Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 177: Canh Gác (5)


...

trướctiếp

Cánh môi Thiên Dao khẽ nhếch, mềm mại gật gật đầu. “Thiên Dao hiểu rõ, chỉ là trong lòng Thiên Dao khó chịu.” Không hề ngoài ý muốn, trong giọng nói lại mang theo vài phần nghẹn ngào.

Sở Diễm chân tay luống cuống ôm nàng, hung hăng hôn lên nước mắt băng lãnh của nàng. “Nếu Dao Nhi không nguyện, ta sẽ chọn người khác là được. Dao Nhi đừng khóc, khóc làm lòng ta rối loạn.”

Đôi má Thiên Dao ướt lệ, khoé môi lại hơi hơi giơ lên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hôn lên khoé môi cương nghị của hắn. Hai tay mềm mại chậm rãi bò lên cổ hắn. “Hoàng thượng không cần như vậy, Thiên Dao cũng không phải đố phụ.”

Sở Diễm nhẹ cười, gập đầu ngón tay lại vuốt xuôi theo chóp mũi xinh xắn của Thiên Dao. “Nếu Dao Nhi không phải người hiểu lý lẽ như vậy, có lẽ, ta sẽ không hãm sâu như vậy, thậm chí không cách nào tự thoát khỏi.”

Thiên Dao rũ mắt mà cười, lúc Sở Diễm nói lời tâm tình, ngược lại thật sự có thể ngọt ngán chết người.

Bàn tay Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve đôi má trắng nõn của Thiên Dao, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy thâm tình. “Nếu Dao Nhi không phải huyết mạch Tư Đồ nhất tộc, sớm đã là hoàng hậu nương nương của ta rồi. Ta từng hứa với nàng, chung quy lại làm trái.”

Thiên Dao cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve cánh tay hắn. “Chàng biết Thiên Dao không cần những thứ này.”

“Nhưng mà, ta để ý.” Sở Diễm nói vô cùng trịnh trọng.

Thiên Dao nhẹ cười, vùi đầu vào trong ngực hắn, cũng không nói tiếp.

Thời tiết đầu đông, hồng mai tranh nhau nở rộ trong ngự hoa viên. Trong nháy mắt, hài tử đã hơn 6 tháng. Dưới sự dốc lòng che chở của Sở Diễm, thân thể Thiên Dao từ từ chuyển biến tốt đẹp, thân thể đẫy đà hơn rất nhiều. Rồi sau đó trong cung, Linh Lung nhập chủ Khôn Ninh cung, ngồi trên ngai vàng hậu vị, tần phi mỗi ngày theo thông lệ triều kiến. Linh Lung kế tục thái độ trung lập của Tư Đồ Phương Phỉ, giữa tần phi trong lúc đó cũng xem như bình hoà.

Chính điện Khôn Ninh cung, Linh Lung ngồi trên ghế chủ vị, tần phi y vị ngồi hai bên, mà phía trên bên phải vĩnh viễn trống không.

“Nghe ngự y trong Thái Y viện nói lại, thân thể Dao quý phi đã điều dưỡng thoả đáng, hoàng hậu nương nương đăng hậu vị, cho dù miễn thông lệ thỉnh an mỗi ngày, cũng nên tới triều kiến một lần. Ỷ vào hoàng thượng sủng ái, kiêu ngạo như vậy cũng quá lớn rồi.” Doãn Hàm Tuyết bưng tách trà tinh xảo lên, ôn hoà trào phúng.

Tiết Oánh cười, nghiêng đầu nhìn chiếc ghế trống không bên cạnh. Làm nữ nhân, nói không ghen tị là giả, nhưng ghen tị so sánh với tính mạng bản thân và gia đình, hiển nhiên nhỏ bé không đáng kể. “Dao phi có thai 6 tháng, hoàng thượng thương tiếc nàng một chút cũng là nên. Mọi việc đều có nặng nhẹ, hiện giờ, tất nhiên con nối dõi hoàng gia làm trọng.”

“Hoàng thượng sủng ái Dao phi cũng không sao, chỉ là hoài long tự liền có thể ỷ sủng mà kiêu, ngay cả hoàng hậu nương nương đều không để vào mắt sao? Nếu như cung tần ngày sau cũng noi theo, cho là có long tự là có thể vô pháp vô thiên, hậu cung kia còn không phải lộn xộn ư.” Triệu Doanh Song ỷ mới kiêu căng, không biết nặng nhẹ chen lời.

Tiết Oánh hơi chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, không hề tiếp tục tranh biện. Ngược lại Sở Uyển ở một bên nhàn nhạt mở miệng, chỉ một câu, liền khiến Triệu Doanh Song nghẹn họng gần chết. “Cho dù muốn kiêu căng, cũng phải mang long tự trước. Nếu như Sở Uyển nhớ không lầm, từ khi vào cung tới nay, hoàng thượng đã sủng hạnh Triệu tỷ tỷ hai lần, như thế nào bụng còn không thấy động tĩnh?”

“Ngươi….” Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Doanh Song thoắt đỏ, thoắt trắng. Sở Uyển này rõ ràng là đùa cợt nàng. Vào cung mấy tháng, hoàng thượng cũng bất quá tìm đến nàng hai lần, mỗi một lần đều vội vàng mà đến, sau khi muốn nàng liền vội vàng rời đi, thậm chí, nàng ngay cả nói vài câu với hắn cũng không có cơ hội. Cũng là thời vận không tốt, lúc mới vào cung từng nghĩ có thể đuổi kịp Thiên Dao có thai, được hoàng thượng xem như tâm can mà sủng ái, nàng cho dù muốn tranh cũng không có cơ hội.

Trên ghế chủ vị, Linh Lung nheo lại hai tròng mắt, chăm chú đánh giá Sở Uyển hồi lâu. Nàng tựa hồ xem nhẹ nữ nhân này, không tiếng động, lại thường thường thắng vì đánh bất ngờ. “Được rồi, đều là tỷ muội với nhau, hà tất vì một ít chuyện mà cãi cọ không ngớt, còn ra thể thống gì. Dao phi có thai, hoàng thượng thương sủng chút cũng là chuyện nên làm. Trong các ngươi nếu ai có phúc khí, ngày khác thai nghén hoàng tự, bản cung theo thường lệ miễn cho nàng mỗi ngày theo thông lệ vấn an.”

Nhất thời, chúng tần phi đều không tiếp tục nhiều lời.

“Bản cung mệt rồi, các ngươi đều lui ra đi.” Linh Lung phất tay áo một cái, làm ra bộ dáng mệt mỏi.

“Nô tỳ cáo lui.” Chúng tần phi đứng dậy, khẽ cúi người thi lễ, sau đó một đám tự động rời đi.

Hiền phi Tiết Oánh đi cùng Sở Uyển, lúc đi ngang qua Ngự hoa viên, chỉ thấy hoa mai nở rất đẹp. Nhất thời, Sở Uyển dừng chân, lại có chút lưu luyến không muốn về. “Mới mấy ngày không lưu ý, hoa mai trong Ngự hoa viên đã nở. Thời tiết hôm nay rất tốt, tỷ tỷ không bằng cùng Sở Uyển thưởng mai, thế nào?”

Tiết Oánh cười, nhạt giọng đáp lại, “Được.” Sở Uyển thuở nhỏ liền yêu hoa mai tha thiết, Tiết Oánh cũng không có việc gì làm, liền cùng nàng đi ngắm mai.

Đêm qua mới vừa có một trận tuyết, giày thêu bằng gấm đạp trên tuyết đọng, tạo ra tiếng ‘bộp bộp’ êm tai, Sở Uyển di chuyển trong biển mai, khuôn mặt thanh lệ treo một nụ cười vui sướng. Lúc trước khi nàng ở nhà, trước phòng sau phòng đều trồng mấy cành hoa mai, nhưng không cách nào so sánh với Ngự hoa viên, mai này liếc mắt một cái liền không thấy tận cùng. Người đặt mình trong đó dường như đặt chân vào nơi tiên cảnh chốn nhân gian.

“Cuối đường thoang thoảng mùi hương, biển tuyết bay lượn. Hoa mai còn ở đây, biển tuyết đã nơi nào.” Nàng nhẹ giọng ngâm, qua lại nhẹ nhàng, chậm chạp hướng vào trong rừng mai. Tiết Oánh đi sau lưng nàng, kéo lại áo choàng nơi đầu vai, khoé môi hiện lên ý cười nhẹ bất đắc dĩ.

Sâu trong biển mai, mơ hồ truyền đến tiếng cười duyên như chuông bạc của nữ tử, sa y như tuyết nhanh nhẹn mà múa, hoa mai rơi rụng quanh quẩn giữa tóc đen y tuyết, đẹp có chút không chân thực. Quả nhiên đáp lại câu nói kia của Sở Uyển, ‘Cuối đường thoang thoảng mùi hương, biển tuyết bay lượn”’

“Dao Nhi, cẩn thận chút.” Trong tiếng cười duyên mơ hồ xen lẫn lời nói ôn nhu của nam tử, ý sủng nịch nói không nên lời.

Sa y màu trắng trên người Thiên Dao là y phục mới may, làn váy dưới ngực rộng rãi tung bay, che giấu vô cùng tốt phần bụng lồi ra, dáng người xoay tròn trong gió cực kỳ nhẹ, đâu nào nhận ra là dáng vẻ có thai. Sở Diễm toàn thân mặc áo cẩm bào màu đỏ tía, đứng ở bên người nàng, như thần hộ vệ. Thiên Dao tựa hồ đặc biệt vui vẻ, xoay tròn nhào vào trong lòng Sở Diễm, cười duyên, so với tiếng chuông bạc trên cổ tay lại còn êm tai hơn vài phần.

Hai bóng dáng dây dưa cùng nhau quả là một đôi bích nhân.

“Để ý hài tử trong bụng, đừng đùa quá trớn.” Sở Diễm nhẹ cười, đưa tay phất rơi cánh hoa rụng trên tóc nàng.

Thiên Dao mỉm cười, hai tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, kiễng chân hôn nhẹ lên khoé môi cương nghị của hắn. Thân thể Sở Diễm chấn động, cánh tay đặt trên eo nàng không khỏi siết chặt vài phần, đổi khách thành chủ, đem đầu lưỡi dò xét vào trong miệng nàng, nhấm nháp vị say nồng trong miệng nàng. Thiên Dao vươn đầu lưỡi xinh xắn ra thăm dò, dây dưa cùng hắn, tựa hồ đến chết không rời. Thiên Dao ở trong ngực hắn thở gấp liên tục, Sở Diễm mới thoáng buông lỏng nàng ra.

“Lạnh không?” Hắn ôn nhuận mỉm cười, choàng áo choàng lông cáo tuyết trắng lên vai nàng, khoé mắt liếc sang hai người đột ngột xuất hiện không xa cách đó, đối với việc các nàng đột ngột xâm nhập dường như cực kỳ không vui.

Thiên Dao tự nhiên cũng chú ý tới có người ngoài, thân thể thoáng cứng ngắc áp vào ngực Sở Diễm, đem bàn tay nhỏ lạnh lẽo bỏ vào trong cổ tay áo của hắn.

Tiết Oánh cùng Sở Uyển khẽ ngây ngốc, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp hoàng đế cùng Dao phi. Chỉ là, lúc này tránh né đã không kịp, tận lực né tránh lại có vẻ già mồm cãi láo. “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Dao phi nương nương.” Hai người bước lên bước nhỏ, khom người hành lễ.

“Đứng lên đi. “Sở Diễm nhạt giọng đáp lời, trong mắt cũng chỉ có nữ tử mềm mại trong lòng.

“Sở muội muội cực thích hoa mai, nô tỳ cùng muội muội đến Ngự hoa viên chỉ là tuỳ ý nhìn, chưa từng muốn quấy nhiễu hoàng thượng cùng Dao phi, mong hoàng thượng thứ tội.” Tiết Oánh không hề dám đứng dậy, ôn nhu giải thích. Trên mặt đế vương cũng không có biểu tình không vui, nàng vẫn như cũ cảm nhận được hàn ý mơ hồ.

Có giáo huấn lần trước, Sở Uyển tự biết lần này lại gây hoạ, sợ liên luỵ Tiết Oánh, liền dẫn đầu quỳ gối xuống đất. “Sở Uyển chỉ là hứng khởi nhất thời, không ngờ lại quấy nhiễu tới hưng trí thưởng mai của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng muốn trách tội, liền trách một mình Sở Uyển, không cần giận lây sang Hiền phi tỷ tỷ.”

Dứt lời xong là khoảnh khắc trầm mặc. Sau đó, chỉ nghe đỉnh đầu truyền đến một tiếng khinh thường hừ lạnh, “Một khi đã như vậy, Sở quý nhân liền đi Thận Hình Tư lĩnh 20 đại bản đi.”

20 đại bản chính là muốn đem nữ tử mềm mại này đánh cho da tróc thịt bong, mà sắc mặt Sở Uyển vẫn như cũ không đổi sắc, ngược lại Tiết Oánh đã thay đổi thần sắc, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất. “Hoàng thượng bớt giận, Sở muội muội mới vào cung, không hiểu quy củ trong cung, mong hoàng thượng tha thứ cho nàng một lần.”

Sở Diễm nhẹ cười, không lưu tâm. Mà ý cười kia ở trong mắt Tiết Oánh lại có vài phần nghĩ lại mà sợ. “Nếu như trẫm nhớ không sai, nàng ta ở trong cung của nàng. Thân là một cung chủ, ngay cả quy củ cũng không dạy cung nhân cho tốt, trẫm có phải nên trị nàng tội quản giáo không tốt không?”

Sắc mặt Tiết Oánh trắng xanh, cúi đầu không dám tiếp tục nhiều lời. Mà lúc này, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nói ôn nhuận êm tai, “Xin hỏi hoàng thượng, không biết Sở quý nhân đã phạm tội gì?”

Sở Diễm tà mị cười, đầu ngón tay nhéo chiếc cằm trắng nõn của Thiên Dao, sớm biết nàng sẽ không ngồi yên không để ý. Quả thật chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy bảo, “Nàng va chạm thánh giá, chẳng lẽ không nên trị tội sao?”

Thiên Dao trầm nhẹ cười, đầu ngón tay tuỳ ý vẽ vòng trên ngực hắn. Vốn nên là tư thái hết sức khiêu khích, mà Thiên Dao làm lại cực kỳ tự nhiên, mà lại không có nửa phần ý tứ dâm loạn, ngược lại cực kỳ giống tiểu cô nương vui đùa. “Ngự hoa viên của hoàng thượng vốn là nơi để hậu phi trong cung ngắm cảnh vui đùa, Sở quý nhân lại không phải tiên tri có thể đoán trước được, làm sao biết được hoàng thượng cũng đang dạo chơi trong đây. Hoàng thượng không hỏi nguyên do liền dễ dàng vấn tội, chẳng lẽ thực muốn nhận hai chữ ‘bạo quân’ này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp