Âm thanh đồ vật bị quăng đi được truyền từ trong phòng ra không ngừng, Hoa Khê vừa mới bưng một chén cháo nóng đi tới phải bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó đã thấy Lưu Toàn không biết làm sao đi ra, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo mấy tỳ nữ cầm chổi, khăn lau thật cẩn thận đi vào.
Đây đã là ngày thứ năm, kể từ khi Liễu Tịch Nhược ra đi, Mục Kỳ mỗi ngày đều không ăn không uống chỉ biết tức giận. Mỗi lần bưng đồ ăn vào đều bị ném xuống đất hết, nổi điên hét to bắt mọi người ra ngoài.
Hoa Khê chậm rãi đi vào, thấy mặt Mục Kỳ càng ngày càng đen, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hiện tại hắn đã không còn sức lực để la to nữa, nhưng chỉ cần hắn còn chút sức nào hắn sẽ lật đổ hết mấy chén được đưa đến miệng.
Mắt thấy mỗi ngày hắn đều không ăn gì, Hoa Khê vừa sợ vừa vội, thật không ngờ hắn vậy mà lại coi trọng Liễu Tịch Nhược như thế, nhớ tới lời dặn dò trước khi Liễu Tịch Nhược rời đi đã nói với hắn, Hoa Khê nhắm mắt lại, không chú ý nhiều như vậy, nhanh chóng tiêu sái đi đến trước giường Mục Kỳ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lưu Toàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ Mục Kỳ, Mục Kỳ sửng sốt, nhanh chóng mở to mắt, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
“Sao mà ngươi...” Lưu Toàn mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn động tác của Hoa Khê, sau đó theo phản xạ chặn trước người Mục Kỳ, đôi mắt nhỏ nguy hiểm nheo lại, thân thể hơi mập căng chặt hết sức, nghiễm nhiên là dáng vẻ đối đầu tới cùng với Hoa Khê.
Đều là hạ nhân hầu hạ chủ nhân, Hoa Khê sao lại không hiểu được Lưu Toàn trung tâm hộ chủ, nàng biết rõ tình cảm của Lưu Toàn với Mục Kỳ, đây là loại dũng cảm quyết tuyệt quên mình, đây là loại dũng khí trung thành có thể từ bỏ sinh mạng.
“Hiện tại không cho hắn ngủ, chẳng lẽ còn phải đợi hắn chết đói sao?" Hoa Khê nhàn nhạt nói, cũng không nói thêm bất luận từ nào dư thừa nữa, thời gian dài ở chung với Liễu Tịch Nhược, ngay cả giọng điệu cũng càng lúc càng giống nàng.
"Vì bản thân ta, ta sẽ không thương tổn hắn." Hoa Khê còn nhớ rõ ràng, những lời Liễu Tịch Nhược đã nói trước khi ra đi, ánh mắt tràn đầy lo lắng kia của nàng, đã làm Hoa Khê cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lưu Toàn nhìn nhìn Hoa Khê, lại xoay đầu nhìn Mục Kỳ đang nằm trên giường, mới hơn mười ngày ngắn ngủi, gương mặt vốn anh tuấn cũng đã trở nên tiều tụy kinh khủng, đôi mắt trũng xuống, cằm cũng trở nên càng ngày càng nhỏ lại, mấy ngày không ăn không uống, hơn nữa trong cơ thể hắn còn độc, khiến hiện tại Mục Kỳ người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không còn giống con người.
Bây giờ hắn còn nhớ rõ, ngày ấy sau khi Mục Kỳ tỉnh lại, vô thức nhìn về phía giường êm cách đó không xa, nhưng khi hắn thấy chăn bông được xếp ngăn nắp chỉnh tề, bỗng nhiên lập tức xốc chăn bông lên, lao thẳng xuống giường.
Chẳng qua, khi đó hắn không có sức để đứng dậy, hắn vừa đứng lên chân đã mềm nhũn, cả cơ thể nặng nề rơi xuống đất.
Lưu Toàn đứng một bên không ngờ tới động tác của Mục Kỳ, lắp bắp kinh hãi, qua một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới nâng Mục Kỳ dậy.
Mà Mục Kỳ lại một lần hất bàn tay đang duỗi ra của Lưu Toàn, hô to một tiếng, "Cút!" Lưu Toàn lần nữa lấy làm kinh hãi, bình thường tuy Mục Kỳ lạnh lùng, lại càng thêm bất định, chưa từng mắng hắn một lần, nhưng hiện tại...
Lưu Toàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn Mục Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó hung hăng nện xuống đất.
Hắn hận, hận cơ thể của mình không khỏe, rõ ràng muốn bảo vệ nữ nhân kia, lại không ngờ phải khiến nữ nhân kia bôn ba vì hắn.
Hắn oán, cực kỳ oán hận Thành Phi, chưa bao giờ hắn có suy nghĩ muốn giết nàng ta như vậy, hắn rất hối hận vì đã không ra tay trước, mới tạo ra cơ hội cho nàng ta dùng để tổn thương Liễu Tịch Nhược.
Hắn lo lắng, hắn sợ Liễu Tịch Nhược phải chịu bất kỳ tổn thương nào, đám người giúp đỡ của Thành Phi đã bắt đầu xuống tay với nàng, hắn không thể để nàng bị rơi vào nguy hiểm.
Đời này, hai nữ nhân hắn yêu nhất đã mất một người, còn lại một người, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không để nàng bị gì, lại càng không để nàng rời khỏi mình.
Nhưng mà, hiện tại trong phòng đã không còn bóng dáng mang khăn che mặt, lúc nhắm mắt lại cũng không còn tiếng hít thở khe khẽ như có như không kia nữa, càng không có hương hoa mai nhàn nhạt kia nữa.
Nàng không có ở đây, nàng đã đi đâu, nàng rời khỏi hắn rồi. Vẻ mặt Mục Kỳ càng ngày càng ảm đạm, gương mặt cũng từ từ giống như mất đi sức sống.
Là bởi vì hắn sắp chết sao? Cho nên, nàng lựa chọn lặng lẽ rời khỏi hắn.
Nàng không thích hắn, cũng sẽ không vì hắn mà làm gì, nàng còn trẻ, đương độ tuổi như hoa như ngọc, cho nên, nàng đã lén lút trốn đi rồi.
Khi một người đang ở bên bờ vực của cuộc đời, nỗi sợ hãi và buồn bã trong lòng sẽ được phóng đại vô cùng, lúc này người đó là đối tượng dễ bị tổn thương nhất, đồng thời yếu tố lo lắng trong não bộ cũng sẽ chờ cơ hội để hành động, một khi những người xung quanh biến mất thì nó sẽ đưa ngươi vào nhiều không gian tưởng tượng khác nhau.
Cực kỳ rõ ràng, hiện tại Mục Kỳ đang rơi vào trong giai đoạn bế tắc này.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại tất cả động tác, bởi vì hắn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ truyền đến từ trong bóng tối. Hắn vực tinh thần dậy, “Sao các ngươi lại ở trong này? Không phải bảo các ngươi bảo vệ Vương Phi sao?"
Bóng dáng ẩn nấp trong nơi bí mật gần đó hơi chậm lại, Nhị Hồ mới từ từ nói: “Vương Phi để cho chúng ta trở về bảo vệ người... Chúng ta không có đuổi theo."
Thật ra hắn định nói chính là, không ngờ Liễu Tịch Nhược vậy mà lại dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn.
Nàng vừa ra khỏi Vương Phủ lại đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhàn nhạt nói: "Tuy ta không biết các ngươi là người của ai, nhưng hiện tại ta không cần sự bảo vệ của các ngươi, các ngươi vẫn nên đi bảo vệ Vương Gia đi.”
Mặc Ảnh kinh hãi, hơi hơi sửng sốt, khi phục hồi tinh thần, ở chỗ cũ đã không còn bóng dáng của Liễu Tịch Nhược nữa.
Nghe xong lời nói của Mặc Ảnh, vẻ mặt Mục Kỳ càng thêm kích động, hắn vùng vẫy đứng dậy, muốn lao ra cửa, nhưng mà, cơ thể không còn chút sức lực nào hoàn toàn không cho hắn cơ hội này, thân thể suy yếu đổ rạp xuống.
Lưu Toàn kinh hãi.
Lúc này, Hoa Khê từ từ đi đến.
Mục Kỳ nhìn bóng dáng Hoa Khê, tầm mắt dần mơ hồ, Hoa Khê còn ở nơi này, nàng vẫn chưa đi, nàng còn có thể trở về, đúng không?
Sau đó, hắn chợt há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó từ từ mất đi ý thức.
== Mà ở bên kia, Tần Lưu Tịch toàn thân áo trắng ngồi trên lưng hổ lao nhanh về phía trước, còn một ngày cuối cùng, hi vọng còn kịp.
Hắn suy nghĩ, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng vỗ lên đầu Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, còn có thể nhanh hơn chút nữa không? Ngoan, ngày mai sẽ cho ngươi khai trai.”
Tiểu Bạch nghe thấy lời của nam tử áo trắng, ánh mắt lập tức lóe sáng, bước chạy tăng tốc rất nhiều, trong rừng núi vắng lặng, một bóng dáng màu trắng ngồi trên lưng một con hổ trắng nhanh chóng lao đi, đàn chim trên cây đều hoảng sợ bay tán loạn, ngẫu nhiên có mấy con vật nhỏ đi qua cũng bị dọa run lẩy bẩy trốn sang một bên, mà con hổ này làm như không thấy bọn chúng mà tiếp tục chạy về phía trước.
Cuối cùng, vào rạng sáng của ngày cuối, một người một hổ thành công đứng trước cổng thành vào kinh.
Nam tử áo trắng vỗ nhẹ vào đầu hổ trắng, thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiểu Bạch, ngươi vất vả rồi, chờ ta trở về sẽ cho ngươi khai trai.”
Con hổ nghe thấy, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nam tử áo trắng một cái, ánh mắt không vui dường như đang lên án nam tử áo trắng lại bỏ rơi nó, sự vui mừng khi nghe sẽ được khai trai trước đó đã biến mất không thấy.
Nó nhẹ nhàng cọ xát vào chân nam tử, răng nanh cắn vào quần áo của hắn khẽ kéo về sau, dường như nó đang muốn kéo nam tử áo trắng đi cùng với nó.
Nam tử áo trắng không còn cách nào thở dài một hơi, lại nhẹ nhàng vỗ một cái vào cái trán của con hổ, rồi nói: "Tiểu Bạch, nghe lời, qua vài ngày ta sẽ trở về."
Mà con hổ không hề động lòng, tiếp tục cắn lấy quần áo của nam tử áo trắng, trong mắt còn lộ ra vẻ đáng thương.
Mà lúc này cổng thành đã mở, dần dần đã có người từ trong thành đi ra, nam tử áo trắng biết rõ, thời gian không còn nhiều lắm, hắn không thể hao phí được nữa, mà để người khác thấy một con hổ như Tiểu Bạch chắc chắn sẽ gây ra náo loạn lớn.
Hắn suy ngẫm, sau đó đành phải cắn chặt răng, dùng sức giật mảnh quần áo bị hổ cắn, rất nhanh mảnh quần áo bị hổ cắn đã bị giật đứt.
Nhìn thấy quần áo bị xé rách, con hổ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của nam tử áo trắng, nó rất nhanh đã nhả ra, mảnh vải bị xé rách từ trong miệng nó rơi ra ngoài.
Con hổ kia có chút ủ rũ nhìn nam tử áo trắng, vốn là đôi mắt hung ác lại ngầm dậy sóng, từ từ đỏ lên rồi trở nên ướt át, sau đó nó chu chu cái miệng, rồi oán hận liếc mắt nhìn nam tử áo trắng một cái, xoay người chạy nhanh đi.
Nam tử áo trắng nhìn dáng vẻ rời đi của con hổ, khá giống với dáng vẻ của một thiếu nữ bị tổn thương. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt vừa rồi còn lạnh lùng hiện tại đã tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Ái chà, xem ra nàng đã làm tổn thương trái tim yếu đuối của một con hổ rồi.
Đi vào trong kinh thành, Liễu Tịch Nhược vừa đổi xong quần áo đã vội vàng chạy về phía Kỳ Vương Phủ.
Nàng đi qua một giao lộ, nhìn đám người đang chen chúc phía trước, nghĩ nghĩ, xoay người đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Hiện tại, nàng nhất định phải tiết kiệm thời gian, cách điều chế và sử dụng của hai loại thuốc này đều cần đủ thời gian.
Cho nên, nàng chọn đi đường hẻm nhỏ, mà còn đi rất nhanh.
Nhưng mà, có một số người rất thích chặn họng súng.
Liễu Tịch Nhược rùng mình vì lạnh, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào mười tên nam tử cải trang đột nhiên xuất hiện, khóe môi cười khẽ, cũng không định để ý tới. Nàng đi qua giữa đám người bọn họ một cách bình tĩnh, mắt cũng không chớp một cái như thể nàng không nhìn thấy sự tồn tại của họ.
Đám người kia hơi giật mình, trơ mắt nhìn Liễu Tịch Nhược đi được một lúc rồi mới phản ứng kịp, sau đó giơ đao trong tay lên, chém thẳng vào lưng của Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược khẽ liếc mắt, khóe miệng lại cười nhẹ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cánh tay hơi hơi nâng lên, trường kiếm đang chém về phía nàng bỗng nhiên đổi hướng bay ngược trở lại.
Mấy tên nam tử kia hoảng sợ, không thể tin được nhìn vào nữ nhân nhu nhược, lúc nhìn thấy Liễu Tịch Nhược, chỉ thấy nàng mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, đeo khăn che mặt màu trắng, khóe mắt có vài phần lười biếng, nhưng trên người lại có khí chất cao quý bẩm sinh mãnh liệt, khiến người ta bất giác liên tưởng đến một tiểu thư nhà giàu mà giản dị.
Mà nữ tử như vậy đa số thể chất đều mảnh mai, chỉ biết nữ công thêu thùa và những công việc nữ tử khuê các biết.
Nhưng làm sao bọn hắn cũng không tưởng tượng được, một nữ nhân mảnh mai yếu ớt như vậy lại có võ công, hơn nữa nội lực còn mạnh mẽ như vậy, chỉ cần khoát tay là có thể hất kiếm của hắn bay ra xa.
Mấy hắc y nhân phục hồi tinh thần, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, dù sao cũng là sát thủ được huấn luyện nghiêm tíc, chút tố chất ấy trong lòng vẫn có, bọn hắn lại cầm lấy đao, nhưng mà lần này thực sự hòa hợp chiêu thức của chính mình vào, từ từ ép sát về phía bóng dáng màu trắng ấy.
Nhưng, lúc này, Liễu Tịch Nhược mặt không đổi sắc vẫn luôn tiến về phía trước đột nhiên quay đầu lại, nói: “Nếu như muốn sống, đừng có chọc ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT