“Hai kiện áo ta mặc lúc về đây đâu rồi?” Chi Chi được Cửu Vân chăm sóc, rốt cục đã khoẻ lại, cũng không biết hắn cho nàng uống thuốc gì, chỉ là cảm mạo nho nhỏ, vậy mà bệnh một lần tới nửa tháng mới hết. Nếu nàng nhớ không lầm, trước kia, khi nàng sinh bệnh, người như Trường Xuân bà bà cũng chỉ cần cho nàng một viên hoàn đan, ăn vào là hết bệnh ngay. Nàng cũng không tin chỗ của hắn không có thuốc này. Nhưng chung quy đã khoẻ lại, nàng cũng không để ý nhiều. Có điều, tìm đã lâu, cũng không thấy hai kiện áo bông mà Lạc Đế đã ban cho nàng lúc ở nhân gian.“Nàng nói cái này á?”

Cửu Vân lười nhác dựa vào cạnh cửa, ngón tay thon dài gắp hai kiện áo bông bẩn giơ lên. “Vừa xấu lại vừa bẩn, đem vứt cho rồi.” Dứt lời, hắn liền làm ra tư thế như chuẩn bị vứt bỏ.

Chi Chi nhào tới nắm lại, “Đừng đừng đừng ~! Tiên quân đại nhân, xin ngài thương xót, trả lại cho ta đi?”

“Vì sao chứ? Đã trở lại đây rồi, chúng nó cũng chẳng còn tác dụng gì. Huống hồ, thế gian gì đó –” Tay Cửu Vân cầm đống quần áo đó giơ ra thật xa, nhíu mày lại “Vừa bẩn vừa thối!”

“Nhưng mà nếu lần sau ta lại hạ phàm nữa, thì cũng dùng được mà!” Chi Chi nhanh miệng, không cẩn thận nói hết suy nghĩ trong đầu ra. Tới khi nhìn thấy biểu tình của Cửu Vân, mới hối hận.

“Thế nào? Còn muốn xuống đó?” Cửu Vân trong lòng không khỏi hờn giận “Chưa chết nên chưa sợ à?”

“Hắc hắc, tiên quân đại nhân, lần trước tiểu nhân không biết làm sao trở về, cho nên…… Cho nên mới bị lạc đường …… Đó là sai lầm, tuyệt đối là vậy…… Hắc hắc…… Tiên quân đại nhân, ngài xem. Trả lại cho ta đi mà–”

“Mơ tưởng!” Cửu Vân cầm áo bông, nhảy ra thật xa. “Nàng xuống dưới đó, để bị đông chết chết, cho đáng!”

A cái đồ Cửu Vân ngoan độc! Uổng ta coi ngươi là người tốt! Không ngờ ngươi lại — Chi Chi mắng chửi trong bụng, nhưng ngoài mặt lại sử dụng chiến thuật chân chó (nịnh hót), áp sát Cửu Vân, lôi kéo ống tay áo của hắn ra vẻ đáng thương, ai oán nói, “Tiên quân đại nhân, tiểu nhân nói láo thôi …… Kỳ thật, cho dù có một trăm lá gan…… Tiểu nhân cũng không dám xuống dưới đó lần nữa đâu…… Tiểu nhân chỉ nghĩ, lần tới nếu muốn hạ phàm cũng không dễ dàng gì, nên muốn giữ ít kỷ vật để tưởng niệm thôi…… Ngài làm ơn đi mà …… Được không, tiên quân đại nhân…… Tiên quân đại nhân anh tuấn nhất, tiêu sái nhất, thiện lương nhất……”

Cũng không biết là do thật sự mềm lòng hay là do nhìn không quen thần thái giả mù sa mưa của nàng. Cửu Vân rốt cục cũng bị nàng kèo nhèo đến chịu không nổi. Trầm ngâm chốc lát, hắn cuối cùng vẫn đem hai kiện quần áo quăng về phía nàng, “Cầm đi, cầm đi! Chỉ vì một hai kiện quần áo, mà mất mặt, xấu hổ như vậy…… Đúng là xú nha đầu không biết thời thế……”

Chi Chi vui mừng rạo rực, ôm lấy quần áo, xoay người chuẩn bị đi.

“Ế! Đi đâu đó?”

“Đương nhiên là trở về!” Chi Chi kinh ngạc quay đầu, nghĩ đến gì đó, lại tươi cười “Tiên quân đại nhân, cảm tạ mấy nay ngài chăm sóc. Phần ân tình này, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng, có ngày sẽ báo đáp!”

Cũng không chờ hắn trả lời lại, nàng liền chạy phắn đi, như bị quỷ rượt.

“Xú nha đầu! Ân tình của nàng, nhất định phải báo đó!”

Lúc Chi Chi tìm được Đoàn Tử, đã thấy nàng cùng Cửu Dật tiên quân, hai người ở trong bụi hoa, khanh khanh ta ta, tư thái cùng vẻ mặt hết sức ái muội.

“Ai nha ~ ghét quá đi……” Đoàn Tử ra vẻ thẹn thùng, định vùng khỏi ôm ấp của Cửu Dật, lại bị hắn một phen giữ chặt “Nương tử, phu quân hôn một cái cũng không được sao?”

Nói còn chưa nói hết câu, môi của hai người đã lại dính chặt như keo. Chi Chi vừa quẫn bách, vừa xấu hổ.

“Khụ khụ……!!” Hai người kìa vẫn không chú ý tới nàng, vẫn cứ dây dưa “Khụ khụ khụ ~!!!”

Chích nguyện dữ quân thường tương tuỳ, thử vẫn miên miên vô tuyệt ky (Nguyện ở cùng quân, mong nụ hôn kéo dài vô tận). Đáp lại tiếng động của nàng, hai người kia vẫn tình ý liên miên……

Chi Chi rốt cục nhịn không được, nổi giận “Đoàn Tử chết dẫm, muốn hôn lát nữa về hôn sau. Tỷ tỷ đang tìm các ngươi hỏi chuyện đây!”

Nhất bổng đả uyên ương (một gậy đánh uyên ương). Hai người giật mình tách ra, trông như mới vừa làm chuyện ám muội gì đó, trên mặt đỏ bừng.

“A ~ Chi Chi…… Ngươi tới lúc nào a……” Nói xong, còn hướng sang Cửu Dật tiên quân liếc mắt một cái.

“Ha ha, Chi Chi tới rồi…… Có chuyện gì, cứ việc cùng Đoàn nhi bàn luận đi. Ta có việc, đi trước một bước ha ~”

Đã bao lâu rồi nàng chưa gặp Cửu Dật? Hình như là từ lúc hắn lần đầu bị Đoàn Tử cự tuyệt thì phải? Bây giờ gặp lại, hắn càng lúc càng yêu mị. Nếu không phải ở cùng một chỗ với Đoàn Tử, nàng khẳng định sẽ tưởng nhầm hắn là một tiên nữ a. Nhìn coi, cả tướng đi cũng hết sức quyến rũ, làm gì có nửa điểm bóng dáng của một tiên quân chứ? Chả trách hắn sao cứ bị nhóm tiên quân ở thiên giới này đùa giỡn. Nhưng mà Đoàn Tử lại coi trọng hắn ở điểm nào chứ?

“Đoàn Tử, ta bệnh mấy ngày nay, Lạc Đế cùng Lê Phi ra sao rồi?” Nàng sở dĩ không dám tự mình đi ao hồng trần xem, là vì sợ nếu thấy Lê Phi chết thật, không biết hắn sẽ trở nên như thế nào.

“Ta cũng không biết nữa…… Thời gian này ta chỉ toàn cùng Tiểu Cửu ở chung một chỗ……” Nghĩ đến Tiểu Cửu, vẻ mặt Đoàn Tử lại có vẻ hạnh phúc, mỉm cười mờ ám.

Chi Chi có chút thất vọng,“Tiểu Cửu Tiểu Cửu, thành hôn sớm một chút cho xong đi! Ta thấy cả thiên giới này, hai người các ngươi là hợp nhau nhất còn gì!”

Bỏ lại Đoàn Tử vẻ mặt không phục, Chi Chi một đường hướng tới ao hồng trần mà đi. Vẫn nên đi nhìn một chút đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play