So sánh hiệu suất của Quần Rớt cùng Ninh Hòa, kia tự nhiên là không thể so sánh, dù sao hai người cấp bậc kém xa nhau. Ninh Hòa đột nhiên nhớ lại chính mình thời điểm vẫn là kỵ sĩ, mang theo đồ đệ hạ bản sao cũng phải hơn mười phút mới thông qua một cái, kia vẫn là thuận lợi nếu không gặp phải tình huống: Nếu đồ đệ hắn không lạc đường ở bản sao, cũng không vì truy tiểu quái mà không cẩn thận lọt vào giữa đám quái rồi bị chà đạp không thương tiếc, bị tiễn thẳng về âm phủ.

Kỵ sĩ cũng không phải chức nghiệp thích hợp với bản sao, mặc dù tại thời điểm đối mặt với BOSS bọn họ da dày máu trâu, giá trị sinh mệnh so với thúy da pháp sư càng đáng tin cậy, nhưng ở bản sao cấp thấp thực không thích hợp. Bản sao này chủ yếu dùng để thăng cấp, hiển nhiên tiểu quái cùng với Boss thường công kích theo nhóm. Kỵ sĩ kỹ năng đa số vẫn là một chọi một, ngẫu có mấy cái quần công kỹ năng, nhưng khả năng công kích số lượng lớn đối tượng cũng không thể bằng với pháp sư. Vì thế, tốc độ xoát phụ bản của pháp sư vẫn là nhanh hơn nhiều.

Qua năm phút đồng hồ, bản sao cũng chạy gần hết vòng đầu, Ninh Hòa còn chưa kịp cảm thấy nhàm chán. Hắn lúc này cuối cùng hiểu được Dĩ Phụ Chi Danh vì cái gì không cho hắn ra tay, bởi vì thời gian hắn đánh một cái tiểu quái còn không bằng Quần Rớt đánh một cái quần công, chờ hắn đánh xong quái, bọn họ đã sớm đi giết Boss rồi. Cho nên, sau khi đi qua cửa thứ nhất, Ninh Hòa có một chút không tích cực đi theo sau Dĩ Phụ Chi Danh nhận không điểm kinh nghiệm. Tuy lúc bắt đầu cảm thấy có điểm ngượng ngùng, nhưng Quân Lâm cùng Hoa cô nương đối hắn nói: “Tịch Thập đại gia, ngươi về sau chỉ cần ở trước mặt lão đại nói hộ chúng ta vài lời tốt, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa a!”(cảm giác như mấy bộ film cổ trang í =)))))

Đây xem như là hối lộ sao.

Bất quá Ninh Hòa có chút cảm thấy kỳ quái, nhìn theo cấp bậc, Quần Rớt bọn họ ba người cùng Dĩ Phụ Chi Danh giống nhau đều là mãn cấp, Nhã Hà còn kém một chút mới đủ mãn cấp, cho nên là so với bọn hắn yếu hơn một chút. Tuy rằng đối với nơi này kỳ thật có vẻ không rõ sự chênh lệch, bởi trong trò chơi Vận Mệnh vốn không dựa vào cấp bậc để nói chuyện. Mọi người xem trọng vẫn là trang bị cùng kỹ thuật, nhưng khi nhìn đến trang bị, hiển nhiên là Quần Rớt bọn họ trang bị hơn hẳn Dĩ Phụ Chi Danh cùng Nhã Hà. Nếu bọn họ thật sự một chọi một hoặc là ba đối một, Ninh Hòa nghĩ, Dĩ Phụ Chi Danh thực không có phần thắng.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ba người đối với Dĩ Phụ cùng Nhã Hà vẫn là một bộ dạng cung kính. Bọn họ đối Nhã Hà không dám động thủ, có khả năng vì Nhã Hà là một cái nữ hào, trong trò chơi nam nhân bình thường vẫn là sẽ không tùy ý động thủ với muội tử. Nhưng còn với Dĩ Phụ Chi Danh, Ninh Hòa cảm thấy kì quái, bởi ba người kia vẫn hô to“Dĩ Phụ Chi Danh lão đại.”

Ninh Hòa cũng chơi không ít trò chơi, cảm thấy trong trò chơi xưng vương xưng bá ít khi có chức nghiệp trị liệu, bởi loại chức nghiệp này ở trên chiến trường nhiều lắm chỉ có thể làm chủ lực phía sau, cũng giết không được người, các người chơi sùng bái tất nhiên vẫn là người nào giết được nhiều địch nhân nhất. Mà trong sốNinh Hòa tiếp xúc, chức nghiệp trị liệu cao nhất cũng chỉ đến chức vị phó bang chủ, khó có thể trở thành lãnh tụ chân chính.

Nhưng Dĩ Phụ Chi Danh lại có thể khiến ba người kia thậm chí những người khác thần phục, cũng có thể vì mặt hắn đủ đáng khinh đi?

Hắn lẳng lặng đứng nhìn người đang di động phía trước, trong lòng cũng có cân nhắc nhưng cũng chỉ là mới tiếp xúc, Ninh Hòa như thế nào có khả năng liền đoán được bí mật đối phương, hắn gãi gãi đầu, buông tha cho ý nghĩ, ánh mắt thoáng nhìn, lại thấy Dĩ Phụ Chi Danh đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi như thế nào lại chơi nhân yêu.”

Câu nói này lại nhắc đến chuyện thương tâm của Ninh Hòa, đây là hắn nguyện ý sao, còn không phải bởi vì lúc ấy đối trò chơi nản lòng thoái chí không nghĩ tái đặt chân, kết quả liền đem tài khoản trò chơi cho biểu muội. Vốn nghĩ bản thân tự cấp một cái kết thúc, nghĩ đến khi không còn tài khoản, chặt đứt đường lui, sẽ không còn cái gì rối rắm. Biểu muội yêu ai, làm gì, đến khu nào, tạo nhân vật ra sao vốn cùng hắn không có quan hệ, nhưng là cuối cùng lại cố tình trả cho hắn trong tình trạng như vậy. Ninh Hòa sườn mặt dán trên bàn, hai tay vô lực ở bàn phím đánh chữ, kể ra tội trạng của muội muội, cuối cùng trọng điểm cường điệu nói: “Nếu tài khoản của ta chết như vậy, có phải hay không rất mất mặt.”(hầy ~ ngụy biện cả thôi =)))

“Kỳ thật nếu ngươi quyết định buông tha cho trò chơi, vô luận tài khoản biến thành bộ dáng gì đi nữa, ngươi cũng không có để ý đến.” Dĩ Phụ Chi Danh nói.(ôi chuẩn tim đen của ẻm rồi =))))

Nói giống như rất hiểu con người mình. Ninh Hòa một tay đỡ mặt, đối với màn hình nở nụ cười, xác thực, tựa như Dĩ Phụ Chi Danh nói, hắn chính là không bỏ xuống được trò chơi này thôi. Nhưng Dĩ Phụ Chi Danh cũng không phải hắn, như thế nào lại biết được suy nghĩ của hắn. Ninh Hòa lăng lăng nhìn màn hình, cũng là nhất thời không thể đem tầm mắt dời đi.

Mà Dĩ Phụ Chi Danh thấy Ninh Hòa không nói gì, lại đối hắn nói: “Bất quá quên đi, cho dù là nhân yêu hào, nếu ngươi muốn thì cứ ngoạn đi.”

“Ân?”

“Nếu ngươi bỏ đi nhân vật, không phải cũng sẽ không quay lại được sao.” Dĩ Phụ Chi Danh hôm nay, tốc độ đánh chữ cũng thật nhanh khác thường, khiến Ninh Hòa càng nghi ngờ sư phụ của hắn hôm qua và hôm nay liệu có phải cùng một người, sư phụ của hắn nào có ôn nhu như vậy? Nhưng câu tiếp theo của Dĩ Phụ Chi Danh lại khiến Ninh Hòa nhất thời nằm úp sấp.

Hắn nói: “Trên đời này ngươi khó có thể tìm một sư phụ khác tốt như ta đâu.”

Không biết xấu hổ! Ngươi không biết xấu hổ! Nào có người tự khen chính mình như vậy!! Ninh Hòa ở trong lòng rít gào, nhưng vẫn là yên lặng an ủi chính mình: Quên đi, hắn vốn không có da mặt mà.(ý nói anh mặt dày =)))

Hai người nói chuyện, hoàn toàn đem Quần Rớt liệng sang một bên. Khi nhắm đến BOSS, Quần Rớt vẫn là xông vào xong mới phát hiện hai người kia như thế nào chưa cùng lên, vì thế hắn ở đội ngũ kênh rống lên một tiếng: “Các ngươi không cần coi ta như không khí a.”

Ninh Hòa giật mình phản ứng lại, Quần Rớt đã không còn ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, cũng không có mở bản đồ, kết quả cũng không rõ người nơi nào, hỏi một tiếng: “Không khí, ngươi ở nơi nào?”

Quần Rớt quyết định không bao giờ mang Ninh Hòa thăng cấp nữa!

Quần Rớt kỳ thật là cùng thời điểm trùng hợp gặp BOSS, hắn thoáng hiện thân đi ra, Ninh Hòa cũng không phải thực tân thủ ngốc, tự nhiên cũng biết loại tình huống này, vừa rồi chính là thông báo mà thôi, lúc này mới vội chạy qua phía Boss.

Chính là, còn chưa chờ hắn tiến vào phạm vi tầm mắt BOSS, chỉ thấy trong kênh đội ngũ có hai người kêu cứu.

“Lão đại, cứu mạng!!! Mạng người quan trọng a a a!!!”

“Các ngươi đánh tới đâu rồi, mau ra đây giúp đỡ một chút, sắp chết sắp chết…”

Có thể khiến Quân Lâm cùng Hoa cô nương kêu cứu, xem ra là gặp phải rắc rối lớn.

Dĩ Phụ Chi Danh vốn là cùng Ninh Hòa chạy tới phía BOSS bên kia, nhìn đến đội ngũ tiếng gọi ầm ĩ, sau cũng dừng cước bộ, nói: “Nói trọng điểm.”

“Chúng ta bị nhân đuổi giết, các ngươi mau tới hỗ trợ a.”

Ninh Hòa càng lúc càng cảm thấy Quân Lâm hai người kia thật không tồi, một bên cố chạy trối chết cư nhiên còn có thời gian ở kênh đội ngũ kêu cứu, tốc độ tay cũng thật đáng nể a. Bị nhân đuổi giết, loại sự tình này Ninh Hòa am hiểu a. Trước đây hắn phải rời hệ thống cũng chính là bị nhân đuổi giết, còn bị nhân một lần một lần luân bạch sát. Ninh Hòa cảm thấy, trong trò chơi này hẳn là không ai so với hắn, cũng có kinh nghiệm bị đuổi giết. Bình thường chỉ cần logout là có thể đi, mặc dù logout thời điểm sẽ có chút chậm, vẫn là khả năng sẽ chết ở trong tay đối phương một lần, nhưng cũng tốt hơn bị nhân lặp lại kéo đến tiếp tục sát.

Ninh Hòa lúc ấy không có lựa chọn logout cũng là bởi hắn thật không có tự tin tiếp tục ở lại trò chơi. Cho nên hắn chính là cấp cho bản thân một lý do, nhượng chính mình có thể quang minh chính đại rời đi. Mặc dù sau này có người hỏi đến, hắn cũng có thể lấy ra lý do này. Nhưng Quân Lâm cùng Hoa cô nương hiển nhiên sẽ không giống hắn lúc ấy.

Ninh Hòa thực còn cho bọn hắn phương pháp thoát thân này, nhưng mà Quân Lâm cùng Hoa cô nương hai người cũng là trăm miệng một lời đáp: “Nhưng chúng ta còn đang truy BOSS mà!”

“Các ngươi là đoạt BOSS của người ta, kết quả bị nhân đuổi giết.” Dĩ Phụ Chi Danh nói, Quân Lâm cùng Hoa cô nương lại lần nữa trăm miệng một lời nói: “Không hổ là lão đại!”

Ra là hai cái tên có phẩm hạnh bất lương ở Thâm Sơn Hà Cốc vô tình gặp được mấy người đang thủ boss, vì thế thuận tay liền cấp cho Boss đi luôn. Quân Lâm phi thường thành khẩn nói: “Không ngờ họ lại phát hỏa, phát sinh chuyện như vậy cũng là không ngờ đến!”(sax @@ mấy bố cướp boss người ta, k phát hỏa mới là lạ)

Quần Rớt một bên đánh Boss, một bên hỏi: “Kia có đi hay không?” Dĩ Phụ Chi Danh chỉ thản nhiên bỏ lại một câu: “Tự làm bậy không thể sống.” Rồi lại hướng tới bên Boss, Quần Rớt tam hai hạ liền đem Boss giết chết, cửa phụ bản tự nhiên mở ra.

Ninh Hòa cũng cuống quít theo đi lên, bất quá ở trước cửa, Dĩ Phụ Chi Danh đột nhiên ngừng lại, đối hắn nói: “Ngươi trước tiên ở nơi này, hoặc là về thành trước.” Nói xong liền biến mất ở cửa.

Luôn luôn hiếu chiến Ninh Hòa đều thiếu chút nữa đã quên, hắn sớm không còn ngày xưa huy hoàng, lấy hắn thực lực hiện tại, đi qua cũng chẳng thể giúp được gì. Nhưng để hắn ở lại phụ bản, hắn cũng không làm được gì,

Dĩ Phụ Chi Danh cùng Quần Rớt đã đi được một khoảng cách, Ninh Hòa cảm thấy bực bội, vẫn là chạy ra bản sao, hướng tới tọa độ của Quân Lâm bọn họ, chạy vội qua đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play