Vừa dứt lời, bóng dáng xanh lục của nàng giống như con bướm màu xanh nhẹ nhàng bay múa trên đài.
Mỗi bước múa đều nằm trọn trong tầm mắt mọi người, dáng người nổi bật, mỗi một động tác cũng có thể làm cho người khác rối loạn tâm trí; nàng lạnh nhạt tao nhã, chỉ một cái xoay người cũng có thể làm người ta quên cả hô hấp, ánh mắt nàng mơ màng, chỉ một cái nháy mắt cũng khiến mọi người như rơi vào mộng cảnh xuân.
Không có nhạc đệm, không có trang phục tinh xảo, không có người múa phụ họa những bước điêu luyện, chỉ có một khuôn mặt mang khăn che màu trắng, một nữ tử mặc áo xanh nhạt.
Khuôn mặt nàng bị che khuất, vào thời khắc này không những không ảnh hưởng tới người xem mà ngược lại có một vẻ đẹp mông lung thần bí. Nàng chỉ lộ ra đôi mắt, từ mệt mỏi lộ ra mấy phần mơ màng, mấy phần trong sáng, rõ ràng không giấu được tư thái lay động lòng người.
Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, cả Ngự hoa viên rơi vào trạng thái tĩnh lặng lần nữa. Chỉ là lần này trong sự tĩnh lặng có thể nghe được tiếng chim hót, làm nền cho điệu múa, một tiếng lại một tiếng như âm thanh tự nhiên lôi cuốn xúc động lòng người.
Như cơn gió ấm áp lướt qua má. Điệu múa của nàng giống như chính con người nàng, nhẹ nhàng thanh thoát, làm tâm tình người xem bất giác thả lỏng.
Từ từ, mọi người dần thả lỏng, nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng dần yên tĩnh trở lại, cả người không còn run rẩy nữa, ngay cả Mục Thiên cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi….. Dường như là phản ứng theo bản năng, có thể làm thay đổi tâm trạng, sau khi chuyện liên quan đến sống còn qua đi, chỉ một điệu múa đã thành công làm mọi người trở về trạng thái thoải mái ban đầu.
Thị vệ bốn phía, các cấm vệ quân bắt đầu tản ra, Mục Thiên hoàng nhìn nàng không dời, hắn được cung nữ chậm rãi đỡ ngồi xuống, các đại thần cũng tìm về vị trí của mình, các phu nhân tiểu thư cũng đang ngơ ngác nhìn Liễu Tịch Nhược không khỏi thầm nghĩ điệu múa của nàng thật sự diễm lệ.
Hiện tại không còn ai nhớ đến Liễu Tịch Nhược là nhị tiểu thư nhà Liễu phủ vừa xấu xí, lại lười biếng tính khí thì độc ác, càng không nhớ rõ trước thời khắc rung động này là nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người đều bị điệu múa của nàng thu hút.
Lúc này nàng rất đẹp, cái đẹp này không phải ở dung mạo nàng mà xuất phát từ bên trong tản mát ra, phần lạnh nhạt kia như ánh hào quang quấn quanh thân nàng.
Tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, mọi người hơi liếc mắt thật không nỡ dời khỏi hình ảnh nàng chuyển qua, lại thấy Tứ hoàng tử Mục Kỳ không biết từ lúc nào đã khoanh chân ngồi một bên khán đài, trên đầu gối là một cây đàn cổ tinh xảo, năm ngón tay linh hoạt di chuyển, giai điệu nhẹ nhàng như tơ lụa phát ra thấm vào ruột gan trong lòng mỗi người.
Vì có tiếng đàn làm nền mà điệu múa càng trở nên tươi đẹp, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn một màn rung động trước mắt.
Mỹ nhân như họa, người đẹp bên cạnh, bước múa nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương.
Nàng đang nhập tâm múa liền nghe thấy tiếng đàn phối hợp truyền đến, nàng kinh ngạc nhìn lại chỉ thấy Mục Kỳ khoanh chân ngồi, giống như yêu nghiệt vẫn đang mỉm cười tà mị, cổ cầm tùy ý đặt trên đầu gối, ngón tay trắng gảy đàn, chỉ một động tác cũng đủ làm cho các thiếu nữ động lòng.
Người này quả là yêu nghiệt!
Liễu Tịch Nhược âm thầm lẩm bẩm một câu. Trong mắt chợt hiện tia xảo quyệt, bước chân đột nhiên nhanh hơn, vốn là động tác nhẹ nhàng bỗng nhiên trở nên có lực mà nhanh dần.
Mục Kỳ gảy đàn bên cạnh thấy động tác nàng biến hóa, mím môi khẽ cười, đồng thời ngón tay cũng tăng nhanh cùng nàng không hẹn mà hợp.
Nhưng mà vẫn chưa đủ.
Nàng liền nhanh chóng xoay tròn, vốn là động tác xoay nhanh chóng nhưng trong nháy mắt lại chậm dần.
Tiếng đàn Mục Kỳ đang lên cao giống như núi cao sông dài đang cuộn trào bỗng nhiên trở lại yên tĩnh giống như dòng nước nhỏ từng giọt thấm vào lòng người.
“Ầm” một tiếng, Mục Thiên vừa bưng ly trà lên liền rơi xuống mặt đất.
Âm thanh đột ngột vang vọng trong ngự hoa viên đang yên tĩnh, nhưng không có ai quay đầu nhìn về phía ly trà rơi kia, ngay cả Mục Thiên cũng không bận tâm đến. Tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn hai người trên đài đang phối hợp ăn ý như vậy.
Chưa từng nhìn thấy vũ điệu đặc sắc như vậy, cũng chưa từng nghe qua tiếng đàn du dương như thế. Tất cả mọi người ở đây, chưa từng có ai có thể nhảy một điệu múa đẹp đến như vậy cũng chưa từng có người nào có thể đánh ra một khúc nhạc tuyệt vời như thế, càng là không có hai người nào có thể phối hợp ăn ý đến như vậy.
Trên khán đài, Liễu Tịch Nhược giống như con bướm đang phá kén nở rộ, tiếng đàn đang chậm rãi kêu gọi phá ra.
Vào thời khắc này, không ai suy nghĩ đến con hổ cắn chết con Gấu, cũng không ai đi xem người nào bị con hổ cắn vết máu vẫn còn đang loang lổ ở dưới đài cách đó không xa.
Ngược lại, vết máu chảy loang lổ kia vào thời khắc này giống như đóa hoa tươi đẹp nở rộ bay tán loạn mà hết sức chói mắt.
Đàn bướm bay tán loạn, tiếng đàn say mê, chậm rãi nở đóa hoa sáng chói rạng ngời.
Khóe miệng Liễu Tịch Nhiễm cười khẽ, tăng nhanh nhịp điệu một lần nữa nhẹ nhàng hòa cùng tiếng nhạc bay lên cao.
Chỉ thấy nàng khẽ nâng chân, ngón tay thon dài đưa cao, nhanh chóng xoay tròn, vạt áo bay quanh, trâm cài trên đầu khẽ va chạm phát từng tiếng hòa vào lòng người.
Bỗng nhiên chân phải nàng đưa lên trước hơi khuỵ xuống, hai cánh tay cùng đưa lên, vạt áo thuận thế bay lên lại từ từ hạ xuống dập dờn như những ngọn sóng tự do tràn đầy năng lượng.
Tiếng đàn cũng phối hợp dồn dập bỗng nhiên dừng lại, như từng giọt nước nhỏ chạy nhẹ.
Liễu Tịch Nhược nghe tiếng nhạc biến hóa, thầm tự cười bản thân dễ dàng say đắm trong tiếng nhạc, nhất thời không nhớ tiết tấu, thiếu chút nữa bị rối loạn tâm trí.
Nàng liền liếc nhìn Mục Kỳ một cái thấy hắn vẫn là bộ dáng quyến rũ chết người, trong thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào, một lát sau mới phục hồi tinh thần, ánh mắt chuyển động một lần nữa, khóe miệng hơi nhếch dưới lớp khăn che mặt, như suy nghĩ điều gì đó nàng cũng hoàn toàn sững sờ liếc mắt nhìn những nữ tử kia.
Trong lòng cười thầm hiện tại đây chính là cơ hội.
Động tác đang thong thả một lần nữa cuộn trào, vạt áo lặng lẽ bay đầy trời.
Lúc này tất cả mọi người đều bị điệu múa của nàng mê hoặc, so sánh với nàng, điệu múa của Đệ nhất mỹ nhân kinh thành Lâm Hinh Tuyết cũng không được coi là cái gì. Bọn họ không thể dời mắt được, chỉ sợ không để ý sẽ bỏ qua bất kỳ động tác nào. Bọn họ đều đang tập trung nhìn trên khán đài nên không ai chú ý có vài nữ tử lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên cạnh Mục Thiên.
Ánh mắt các nàng trống rỗng, bước đi không gây ra tiếng động cho nên không ai phát hiện nói đúng hơn là không ai chú ý tới các nàng.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang ngây người, ngay cả thị vệ, thái giám, cung nữ cũng như vậy, cho nên không có ai chú ý cũng không có ai nghĩ đến, ngay cả đại nữ nhi của Tể Tướng mang theo mấy nữ nhân đi tới bên cạnh Mục Thiên.
Trong lúc múa, Liễu Tịch Nhược thấy Liễu Tịch Nhiễm di chuyển, khóe miệng khẽ cười, động tác dưới tay khẽ biến hóa, cánh tay vươn về phía trước, nắm chặt xoay chuyển nhẹ nhàng thu về rồi lại vươn ra động tác linh hoạt khéo léo làm cho mọi người đều ngạc nhiên.
Liễu Tịch Nhiễm đứng cách Mục Thiên không xa, cánh tay nàng liền đưa về phía trước liền nắm lấy trường kiếm mà lúc nãy dùng để đánh con Gấu, thuận thế rút ra nhưng lại nhằm về phía Mục Thiên đâm tới.
Sau lưng Liễu Tịch Nhiễm, mấy nữ tử kia đều khinh thường chế nhạo Liễu Tịch Nhược cũng làm động tác giống Tịch Nhiễm đáng tiếc trong tay các nàng không có kiếm cho nên thoạt nhìn giống như mấy quả đấm cùng đánh về phía Mục Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT