Bán Thanh Minh thấy Ninh Hòa đứng lên, hắn cũng buông máy tính, kéo tay Ninh Hòa nói: “Tống Thời, đây là chuyện riêng của bọn họ.”
“Nhưng là……” Ninh Hòa kỳ thật cũng không rõ mình bực bội là vì sao, dù sao hắn cùng An Lạc quan hệ cũng rất bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ bang chủ cùng thành viên bang hội mà thôi. Hơn nữa Ninh Hòa cũng thật sự không quá thích người này.
Nhưng bọn họ hiện tại đang ở cùng bang hội, Ninh Hòa tự nhiên có tâm lý bao che. Như vậy chuyện của Nhã Hà cùng Chùy Tử, mục đích đến Thiên Thu Nguyệt đã được rõ ràng, thật là nằm vùng. Vì cái gì mỗi khi bang hội ra ngoài đánh BOSS luôn gặp Bán Thanh Minh, chính là vì có Nhã Hà mật báo. Vì thế Ninh Hòa rốt cục tìm được nguyên nhân khiến mình tức giận, là vì hắn không thể để bằng hữu bị lừa.
“Tình cảm của An Lạc đối Nhã Hà toàn bộ Gia Cáp Lạc Tư Thành đều biết, Chùy Tử như thế nào lại có thể yên tâm nằm vùng, giấu diếm danh tính bản thân.”
“An Lạc kỳ thật đã sớm biết.”
“Ân.”
“Nhã Hà là một nhân yêu, người biết cũng không phải không có, dù An Lạc lúc đầu không biết nhưng Chùy Tử vào bang lâu như vậy, cũng đã sớm làm lộ.”
“Như thế nào lại……” Ninh Hòa cẩn thận hồi tưởng lại, cũng là nhớ không nổi Chùy Tử khi nào thì làm lộ, nhưng ngày thường hơn phân nửa thời gian Nhã Hà&An Lạc đều là ở cùng nhau, cho dù thực xuất hiện vấn đề, hắn cũng sẽ không biết hết được.
Lại nói tiếp Nhã Hà cũng không có thừa nhận bản thân là nữ nhân, còn lúc Ninh Hòa ở Không Đảo gọi Nhã Hà là tỷ tỷ còn khiến mấy người Quân Lâm cười đến kinh thiên động địa.
Vốn dĩ mọi chuyện rất rõ ràng, chỉ là hắn không có để ý mà thôi.
An Lạc đã sớm biết giới tính của Nhã Hà nhưng lại không biết Nhã Hà cùng Chùy Tử là một người, cho nên tại thời điểm tụ hội ngữ khí của hai người cũng là rất bình thường.
Mà An Lạc cũng là nghĩ Nhã Hà không tới, thực tế chỉ là hắn không biết người hắn mong ngóng lại đang ở trước mặt mình.
(quá đau T.T~ tuy nhiều khi k thik Tiểu An Tử nhưng taz vẫn mún có cái kết HE cơ huhu; Nguyệt: ta cứ tưởng cp phụ là Chùy Tử x Quân Lâm chứ =))); Myn: nô nô nô ~ sao có thể thế đc x-) )
Tạo hóa trêu ngươi, mà quan hệ giữa bọn họ cũng thật phức tạp, Ninh Hòa gãi đầu, lại cau mày. Thanh Minh nhịn không được, vỗ đầu hắn nói: “Chuyện riêng của họ, chúng ta có muốn cũng không thể xen vào, có nhiều chuyện chúng ta không rõ ràng, giúp đỡ có khi lại thành phá hoại.”
“Nhưng là……”
“Đừng nhưng là, chuyện cũ ngươi không nhớ rõ sao.”
Chuyện đó cũng là ám chỉ Thái Dương. Lúc ấy đối phương ở trong trò chơi lộ ra hắn đang thích một người, hỏi Ninh Hòa liệu có nên nói ra hay không? Ninh Hòa lạiloạn điểm uyên ương.Lại nghĩ đến hắn thích vị cô nương duy nhất trong đội, sắp xếp cho họ gặp mặt, nhưng Thái Dương lại xấu hổ nói với nàng ấy: “Thật có lỗi, nhưng có vẻ có chút hiểu lầm.”
Ý định là tốt nhưng hành động lại đem đến kết quả ngược lại.
Ninh Hòa cũng không ngờ đối tượng trong lời nói của Thái Dương lại là mình.
Cho nên Bán Thanh Minh kiên định nói: “Chùy Tử trong lòng cũng đều rõ, ngươi cũng không cần lo nghĩ nhiều.”
Ninh Hòa gật đầu, nhưng cũng đã lui trò chơi, cầm đồ uống ngồi cạnh xem Bán Thanh Minh chơi, thỉnh thoảng còn ngáp một cái. Bán Thanh Minh thấy thế liền nói: “Nếu mệt ngươi cứ đi ngủ trước đi, ta sẽ ngủ ở phòng khách.”
Nhà của Bán Thanh Minh không bằng chỗ của Ninh Hòa, phòng cũng chỉ có mấy gian, mà giường của Bán Thanh Minh cũng chỉ đủ để một người nằm. Ninh Hòa là khách cho nên cũng không thể bạc đãi, Thanh Minh cũng đã tính trước chuyện này nhưng Ninh Hòa lại khoát tay, lấy một cái chăn đi ra, “Cứ để ta ngủ sofa.”
“Tống Thời.” Bán Thanh Minh ngăn cản, nhưng Ninh Hòa lại nói lý do: “Không phải giường của mình ta ngủ không được.”
Ngủ sofa lại càng không quen đi – Bán Thanh Minh tuy nghĩ thế, nhưng trong trò chơi Chùy Tử lại rít gào, bọn họ chính là đang tổ đội ở bên ngoài bản sao, Bán Thanh Minh cũng không thể không trở về trò chơi, vì thế, hắn cũng chỉ có thể tùy ý Ninh Hòa.
Nhà nhỏ nhưng thật ra cũng có điểm lợi. Phòng ngủ cùng phòng khách không có khoảng cách, phòng trong để đèn, bên phòng khách cũng nhìn rất rõ, Ninh Hòa kéo chăn, cộng thêm cho bản thân cái áo khoác dầy.
Ba… ánh sáng đột nhiên tắt đi. Vốn tưởng rằng là mất điện, nhưng Ninh Hòa vẫn có thể nhìn thấy ánh điện từ máy tính, có lẽ Bán Thanh Minh sợ hắn ngủ không được nên mới tắt đèn.
“Cứ để đèn mở, không cần tắt.” Ninh Hòa hô một tiếng, thực ra hắn có thói quen mở đèn ngủ, giống như trước đây, khi cha mẹ vẫn còn ở với nhau, thời điểm hắn ngủ, mẫu thân ở ngay tại bên giường đan áo len, đợi cho hắn ngủ mới tắt đèn trở về phòng.
Nhưng hiện tại, cũng không có người chờ hắn ngủ xong mới tắt đèn.
Một người qua nhiều năm, có lẽ đã thành thói quen, sẽ không còn vấn đề, nhưng kiểu thói quen này, ai biết được. Hắn tuy là có thể sống tốt, nhưng nhiều lúc vẫn rất hâm mộ người khác. Nói thẳng thì hắn là cảm thấy tịch mịch nên mới ngày đêm điên đảo trầm mê trong trò chơi.
Cũng may hôm nay hắn đi cùng Bán Thanh Minh.
…
Ninh Hòa không biết mình lúc nào thiếp đi, chỉ là cảm thấy như trời đã sáng, lúc tỉnh lại mới ý thức bản thân đang nằm sofa, lật người cũng không có ngã xuống…sau trợn mắt phát hiện, hắn lại đang ở trên giường của Bán Thanh Minh, còn đối phương lại không biết đã đi đâu.
Sờ di động, lại nhớ tối qua quên chưa có sạc điện…lại thấy trên đầu giường điện thoại vẫn còn đang cắm sạc, hiển thị 100% pin.
Giờ cũng đã gần đến trưa, Bán Thanh Minh cũng đã sớm đi làm. Hắn đi ra phòng khách, thấy trên bàn có đặt sẵn bữa sáng: 2 bánh bao, 1 cây bánh quẩy, 1 chén sữa đậu nanh…tất cả đã sớm nguội lạnh.
Nhưng Ninh Hòa vẫn là kéo ghế, một hơi ăn hết mấy thứ kia. Những thứ này tuy rằng lạnh, hương vị kém chút, nhưng so với ngày hôm qua ở nhà hắn – bát mì tôm, đã tốt hơn nhiều. Ninh Hòa thật ra hiểu được ngày hôm qua Bán Thanh Minh biểu tình thấy chết không sờn là vì cái gì.
Không khỏi nở nụ cười, lại cắn một hơi bánh bao.
Lúc Bán Thanh Minh đẩy cửa vào, chỉ thấy Ninh Hòa một tay bánh bao một tay bánh quẩy còn lộ ra nụ cười quỷ dị, sửng sốt một chút mới hỏi: “Ngươi mới dậy?” Nhìn thấy Ninh Hòa gật gật đầu, hắn mới buông xuống bao công văn trong tay, cầm đi bữa sáng chưa ăn xong của Ninh Hòa.
Ninh Hòa liền làm biểu tình u uất: “Không thể vì ta dậy muộn mà lấy điểm tâm của ta.”
Bán Thanh Minh là lười quở trách hắn, chỉ vào lò vi sóng nói: “Không biết đường hâm nóng một chút sao, lạnh như vậy ngươi cũng ăn, cũng không sợ tiêu chảy.”
Ninh Hòa nhìn chăm chú Bán Thanh Minh đem tất cả cho vào thùng rác, Ninh Hòa biểu tình càng tuyệt vọng: “Ca ca, ta còn chưa ăn no mà!”
Cũng may Bán Thanh Minh trước khi đi đã nấu cơm, lúc trở về cũng mua chút thức ăn nóng, như vậy cũng đủ làm thành một bữa cơm trưa. Bày biện xong xuôi, hắn ngồi xuống đối diện Ninh Hòa, có điểm bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật không rõ nhiều năm như vậy ngươi làm sao sống sót.”
(woa O.O~ đảm đang công =)))) ~ gatoo)
Ân, vấn đề này quá thâm ảo, Ninh Hòa cũng không có rõ.
Nếm qua cơm trưa, Bán Thanh Minh vội vàng xuất môn đi làm, Ninh Hòa một bên rửa bát một bên suy nghĩ, nếu gấp như vậy, sao lại còn trở về?… Đối phương không lẽ là muốn về ăn cùng hắn a.
Cảm giác này…thực sự rất tốt. Đã lâu Ninh Hòa không có người chiếu cố như vậy. Nếu như có thể tiếp tục, chỉ cần hắn tha thứ cho Bán Thanh Minh, sau đó…sau đó có thể có giai đoạn hạnh phúc, không phải sao?
Thứ Ninh Hòa khao khát cũng chỉ là một gia đình.
Liệu Bán Thanh Minh có thể cho hắn không.
…
(thử đi… Tiểu Hòa thử đi >”< thử rùi sẽ bít ngay á >”<)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT