Một quán cà phê cao nhã gần nhà ga thành phố Yển Châu

Lục Huy mặc thường phục quân đội và một cô gái trẻ tuổi đội xinh đẹp kẹp tóc ngồi đối diện ăn cơm Tây. Cô gái tên Phương Phương, là con gái một của Phương quân trưởng, ở đoàn văn công đảm nhiệm diễn viên múa, tuổi trẻ xinh đẹp vóc người lại đẹp. Lần này theo nguyện vọng của mẹ trở về nhà, chuẩn bị hôm nay về đoàn, Lý tham mưu an bài vị đoàn trưởng Lục cao cao đen đen này đến đưa cô, nói là tiện đường. Chỉ là có vẻ kỳ quái, mẹ lại không bắt cô ở nhà ăn cơm mà lại bảo tiện đường đi theo đoàn trưởng Lục ăn một bữa cơm.

Hai người cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết đây là làm sao. Nhưng đều là người gặp qua quen mặt hơn nữa ở nhà quân trưởng cũng gặp qua một mặt, hai người thoải mái cũng không xấu hổ, nên cười thì cười, nên uống thì uống.

"Đoàn trưởng Lục, thì ra anh đen như vậy sao?" Phương Phương nhìn Lục Huy cười nói, tươi cười cực kỳ giống đóa hoa hồng mới nở.

Lục Huy nhìn như mất hồn, lập tức ổn ổn tâm, nói: "Vốn chỉ là đen bình thường, sau lại đến Châu Phi nửa năm liền phơi nắng thành như vậy, trở về cũng không khôi phục lại."

Phương Phương bật cười: "Ai nha, xem ra phụ nữ không nên đi Châu Phi, bằng không trở về liền biến thành Bao công."

Lục Huy cười cười: "Kỳ thật cũng không khủng bố như vậy, tuy rằng mặt trời chói chút, nhưng phong cảnh rất tráng lệ."

"Anh rất thích?"

"Ừ."

"Kỳ thật tôi cũng vậy, nhớ rõ lúc diễn xuất ở miền Tây nước Nga, mặt trời mọc trên biển, hay là mây trôi trên biển đều phi thường đẹp. Còn có ở Mạc Hà nhìn thấy băng đọng, tôi nghĩ hẳn là phải dùng từ đẹp đến không thuộc nhân gian khói lửa để hình dung."

Lục Huy nhướng nhướng mi: "Các cô cũng thường đi công tác?"

Phương Phương gật đầu: "Đương nhiên a, chúng tôi quanh năm suốt tháng trên cơ bản đều ở các cơ sở binh trạm, chẳng lẽ anh nghĩ rằng chúng tôi chỉ biểu diễn cho các ông bà ở đại viện quân đội thôi sao?"

Lục Huy gật gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có phục vụ ở cơ sở, công việc của các cô mới có ý nghĩa, bởi vì nơi đó cần các cô nhất."

Phương Phương nghe xong lời này của anh, có một loại thư sướng được thấu hiểu, lại mỉm cười ngọt ngào với Lục Huy, trong lòng Lục Huy tự nhiên lại là một dòng suối thanh tuyền chảy qua, rất là thoải mái.

Bữa cơm này cuối cùng ăn thật hoà thuận vui vẻ.

Buổi tối trở lại nơi đóng quân, Lục Huy nhận được điện thoại của mẹ, bà hỏi chuyện xem mắt, Lục Huy nói với bà, anh cùng một cô gái rất xinh đẹp vừa cùng ăn cơm, ấn tượng lẫn nhau không tệ.

-------------

Diệt Tuyệt ngồi sau bàn, nhìn chằm chằm trước mặt ngẩn người, cũng không có ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Nguyên đứng trước mặt.

Thật lâu sau, Diệt Tuyệt mới chậm rãi nói: "Này. . . Có thể có chút đánh sát bên cầu a."

"Liên trưởng, chúng tôi không phải xem quân hàm, mà là xem băng tay, không trái với quy tắc diễn tập." Lý Nguyên Nguyên nói.

Trải qua một tuần suy nghĩ cặn kẽ, Lý Nguyên Nguyên nghĩ đến một phương án: thông qua thiết bị quan trắc điện tử tiến hành cải tạo kỹ thuật nhất định, có thể đối với một màu sắc nào đó đạt hiệu quả rất tốt. Nói trắng ra là, chính là nhằm vào băng tay đỏ tươi của Tia Chớp mà làm ra thiết bị quan trắc theo yêu cầu, trong phạm vi 500 thước đều có thể biểu hiện ra, như vậy là có thể biết vị trí của bọn họ. Kỳ thật đây vốn cũng là một đề tài Lý Nguyên Nguyên và Lý Khả nghiên cứu qua trước đây, nhưng bởi vì khi diễn tập vai mọi người đều phải đeo biển đỏ lam, cho nên không được phép sử dụng. Nhưng lần này chỉ dùng để tìm băng tay của đội viên Tia Chớp, vậy lại là một chuyện khác, ai bảo bọn họ khi diễn tập còn đeo băng tay a. Nếu như kiêu ngạo là nhược điểm của kẻ địch, như vậy lần này liền công kích nhược điểm của bọn họ! Chính cái gọi là binh bất yếm trá, quý tại xuất kỳ binh.

Diệt Tuyệt gật gật đầu: "Được rồi, kêu mọi người luyện bắn tốt chút. Nếu như lần này diệt được Tia Chớp, cô liền trực tiếp thăng cấp làm Diệt Tuyệt sư thái." Diệt Tuyệt nhìn Lý Nguyên Nguyên cười thực quỷ dị.

Lý Nguyên Nguyên lơ đễnh cười tiếp câu: "Liên trưởng, chỉ cần ngài gả, tôi liền tiếp." Mọi người đều là thừa nữ lớn tuổi, ai sợ ai nha. Lý Nguyên Nguyên nghĩ rằng, so với ngài, tôi còn có ưu thế hơn. Cười thầm.

Diệt Tuyệt cao thâm nhìn cô: "Đoàn trưởng Lý, thời gian trước tôi ra ngoài tham gia một hội kỹ thuật, sau đó. . . Tôi tìm được BOY-FRIEND. Cho nên, cô có thể chuẩn bị thăng cấp."

Những lời này giống như một quả bom tạc Lý mỹ nữ rơi vào hầm băng.

Cái gì? Diệt Tuyệt, yêu đương? ! Vậy mình là cô gái già nhất? ! Trời ạ! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play