James lần trước điều tra gia tộc Prince đã từng phát hiện có một đám người cũng có mục đích giống mình, lúc ấy chỉ để Kevin phái người nhìn đúng giờ báo cáo tình huống. Nhưng là một cử chỉ vô tâm, vậy mà…
“Severus…” Có lúc, ngôn ngữ cũng vô lực, James đã không phải là lần thứ nhất nhận thức điểm này.
Cậu cho rằng Snape sẽ nổi điên, cho rằng Snape sụp đổ, nhưng trên thực tế, Snape chỉ lẳng lặng đứng ở đó mà thôi.
“Ta cho rằng đó là mơ…” Trước mặt là một mảnh đất khô cằn, cái ngôi nhà mình quen thuộc giờ phút này trở nên lạ lẫm như thế, trên mặt Snape không có biểu lộ gì, phản ứng này làm James giật mình kinh hãi
“Ngươi vừa nói cái gì?” Snape hoảng hốt hỏi.
“Severus, thật có lỗi, khi người của tôi đuổi tới, spinend đã… bị đốt cháy.” Khi James nhận được tin thì đã quá muộn, nghe Kevin nói, Eileen tự sát… Đúng vậy, lửa này không phải những người kia thả ra, bọn họ chỉ muốn mang đi Eileen mà thôi, ở trong lúc đấu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Tobias say rượu trở về, đẩy cửa, sau đó… Những người kia lỡ tay giết Tobias…
“Bọn họ trốn được đúng không! Nói cho ta biết ngươi đang gạt ta, bọn họ không có việc gì đúng không!” Bỗng nhiên Snape nắm chặt cổ áo James, James có thể cảm nhận run rẩy từ hai tay Snape.
“Severus, mẹ của cậu… tự sát.” James không có cảm giác đặc biệt gì với người này, nhưng lúc này cậu thấy bà ấy rất ích kỷ, bà ấy có đặt Severus để ở trong lòng dù là một chút không? Bà ấy không chịu trách nhiệm bỏ một thiếu niên mới 16 tuổi mà đi, vì người mình yêu, bà ấy có nghĩ tới đứa con đáng thương của mình nên làm cái gì không!
“Vốn là như vậy…” Snape buông lỏng tay, mặt vùi vào trong lòng bàn tay, tiếng khóc lại như cười truyền tới. Cậu đã sớm phải biết rồi, ở trong nội tâm mẹ cho tới bây giờ đều chỉ có một người, chỉ có cha… Nhưng cậu cũng là con của mẹ a! 16 năm, cho dù nuôi một con chó cũng nên có chút cảm tình a! Tự sát, tự tử, giống như Severus Snape cho tới bây giờ đều không tồn tại, cứ như vậy không chút do dự lựa chọn tử vong, trong lòng bà ấy, đứa con trai này là gì?
James không biết nên nói cái gì an ủi Snape, có lẽ không có câu nói nào có thể an ủi Snape, Snape như vậy làm tim James đau giống như bị dao cứa. Tobias là toàn bộ thế giới của Eileen, từ góc độ này mà nói, Snape rất giống mẹ mình, vì người mình yêu cái gì cũng có thể buông, tính mạng cũng không tiếc, không có chuyện gì có thể phân đi tình yêu đó, kể cả… con mình.
Eileen vì tình yêu buông mọi thứ, James không có lời nào để nói. Nhưng bà ấy làm như vậy xúc phạm tới Snape, mà Snape, là thịt trong lòng cậu, là người cậu để ý nhất…
“Nếu như khổ sở thì khóc.” James ôm lấy Snape, cậu hiểu cảm giác khi mất đi thân nhân, trên thực tế, cậu đã trải qua nhiều lần đau như vậy, từ khi sinh ra, tính mạng của những người bên cậu đã dần bị lấy đi, không ai hiểu rõ cảm thụ của Snape giờ phút này hơn cậu.
Snape ôm chặt James giống như người dưới nước bắt lấy một thân gỗ. Cậu bị vứt bỏ, có lẽ sớm đã bị vứt bỏ rồi, nếu như hai người kia chưa bao giờ quan tâm cậu thì vì sao lại sinh cậu ra? Nếu như không thể phân cho cậu dù là một chút đích yêu, vì sao không bóp chết cậu đi! Cậu tình nguyện mình chưa từng xuất hiện.
“James, có lẽ người nên chết là ta…” Snape thấy mờ mịt, cậu như một người dư thừa, trên thế giới này còn ai quan tâm cậu? Sự hiện hữu của cậu, gì ý nghĩa có? Sống khổ cực như vậy, vì nổi bật không tiếc bán đứng linh hồn bò lên trên, như vậy có cái gì?
“Severus cậu đang nói cái gì! Cái gì chết hay không!” James ghét tử vong, có lẽ là vì đã trải qua tử vong của rất nhiều người, cha mẹ, Albus, rất nhiều bạn bè, đương nhiên, còn có Snape. Bởi vì đã từng trải qua cho nên càng thêm kính sợ tử vong, những cảnh tượng kia đến nay vẫn ở trong ký ức cậu, làm cậu đau đớn.
James dùng sức nắm bả vai Snape, bắt buộc Snape nhìn mình. Khi cặp mắt nâu mang theo kiên định nhìn Snape, Snape thất thần.
“Severus, sống sót! Sống cho tốt! Đừng mất đi tin tưởng, tín niệm, cậu còn có tôi… Nhớ rõ tôi nói rồi gì không? Tôi sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cậu.”
Vĩnh viễn, là kỳ hạn làm cho người nghe an tâm. Nhưng hứa hẹn, lại càng giống ảo ảnh. Snape không biết mình còn có thể tin tưởng cái gì? Vốn là Lily, rồi sau đó là cha mẹ, tất cả mọi người sẽ đi, không có gì là chân chính thuộc về cậu. Như vậy người trước mắt thì sao? Cũng sẽ đi sao?
Như là nhìn thấu Snape bất an, James nghiêm túc nói.
“Hiện tại cậu biết bí mật của tôi, tôi cũng biết bí mật của cậu. Cậu mất đi tất cả người thân, tôi cũng vậy! Severus, chúng ta đều chỉ có lẫn nhau a.” James nói xong rồi lại ôm Snape vào trong ngực, cho nên, đừng rời bỏ tôi, cậu còn có tôi a.
Chẳng biết lúc nào, Kevin đã mang tất cả mọi người lui ra, để thời gian và không gian cho hai thiếu niên cô độc này.
“Tôi nghĩ, là vì cậu tôi mới tới đây.” James lần thứ nhất ở trước mặt Snape nói ra những gì trong lòng mình nếu như không phải tình huống hôm nay như vậy, có lẽ vĩnh viễn cậu cũng sẽ không nói cho Snape.
“Ở chỗ này tôi hai bàn tay trắng, người thân, bạn bè cũng không có, tại đây đều rất lạ lẫm. Bàng hoàng ban đầu qua đi, tôi lại rất cảm kích, vì tôi đã đến, tìm được cậu.”
“Severus, cậu chính tất cả của tôi ở thế giới này…” Bỗng nhiên James hiểu được hoang mang xoay quanh dưới đáy lòng mình. Tử vong, làm cho người sợ hãi, cậu không thể lại trải qua một lần, cậu không muốn lại mất đi người này. James chưa từng sáng tỏ khát vọng sâu trong tâm linh mình như bây giờ, cho tới nay cậu đều lừa mình dối người, tự nói với mình mình không sinh ra cảm tình bất thường với giáo sư, tự nói với mình đó chẳng qua là áy náy, chẳng qua là hoài niệm.
Mỗi lần vô tình đi đến đường bàn xoay, mỗi lần gõ cửa, mỗi lần tảo mộ, mỗi lần đặt hoa bách hợp ở trước mộ bia, mỗi lần nhẹ nhàng tới gần mộ bia lạnh như băng, cậu tự nói với mình chỉ là vì áy náy, chỉ là hoài niệm mà thôi. Nhưng, tim đã đau đến chết lặng, đau đến hận không thể móc ra vứt đi. Không thể lại mất đi, vì, đã yêu, đã yêu giáo sư độc dược yên lặng bảo vệ mình bảy năm, đã yêu Severus Snape dùng cả đời thủ hộ tình yêu.
“Severus… Thích cậu…” James run rẩy, nói không rõ, cảm tình này giống như cảm tình của Eileen với Tobias.
“Thích cậu!” Giống như giáo sư với Lily!
“Severus Snape! Tôi thích cậu!” Cậu chính là tất cả của tôi!
Snape hoảng sợ, bị James giam trong ngực, khi nghe câu này, có trong nháy mắt tim đập và hô hấp dừng lại. Đây là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có người nói với cậu những lời này.
“Ngươi điên rồi sao.” Snape vùng vẫy, cậu muốn đẩy James ra nhưng làm sao đối phương có thể buông tay.
“Severus, tôi thích cậu.” James dũng cảm nhìn thẳng Snape, đôi mắt nâu kiên định. Cậu đã nghĩ thông suốt, như vậy tuyệt đối sẽ không lui lại nữa.
“Đây là trò chơi chết tiệt gì! Bây giờ ta còn chưa đủ thê thảm sao? Ngươi muốn chơi tới trình độ nào mới cam tâm, ngươi không thể buông tha ta sao!” Snape xoay đập, cậu không biết mình đang nói cái gì rồi, vừa mới trải qua nỗi thống khổ khi mất cha mẹ, giờ lại đối mặt James thổ lộ, cậu đã bối rối thất thố.
“Không phải trò chơi, Severus tôi thích cậu!” Mặc kệ Snape đánh đá đấm như thế nào, James chết cũng không buông tay.
“Nhưng ta ghét ngươi, ta hận không thể giết chết ngươi.” Snape thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, giống như người đối diện là hung thủ giết chết cha mẹ mình, giống như James là đầy đầu sỏ gây ra mọi thứ. Cậu hiện tại cần phát tiết, cần có một người nhận lửa giận của mình, mà James vừa vặn đâm vào họng súng.
“Giết tôi? Tốt lắm, tôi cho cậu cơ hội này.” James không ngoài ý muốn khi thấy Snape phản ứng như vậy, cậu đặt đũa phép của mình vào trong tay Snape.
“Giết tôi.” James thủy chung kiên định nhìn Snape.
“Ngươi!” Snape cầm đũa phép trong tay, cậu còn quên giãy dụa.
“Giết tôi a!” James nhắm mắt ép sát.
“Không phải nói hận không thể giết chết tôi sao, ra tay đi.”
“Ngươi cho rằng ta không dám sao!” Đôi mắt Snape tàn nhẫn, nâng đũa phép chỉ vào James. Cậu mặc kệ người này là ai, James? Hoặc là Harry gì đó! Cậu không rõ. Trước mắt hiện lên vô số đoạn ngắn, có James vũ nhục, có James đối tốt, khuôn mặt người kia, khi thì châm chọc, khi thì ôn hòa, mất trật tự giao thoa.
“Không, tôi nghĩ cậu dám.” James tiến lên một bước, đũa phép Snape chọc vào ***g ngực cậu.
Chung quanh im lặng, hai người đều không nói gì nữa, Snape và James nhìn đối phương như vậy, không biết đã qua bao lâu, cũng không biết làm cái gì… Một trận gió lạnh thổi qua, Snape rùng mình, cậu cảm thấy tâm tình mình bình phục lại rồi, chán nản thả cánh tay xuống.
“Ngươi điên rồi James, ta không so đo với kẻ điên.” Snape vứt cái đũa phép màu nâu xuống, toàn bộ khí lực đã phóng thích trong màn cãi nhau vừa rồi, giờ phút này cậu chỉ có thể mỏi mệt ủ rũ.
Nghe vậy khóe miệng James cong lên, cậu ôm chặt Snape, dùng sức đến mức tay trắng bệch.
“Severus, tôi thích cậu.” James biết rõ Snape đã để mình ở trong lòng. Snape rất nhạy cảm, chỉ cần người khác chịu thiệt tình đợi, trả giá, Snape sẽ đáp lại… Mình chiếm cứ thân thể của cha, có lẽ khởi điểm không chiếm ưu thế, nhưng vậy thì sao, cậu có nhiệt tình.
“Ngươi đang nói cái gì, một chữ ta cũng không tin.” Snape lạnh lùng quay đầu đi, hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn muốn làm rồi, tuy mẹ không cần cậu nhưng cậu lại không thể xem như không có gì! Những người tổn thương cha mẹ mình, một người cậu cũng không bỏ qua!
“James, nói cho ta biết những ngững người kia ai.” Đây không phải Snape khẩn cầu mà là mệnh lệnh.
“Severus, tôi không hy vọng cậu tham gia những chuyện đó…” James không muốn Snape mạo hiểm.
“Ngươi cho rằng ta còn có thể không để ý sao?” Nếu như cậu không biết sự thật, cậu còn có thể lừa gạt mình mọi chuyện đều là ngoài ý muốn. Nhưng hiện tại cậu biết rõ cha mình bị giết, mẹ bị bức chết, sao cậu còn có thể bình yên sống qua ngày? Tuy hai người kia chưa từng để cậu ở trong lòng nhưng cậu lại không thể giống bọn họ. Bọn họ là cha mẹ cậu…
James do dự thật lâu, nhìn Snape, cuối cùng quyết tâm.
“Mặc kệ cậu muốn làm cái gì, đáp ứng tôi, để tôi giúp cậu.” James không thể cầu xin Snape quên thù hận, cậu muốn Snape tin tưởng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT