Liên tiếp hai tháng trôi qua kể từ đêm gặp mặt Ngạo Tử Kiên, Thiên Tuyết vẫn ở mãi trong phòng và không hề có ý định bước ra ngoài gặp người khác. Nghe nói Đại tỷ và các tỷ muội khác đều cùng nhau ra ngoài đi lễ chùa rất vui vẻ. Mặc kệ người khác có bàn tán như thế nào nhưng nàng vẫn không hề để tâm. Thật không ngờ đến tối ngày thứ ba nàng lại gặp được Tử Dạ, hay nói chính xác hơn là hắn tự tìm đến nàng.

Hôm đó là một đêm không trăng không sao và đầy yên tĩnh, khi màn đêm buông xuống chỉ còn nghe rõ tiếng kêu của côn trùng trong màn đêm đen tĩnh mịch, Tử Dạ đột ngột xuất hiện trước giường nàng với bộ y phục dạ hành và mặt nạ bạc quen thuộc. Tuy nhiên lần này hắn đã không còn mang khí chất lạnh lùng như lúc trước nữa. 

_ Ta đến để thực hiện lời hứa với ngươi. Hắn nói.

Không khí đột ngột yên tĩnh sau lời nói của Tử Dạ, có lẽ do Thiên Tuyết quá bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột và đầy quỷ mỵ của hắn, cũng có lẽ do hắn muốn cho Thiên Tuyết thời gian để suy nghĩ về điều kiện đặt ra.

Sau một hồi thất thần, nàng cuối cùng cũng đã hiểu rõ ngụ ý của hắn khi xuất hiện ở phòng nàng vào lúc này. Sắp xếp lại những suy nghĩ mông lung trong đầu, Thiên Tuyết mừng rỡ đưa ra yêu cầu:

_ Ta muốn thoát khỏi nơi đây và đến một nơi thanh bình khác, nơi mà không có ai biết về ta, ta muốn sống một cuộc sống bình thản, vô ưu vô lo trong suốt quãng đời còn lại, ngươi có làm được không?

Ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như đầm lầy vực sâu của Tử Dạ, mặc dù không nhìn thấy được nét mặt hắn lúc này nhưng Thiên Tuyết vẫn có cảm giác rằng việc này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Đúng như những gì nàng dự đoán, hắn không hề nghĩ ngợi mà đáp một tiếng “Được”. Thế nhưng đó chưa phải là toàn bộ lời nàng định nói, thật ra nàng còn muốn đem theo cả nương và dì Lương nữa, họ chính là hai người thân duy nhất của nàng trong cả hai kiếp làm người, một người có ơn sinh thành, một người có ơn trung thành chăm sóc. Cả hai người nàng không muốn bỏ lại ai cả.

_ Ta có thể mang theo hai người nữa không?

_  Là ai?

_  Đó là nương ta và vú nuôi của nàng.

_ Không thể.

_ Tại sao vậy? Chẳng phải ngươi nói sẽ thực hiện lời hứa, sẽ giúp ta đó sao? Ta cầu xin ngươi, ta không thể bỏ họ ở lại đây một mình trong một nơi không có tình người như vậy được.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ từ thiếu nữ trước mặt, lần đầu tiên trong đời Tử Dạ lại có cảm giác không đành lòng. Thế nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép hắn nghĩ nhiều như vậy. Sau khi thuộc hạ của hắn ám sát Ngạo Tử Kiên thất bại, triều đình đã tăng cường lính thủ thành, cấm vệ quân và ám vệ ở khắp nơi. Một khi Tam tiểu thư phủ thừa tướng mất tích có thể sẽ làm họ nghi ngờ. Tuy vậy nàng lại là một thứ nữ không được sủng ái nên có thể sự việc sẽ dễ dàng xếp đặt êm xui mọi chuyện. Thế nhưng một khi số người mất tích đột ngột tăng lên từ một lên ba rất có thể sẽ bức dây động rừng đến bọn họ. Lúc này hắn vẫn chưa thể nào đối đầu trực tiếp với triều đình được, chỉ có thể thật xin lỗi nàng mà thôi.

Khoan đã... thật xin lỗi nàng ư? Tử Dạ giật mình vì ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Thấy hắn không trả lời mà vẫn mãi đắm chìm trong suy nghĩ, Thiên Tuyết liền lên tiếng giải vây:

_ Thôi vậy, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Vậy giúp ta trở thành một xấu nữ đi.

Nghe lời nói của Thiên Tuyết, đáy mắt Tử Dạ khẽ lóe lên một tia sáng kì dị nhưng rất nhanh đã không còn dấu vết gì. 

_ Tại sao? Câu hỏi đơn giản và đầy ngắn gọn nhưng Thiên Tuyết không cần phải suy nghĩ cũng hiểu rõ ý mà hắn muốn hỏi.

Khẽ cười tự giễu, đến ngay cả nàng còn thấy lý do này quá buồn cười thì làm sao có thể giải thích rõ ràng cho hắn hiểu được. Thử nghĩ xem kiếp trước một thứ nữ không được sủng ái như nàng tại sao lại bị các tỷ muội khác ganh ghét, hãm hại, đó là vì dung mạo của nàng luôn xuất sắc hơn họ. Vậy tại sao nàng lại được hoàng thương tứ hôn làm vương phi của Ngạo Tử Kiên, bởi vì nàng là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, lấy nàng là cách liên hôn tốt nhất để lấy đi sự trung thành từ người cha thừa tướng của nàng, cũng như có được danh tiếng tốt nhất. Hôn nhân hoàng gia không đơn giản chỉ là tình yêu đơn giản bình thường, mọi thứ đều đã trải qua sự tính toán, cân nhắc lợi hại rất sâu sắc. 

Cũng chính vì không muốn bị cuốn sâu vào vùng nước đục ở kiếp trước thế cho nên nàng mới muốn tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp hủy đi dung mạo của mình. Mặc dù cũng rất tiếc nuối và đau khổ, nhưng nàng sẽ không hối hận về hành động của mình.

_ Thứ lỗi cho ta không thể trả lời được. Ngươi có thể trực tiếp hủy đi dung mạo của ta ngay bây giờ, ta chỉ cần ngươi giúp tuyên truyền việc Tam tiểu thư phủ thừa tướng đã bị hủy dung ra bên ngoài là được rồi. Thế nào, điều kiện này của ta rất dễ dàng, ngươi có làm được không?

_ Được, nhưng phải chờ ba ngày sau ta mới có thể thực hiện, hiện tại ta phải đi xử lí một việc, ngươi liệu có thể chờ được?

_ Thành giao, ba ngày sau xong việc, ta và ngươi không ai nợ ai nữa.

Một cơn gió vút qua, Thiên Tuyết đã không còn nhìn thấy Tử Dạ nữa. Hắn như một cơn gió đến rồi lại đi, không hề lưu lại một chút vết tích gì. Thiên Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận những gì sẽ xảy ra sau ba ngày kế tiếp. Nàng sẽ không hối hận về việc mình đã suy nghĩ, chắc chắn là như vậy.

Về phần Tử Dạ, thật ra lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần tìm ra loại thảo dược đó, hắn sẽ có thể giúp nàng trở thành xấu nữ mà không cần hủy hoại dung mạo của nàng. 

Mỗi người đều đang chìm đắm trong tâm trạng riêng của mình. Thế nhưng cả hai thật không ngờ chỉ vì lần quyết định này họ đã thay đổi cuộc đời của mình. Tuy nhiên đó cũng là những chuyện về sau rồi, hiện tại Tử Dạ phải đang đối mặt với những nguy hiểm chết người trong rừng rậm tử vong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play