát tác. Thần trí hỗn loạn, ma lực không khống chế được đến nay nhớ lại giống như là đời trước. Hiện tại độc dược sư ở lại bên Voldemort chỉ còn lại Snape… Mà một Snape, đầy đủ thay trên một trăm một ngàn người.

Có lẽ là thói quen, từ khi Snape tốt nghiệp liền trở thành trợ thủ đắc lực của Voldemort, Voldemort đi chỗ nào cũng mang anh.

“Lucius, ở phương diện nhẫn nại, ngươi nên học tập Severus.”

Lucius nhìn Snape, Lucius là một quý tộc muốn gì là được, ở phương diện nhẫn nại, thật sự là anh không bằng Snape từ tầng dưới chót bò lên. Nói ghen ghét cũng chưa nói tới, chỉ là, Lord bây giờ đối với Snape đã ngày càng thân cận, thậm chí nhanh vượt qua anh làm cho tâm lý Lucius không công bằng. Cũng thế, Snape ở lúc Lord gian nan nhất xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ thay đổi cục diện, Lord coi trọng Snape là bình thường… Đứa nhỏ này đôi khi dù là Lucius cũng không đoán ra ý nghĩ.

“Tra được là ai giết Evan chưa?” Voldemort xoay chuyển, chó của hắn, dù là bỏ, cũng không cho phép người khác tùy ý nhúng tay.

“Nhất định là thành viên hội Phượng Hoàng, đối phương làm rất sạch sẽ, nhà Rosier chết sạch sẽ, không để lại manh mối gì…” Lucius cũng thấy thất bại, gần nhất hội Phượng Hoàng có nhân vật xuất sắc gia nhập, làm việc so Slytherin càng Slytherin.

Voldemort nghe vậy có chút không vui, những tên chính nghĩa kia không phải gần đây quảng cáo rùm beng quang minh sao? Như thế nào, lúc này không dám đứng ra nhận?

“Trong một tuần, ta muốn biết hung thủ là ai.” Voldemort xuống tối hậu thư.

“Chuyện này có thể giao cho Regulus đi làm.” Anh trai Regulus, Sirius Black, không phải là một thành viên hội Phượng Hoàng sao.

“Tuân mệnh, Lord.”

Snape bất động thanh sắc nghe, giác quan thứ sáu của Voldemort thật sự là rất mạnh, giết nhà Rosier Sirius Black có tham dự… Đương nhiên, hắn không phải chủ mưu, chủ mưu là.. Ai… Anh chỉ hy vọng Lily cách những chuyện này thật xa, trên thực tế Lily Evans tên này đã bị lập hồ sơ trong lòng Voldemort rồi. Snape hi vọng Cervantes có thể bảo vệ Lily cho tốt, đừng làm cho anh lại từ trong miệng Voldemort nghe được Lily Evans thế nào thế nào, như vậy anh sẽ nhanh chóng bị bệnh tim.

“Severus.”

Nghe Voldemort nhắc đến tên mình, Snape thu liễm tinh thần nhưng bên ngoài không có chút buông lỏng.

“Ngươi giám sát Regulus, đứa bé kia còn nhỏ.”

“Bề tôi đã biết, Lord.” Cho dù Voldemort nói không tỉ mỉ nhưng Snape hiểu được, biết rõ Voldemort lần này thứ nhất không tín nhiệm Regulus, thứ hai, không tín nhiệm chính mình… Dù sao anh trong trường học từng có quan hệ tốt với Lily, James Gryffindor….

“Ngươi gần đây cũng khổ cực.” Voldemort cười cười.

“Xem như ban thưởng, Louis nhà Nikolaus, giao cho ngươi xử trí.” Voldemort quay người trở về phòng, góc áo tung bay dưới ánh nến mờ nhạt.

A? Trên mặt Snape không biểu tình khó được xuất hiện nghi hoặc bị Lucius bắt đến. Lucius cười mập mờ, Nikolaus là quý tộc nước Đức, biết rõ Voldemort đến Đức là người thứ nhất tặng một đống ‘quà’, Louis chính là một trong đó… Chỉ có điều Nikolaus thật sự không biết Lord, không biết Lord thuộc phái cấm dục… Hiện tại, Lord vứt Louis cho Snape, đứa nhỏ này lại ngây ra.

“Sao? Mất hứng?” Lucius vỗ vai Snape.

“Cậu bé ngọt ngào đó ta để bụng đã lâu rồi, không nghĩ tới Lord vứt cậu ta cho cậu, thật đáng tiếc a.” Lucius mặt không đổi sắc nói dối, kỳ thật anh đã sớm quên Louis thế nào rồi.

“Nếu như ngài Malfoy thích, sao ta có thể đoạt thứ ngài thích a, ban thưởng quá quý trọng, tôi sợ chịu không nổi.” Snape không biết Lord đang nghĩ gì? Làm sao lại vứt một tên yếu ớt cho anh?

“Lord tặng cho cậu, mặc kệ thích hay không, đều phải nhận. Cậu cũng 20 tuổi, trưởng thành. Trước kia những người tặng mỹ nữ cho cậu đều bị cậu cự tuyệt.” Lucius nói. Snape là người tâm phúc trước mặt Lord, người nịnh bợ cũng không ít, có rất nhiều quý tộc tặng Snape mỹ nữ, kết quả đều bị Snape cự tuyệt. Không thích mỹ nữ nên mọi người suy đoán Snape thích nam. Ngay cả Lucius cũng từng cho là vậy, khó trách Lord cũng hiểu lầm.

Kỳ thật ở chung lâu rồi, quan hệ Lucius và Snape lại thân, anh biết Snape là người phái cấm dục, giống Lord, mặc kệ nam nữ, chỉ là đơn thuần không thích làm tình mà thôi. Nói thật, nam nhân như vậy, thật hiếm thấy…

Snape cũng không phát biểu dư thừa, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra chỉ có thể nhận trước, đợi trở lại Anh, Lord quên chuyện này rồi thì đưa ra ngoài. Snape khó chịu, Lord đưa nam sủng cho anh, người không biết còn tưởng rằng Lord đưa tổ tông cho anh để anh mang về cung phụng.

Sebastian không có khả năng chịu được áp lực của Voldemort, mang theo quân đội chúa tể hắc ám tiền nhiệm tìm Voldemort nương tựa. Lần này đến nước Đức Voldemort chỉ dẫn theo Lucius và Snape, độ tin tưởng không cần nói cũng biết. Cho nên khi trở lại Anh, có thật nhiều người đạp phá cửa nhà Snape tìm cách nịnh nọt Snape…

Địa vị Snape ở trong tử thần thực tử rất đặc biệt, ngoại trừ Voldemort đại Boss, anh không nghe lời ai, cũng không có ai dám khiêu chiến địa vị thanh niên tóc đen trong suy nghĩ Voldemort. So với Lucius lao tâm lao lực, Snape không cần làm cái gì, chỉ cần ở cạnh Voldemort làm độc dược là được, thậm chí có thật nhiều người âm thầm hoài nghi Snape là tình nhân của Voldemort. Đương nhiên, suy đoán này sau khi cân nhắc vẻ bên ngoài của Snape thì bị phủ định. Voldemort vĩ đại như vậy, thẩm mỹ quan sẽ không chênh lệch đến mức này chứ…

“Ngài Black có nghi vấn sao không trực tiếp đến hỏi Lord?” Đôi mắt Snape màu đen luôn hiện ra sáng làm người sợ, ngay cả những quý tộc thân kinh bách chiến cũng sợ hãi. Cho dù phần lớn người đến đường bàn xoay là tặng quà nhưng Orion Black đến chuyến này lại không phải vì nịnh nọt Snape. Regulus mới tốt nghiệp đã nhận được nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ điều tra ngay cả Malfoy cũng đau đầu. Làm cha, Orion sao có thể không lo lắng. Lord còn phái Snape giám sát Regulus, nói là giám sát, không bằng nói là giám thị làm Orion càng thêm lo lắng. Đều do Sirius chết tiệt! Bằng không thì nhà Black cũng sẽ không bị mất địa vị, sống nơm nớp lo sợ như thế!

Đương nhiên, nghi vấn này Orion không dám tùy tiện đến hỏi Voldemort, ông còn muốn sống thêm mấy năm nữa…

“Regulus vẫn còn rất trẻ, chuyện nhà Rosier cũng làm tôi đau đầu, hi vọng ngài Snape có thể dạy bảo Regulus nhiều hơn, nhắc nhở thằng bé môt chút. Có ngài Snape chăm sóc, tôi người làm cha an tâm…” Điều tra? Nói dễ dàng, Regulus không có một chút kinh nghiệm, chạy đi đâu điều tra?

Orion nghi hoặc Snape cũng hiểu, trong nhà ra một thứ như Sirius, tự nhiên là bị Voldemort đặt bên làm phản. Chuyện lần này nói dễ nghe là Voldemort coi trọng Regulus, nói khó nghe là Voldemort trắc nghiệm Regulus. Voldemort hoài nghi chuyện nhà Rosier Sirius Black có tham dự cho nên muốn nhìn Regulus giữa anh trai và Voldemort, nhà Black ở giữa thân tình và trung thành lấy bỏ thế nào… Mà Voldemort cũng hoài nghi anh… Cho nên chuyện lần này, nhất định phải làm tốt!

“Ngài Black, ý Lord tôi không dám tùy tiện suy đoán, nhưng là…” Snape nhìn Orion nói.

“Cá nhân tôi có ý này. Nếu như Regulus không có đầu mối, như vậy không ngại ra tay từ Sirius Black.”

Orion nghe vậy run lên, thấy Snape lạnh như băng thì càng kinh hãi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lord hoài nghi chuyện nhà Rosier do Sirius làm? Cho nên, mới giao nhiệm vụ này cho nhà Black…

“Cảm ơn ngài Snape…” Orion không nói được gì, đã có manh mối ông nên vui vẻ, nhưng… Sirius cũng là thịt của ông a, ông nuôi hơn mười năm, đứa con kiêu ngạo của ông!

Đang nghĩ ngợi, trong phòng ngủ truyền đến tiếng vang, Orion bị cắt ngang suy nghĩ nghi hoặc nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.

“Đó là?” Orion hoài nghi.

“Thí nghiệm cơ thể sống, ngài Black có hứng thú sao?” Snape cười lạnh.

Orion nghe thì lạnh cả người, Snape thật sự quái dị, thích dùng cơ thể sống làm thí nghiệm.

“Không…” Orion lúng túng nói.

“Đã như vậy, mời ngài Black về đi, tôi còn muốn tiếp tục… Thí nghiệm.”

Snape đưa Black đi, xác nhận đối phương đi xa rồi khuôn mặt không đổi xuất hiện thả lỏng, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

“Lại bị thương.” Snape nhíu mày, đỡ thanh niên trên mặt đất, toàn thân máu đen, sắc mặt tái nhợt, suy yếu tựa vào tủ thở hổn hển. Nhìn thấy Snape thì cười ôn hòa.

“Severus, đã lâu không gặp.” James muốn chào hỏi nhẹ nhàng, chỉ là phối hợp toàn thân là máu, thật sự không có sức thuyết phục.

“Này cái đầu.” Snape khó chịu ôm lấy James, nhẹ nhàng đặt James lên giường mình.

“Cho ta xem xem lần này lại trúng câu thần chú gì?” Snape mặt lạnh châm chọc.

“Nga, Rách toét!? Thực may mắn tay chân của ngươi vẫn còn, ta rất ngạc nhiên sao chúng không bị nổ bay?”

“Severus…” Ánh mắt James ủy khuất u oán rơi lên trên người Snape.

“Tốt rồi, đừng nói nhảm, ngươi mất máu quá nhiều!” Severus bỏ qua James phàn nàn, vội vã lấy bảo bối độc dược, như không cần tiền đổ xuống người James.

Chờ miệng vết thương khép lại, James dựa vào Snape, nói chính xác là chơi xấu dính lên Snape không chịu đi.

“Nếu không có khóa cảng, tôi chết chắc rồi.” James cười nói, phảng phất chiến đấu là một giấc mơ.

Snape lo lắng nhìn James sắc mặt tái nhợt, thần sáng? Trình độ này còn là thần sáng! Ngại mạng dài cứ việc nói thẳng là tốt rồi!

“Lại là khóa cảng, tốt nhất đừng để người khác phát hiện… khóa cảng chết tiệt của ngươi sẽ mang ngươi đến phòng ngủ của ta.” Snape nói, kỳ thật anh thấy may mắn lúc ấy James mang theo khóa cảng.

“Yên tâm, có khẩu lệnh.” James nói.

“Là Albus Severus Potter.” James nói xong còn cười hai tiếng.

“Khẩu lệnh kỳ quái này càng làm cho người khác lo lắng.” Snape không biết James thấy khẩu lệnh này ở chỗ nào.

“Đây là tên cho con tôi, làm sao lại kỳ quái…”

“Ngươi có con?”

“Không có… Tưởng tượng không được a.”

Nhìn James, Severus cũng nhớ tới nhiệm vụ Voldemort cho mình và Regulus.

“Cẩn thận một chút, chuyện Rosier, Voldemort đã phái Regulus Black đi điều tra, là vinh dự làm người giám sát.”

James chẳng muốn nhúc nhích ngón tay, chỉ ừ một tiếng rồi không nói nữa.

“Orion Black vừa đi, ta nói cho ông ta biết để Regulus ra tay từ Sirius, cho nên… Bảo tên đó cẩn thận một chút.” Việc anh cần làm là nhắc nhở những thanh niên nhiệt huyết này, miễn cho đến lúc đó bị giết trở tay không kịp.

“Dù sao cuối cùng nhất định sẽ điều tra đến tôi, cậu buông đi làm đi, đừng làm cho tên đó nghi ngờ.” James trấn an.

Severus thở dài gật gật đầu, nếu như Voldemort biết là James làm thì sẽ ra lệnh giết James sao? Đáp án là khẳng định, cố tình muốn giấu sự thật, hết lần này tới lần khác Voldemort lại quan tâm. James sớm muộn sẽ để lộ, đến lúc đó giải quyết nhiệm vụ James sẽ rơi xuống người Lucius…

“James, mau chóng chọn một người giữ bí mật.” Hiện tại chỉ có thể dùng thần chú giữ bí mật tránh né một thời gian ngắn.

“Đừng chọn Sirius Black.” Như là đã biết ý nghĩ James, Snape bổ sung.

“Vì sao?” James rất muốn chọn Sirius, anh biết rõ Sirius sẽ không bán đứng mình.

“Người kia đủ lòng son dạ sắt nhưng cỏ lác rậm rạp trong đầu rất dễ dàng trúng kế, không chơi được với Lucius.” Snape nhìn thấu triệt.

Đánh giá thật thấp a… James nghĩ, nếu Sirius biết có người nói trong đầu mình toàn cỏ lác thì có nổi giận không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play