Có lẽ vì thái độ Tử Dạ đã hòa nhã hơn nên Thiên Tuyết dường như đã quên mất đối diện với mình chính là một hắc y nhân băng lãnh có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào. Tử Dạ không phải là một người dễ dàng để người khác uy hiếp hay đặt điều kiện. Chính vì vậy, không khí trong phòng vừa mới bình thường trở lại thì thoáng chốc đã tụt xuống âm độ. Lời nói lạnh lùng mang theo từng đợt rét lạnh như hàn sương chậm rãi cất tiếng:

_ Nếu ngươi giải thích được hợp tình hợp lý thì ta sẽ xem ngươi là ân nhân và giữ đúng lời hứa trả nợ ngươi một ân tình. Còn nếu không thì ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng chết dưới lưỡi đao của ta.

Câu nói của Tử Dạ làm Thiên Tuyết thoáng sững người nhưng điều đó cũng chỉ diễn ra trong giây lát. Hừ, chết sao? Một người được trọng sinh như nàng mà lại sợ cái chết ư? Đúng là nực cười. Sắp xếp lại các suy nghĩ của mình và sâu chuỗi chúng lại, Thiên Tuyết giương khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng như có như không, thản nhiên nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách đầy băng giá ấy. Ván cờ này, nàng ăn chắc rồi.

Trái ngược với bộ dạng vô hại lúc nãy, Thiên Tuyết lúc này tạo cho người khác một cảm giác không thể xem thường. Đã đến lúc ngả bài với hắn rồi, nàng cũng không cần phải giả trang làm gì nữa.

_ Được thôi, nhớ giữ đúng lời ngươi đã nói. Ta không biết người là ai, nhưng ta nghĩ ngươi là một sát thủ rất nổi tiếng trên giang hồ. Nhiêm vụ lần này của ngươi là ám sát Ngũ vương gia Ngạo Tử Kiên nhưng không thành công. Tuy nhiên ngươi đã gây ra thương tích cho hắn. Ta nói có phải không?

Tuy rất ngạc nhiên về những phán đoán chuẩn xác của Thiên Tuyết nhưng Tử Dạ vẫn không nói gì. Sự trầm mặc của hắn làm Thiên Tuyết phải tự tiếp tục lời nói của mình:

_ Ta nghĩ rằng ngươi cũng đã bị thương, chính vì vậy ngươi mới có thể trốn chạy và ẩn nấp ở một nơi nguy hiểm như phủ thừa tướng. Mặc dù ngươi có thể dễ dàng trốn thoát khỏi đây, nhưng với điều kiện là ngươi không bị thương hoặc không có quân binh truy đuổi. Với hoàn cảnh hiện nay của ngươi, cho dù ngươi có giết ta đi nữa thì cũng sẽ kinh động đến quan quân thị vệ và cơ hội rời khỏi đây của ngươi sẽ càng khó hơn. Có lẽ ngươi cũng đã biết, toàn phủ thừa tướng hiện nay được bảo vệ bởi rất nhiều quân lính và ám vệ. Mục đích thật sự là đang chờ để bắt được ngươi mà thôi.

Lúc này, Tử Dạ thật sự bất ngờ về câu trả lời của Thiên Tuyết. Bởi lẽ mọi điều nàng vừa nói đều là sự thật. Cái nhìn nhạy bén, lời nói nhẹ nhàng và thái độ thản nhiên ấy làm sao lại có thể xuất phát trên một tiểu thư khuê phòng mới 13 tuổi như nàng đây?

Câu nói của nàng cũng làm hắn nhớ đến vết thương trên ngực của mình. Bởi vì nãy giờ không chú ý nên dường như vết thương đã rách ra thêm một chút nữa rồi. Hắn cắn răng để chịu đựng sự đau đớn trên người, đối với một người đã từng vào sinh ra tử nhiều lần như hắn thì vết thương này có đáng là gì. Thế nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy sức lực dần dần càng kiệt, cảnh vật cũng dần mờ nhạt thế nhỉ, chẳng lẽ là do mất máu quá nhiều? Cố gắng vận nội công để điều hòa khí tức trong cơ thể, có lẽ do vết thương trên người, cũng có thể do câu trả lời của Thiên Tuyết làm Tử Dạ hài lòng nên hắn đã bớt đi một phần khí tức băng lãnh quanh người:

_ Ta đồng ý với ngươi. Tử Dạ ta đã thiếu ngươi một ân tình.

Vừa nói xong, Tử Dạ tính dùng khinh công để thoát khỏi đây nhưng không hiểu sao khi hắn vừa chuẩn bị rời khỏi thì đầu óc một trận quay cuồng, cảnh vật xung quanh dần mờ ảo rồi chìm vào bóng đen bất tận. Trước khi mất đi ý thức, một ý nghĩ vụt lóe ra trong đầu hắn: trên kiếm có tẩm độc.

Trong khi Thiên Tuyết vẫn chưa bắt kịp suy nghĩ của mình khi nghe câu trả lời của Tử Dạ thì thấy hắn bất chợt ngã xuống. Điều này làm nàng cũng phát hoảng. Vốn dĩ nãy giờ nàng vẫn cố gắng tỏ ra trấn tĩnh trước hắn, bởi lẽ ánh nhìn rét lạnh của hắn có sức sát thương quá mạnh. Mặc dù nàng không sợ chết nhưng vẫn bị hắn làm hoang mang. Thật ra câu trả lời của nàng cũng chỉ là ăn may. Bởi lẽ kiếp trước vào năm nàng 14 tuổi, có một đêm cả phủ thừa tướng đầy thị vệ và quân binh ráo riết kiểm tra và lục soát thích khách. Nghe nói là khi Ngạo Tử Kiên cùng bằng hữu đang ra ngoại ô du ngoan thì bị sát thủ ám sát và làm bị thương ở tay phải. Tên sát thủ lúc đó cũng đã bị thương nên đã chạy trốn và bị truy sát đến phủ thừa tướng thì mất dấu.

Khi nãy lúc thấy vẻ mặt gấp gáp và hoang mang của tên thị vệ trưởng, nàng cũng đã cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc. Lại thấy trong những quân lính vừa đến lục soát có hai ba tên cận vệ thân cận của Ngạo Tử Kiên thì càng làm lòng hoài nghi của nàng tăng lên. Sau đó khi vào phòng nàng đã quan sát thật kĩ dưới gầm giường của mình và thấy có một vệt máu nhỏ. Lại thêm không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống càng làm nàng tin tưởng hơn với suy nghĩ của mình. Chắc hẳn trước đó hắn đã ẩn thân dưới gầm giường của nàng. Nhưng sau khi thấy mọi việc đã trở nên an toàn hơn, hắn đã phi thân lên xà nhà và ẩn nấp ở đó.

Thế nhưng thì mọi việc dường như lại phát sinh ngoài dự đoán của nàng rồi, có lẽ vẫn nên cứu tỉnh hắn trước thì tốt hơn. Sau nghĩ đã suy nghĩ thông suốt, Thiên Tuyết đã không còn chần chờ mà dời bước về hướng Tử Dạ để xem xét vết thương của hắn. Đó là một vết thương rất sâu và bị đâm ở hướng ngực phải. Thiên Tuyết không khó để nhận ra điều đó vì vạt áo ở trước ngực Tử Dạ hiện nay đã ướt đẫm. Mặc dù y phục dạ hành đã làm che mất màu sắc đỏ tươi của máu nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được máu ở vết thương hắn vẫn đang không ngừng chảy ra. Ngước mắt lên để xem sắc mặt hắn còn ổn không nhưng lúc này nàng mới sực nhớ tới chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo vẫn còn trên gương mặt hắn. Tay khẽ khàng chạm vào chiếc mặt nạ đã che khuất dung mạo của Tử Dạ. Khi cảm nhận được hơi lạnh rét buốt từ nó mang lại, nàng đã sững sờ trong chốc lát rồi bình thản thu tay về. Thôi, mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, không phải chính nàng cũng có một bí mật mà không muốn để ai biết đó sao? Vẫn nên cầm máu cho hắn trước thì tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play