Đây là muốn nàng thị tẩm sao? Mồ hôi ròng ròng. . .

"Hoàng thượng có thể đi tới chỗ của nô tỳ, nô tì đương nhiên vui mừng. Nhưng mà ngài đang cùng vị tỷ tỳ này dạo tối, nếu nô tì quấy rầy, vậy thật xin lỗi. Hơn nữa nếu hoàng thượng đi chỗ nô tỳ, vậy tỷ tỷ này phải làm sao bây giờ?" Bạch Tiểu Du giả vờ khó xử nhìn Vân Khinh Ngạo nhưng trong nội tâm lại vô cùng ước hắn có thể thay đổi chủ ý.

Được Bạch Tiểu Du nhắc nhở, Vân Khinh Ngạo mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một phi tử mới tấn phong: "Aizzz, trẫm quên mất mình mang An Quý nhân đi dạo tối"

Bạch Tiểu Du nghe vậy thở dài một hơi, ngay tại lúc nàng cho rằng hoàng đế đã bỏ đi ý niệm đến chỗ mình, thật lòng thật dạ vui mừng, Vân Khinh Ngạo lại chợt thốt một câu làm tan mộng đẹp của nàng.

Chỉ thấy Vân Khinh Ngạo thu lại cây quạt, cười nhìn phi tử mới: "Ái phi à, không bằng tối nay nàng cứ ở đây. Nếu thích thì cứ từ từ dạo tiếp, nếu mệt thì về nghỉ đi, ngày mai trẫm lại thăm, được không?"

Phi tử gọi là An Quý nhân sau khi nghe Vân Khinh Ngạo nói, ngừng một lát, sắc mặt thoáng cái trầm xuống. Ngày mai? Ngày mai hoàng thượng làm sao còn nhớ được một Quý nhân nho nhỏ đây, cũng chỉ là một lời an ủi mà thôi. Nhưng hoàng thượng đã nói như thế, nàng còn có thể làm gì? Đều tại nữ nhân trước mắt này, nếu không vì nàng ta sao nàng lại bị hoàng thượng vứt bỏ chứ?

An Quý nhân nghĩ đến đây liền trừng mắt hung hăng nhìn Bạch TIểu Du, hồi lâu mới không cam lòng quỳ xuống, nói với Vân Khinh Ngạo: "Nô tì sẽ ở trong cung chờ hoàng thượng giá lâm, chúc người phúc thể an khang! Nô tì xin cáo lui trước..."

Nói xong, nàng ta chờ mong nhìn Vân Khinh Ngạo, chỉ thấy hắn khẽ gật đầu liền không phản ứng nữa, nội tâm lập tức lanh lẽo, chỉ có thể ngượng ngùng ra ngoài, trước khi đi còn tặng cho Bạch Tiểu Du một ánh mắt oán hận.

Nội tâm Bạch Tiểu Du thật phiền muộn, tức muốn chết. Nàng có lỗi gì, trừng cũng không có tác dụng. Còn đại ca hoàng đế này, ngươi dạo cùng An Quý nhân kia thực vui, chỗ ở nhỏ bé nghèo khó của ta không thú vị đâu... hơn nữa ngươi làm vậy sẽ hại chết ta đấy! A... cái vị tỷ tỷ nhìn nàng chằm chằm rất đáng sợ đó nha!

Lúc Bạch Tiểu Du còn oán thầm, Vân Khinh Ngạo vẻ mặt nhẹ nhõm, phẩy quạt: "Du nhi, trước tiên chúng ta đi nội cung nàng ngồi một chút, sau đó lại hát mấy bài cho trẫm nghe ?"

"Nô tì tuân lệnh"

Một tay Vân Khinh Ngạo để ra sau lưng: "Vậy ái phi à, chúng ta mau đi thôi"

Quỷ mới là ái phi ngươi! Bạch Tiểu Du thầm mắng một tiếng, vẫn cúi đầu ''vâng'' một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi phía trước dẫn đường.

Qua bảy, tám khúc quanh men theo đường nhỏ đi ra rừng trúc, vừa đi đến bìa rừng, Bạch Tiểu Du dừng bước, bởi vì --- ---- nàng lại lạc đường. Thật xui xẻo! Vì sao lại không giống lúc nàng đi vào? Đây là nơi nào vậy?

Thật ra lạc đường không phải là vấn đề, vấn đề là nàng còn mang theo hoàng đế nên không thể hỏi côn trùng, làm sao bây giờ?

"Sao ái phi dừng lại?" Vân Khinh Ngạo bên cạnh thấy Bạch Tiểu Du dừng lại, hỏi.

Bạch Tiểu Du không trả lời, tuy rằng cảm thấy rất mất mặt nhưng cuối cùng vẫn nói: "Hoàng thượng, chúng ta lạc đường!"

"Khụ khụ!" Vân Khinh Ngạo nghe xong sặc nước miếng, thật vất vả mới dừng được, cười to nói: "Không nghĩ rằng ái phi nhìn rất lanh lợi lại lạc đường? Hơn nữa hình như nơi này cách điện Thủy Lộ không xa?"

Aizzz... quả nhiên bị cười nhạo. Cười đi cười đi, cười chết luôn đi! Lạc đường rất mất mặt à? Ta chỉ không biết đường thôi, có gì đáng cười.

Bạch Tiểu Du nhìn trời, ấp úng: "Nô tì tiến cung chưa bao giờ tới gần điện Thủy Lộ, hơn nữa nô tì không biết đường, cho nên rất dễ lạc..."

"Ha ha! Được rồi, nàng chỉ cần đi theo trẫm là được" Vân Khinh Ngạo buồn cười, đi trước dẫn dường. Bạch Tiểu Du bĩu môi, đi theo.

Trở lại điện Thủy Lộ, thái giám, cung nữ ở cửa điện thấy hoàng đế tới cùng Bạch Tiểu Du, vừa mừng vừa sợ quỳ xuống nghênh đón: "Nô tì (nô tài) khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Bạch Mỹ nhân cát tường!"

"Bình thân"

"Tạ hoàng thượng!" Lúc này, chúng nô tài mới đứng dậy.

Một quản sự thái giám vội vàng tiến lên hỏi: "Hoàng thượng, ngài đến gặp Vũ Chiêu nghi nương nương sao? Nương nương đang nghỉ ngơi trong nội điện, có muốn nô tài đi thông báo một tiếng không?"

"Không cần, trẫm tối nay là tới nghe Bạch Mỹ nhân hát, Mị nhi đã nghỉ ngơi thì đừng quấy rầy nàng, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, để cho nàng nghỉ ngơi đi"

Trên mặt thái giám kia có hơi cứng ngắc, một lát liền khôi phục, cười nói: "Dạ, nô tài đã hiểu, mới hoàng thượng"

Bạch Tiểu Du thấy sắc mặt thái giám kia, thầm nghĩ một tiếng "không xong"! Loại thái giám này chắc chắn là hay nói huyên thuyên, nếu như nói gì đó với Vũ Chiêu nghi, nàng làm sao có thể bình yên sống? Không được, tuyệt không thể thị tẩm! Nhưng phải làm sao bây giờ... Đúng rồi, tí hỏi côn trùng xem!

Tại lúc Bạch Tiểu Du nghĩ cách không phải thị tẩm, Vân Khinh Ngạo đã đi về phía sườn điện. Nàng đành đi chầm chậm phía sau.

Đợi đến chỗ không có ai, thấy Vân Khinh Ngạo không chú ý tới mình, nàng vội vàng giật tay áo nhỏ giọng nói: "Côn trùng, cứu mạng! Ta không muốn thị tẩm, nhanh nghĩ biện pháp cứu ta!"

"Đã biết đã biết, ta sẽ có biện pháp, ngươi yên tâm đi vào, pha trà, sau đó nói chuyện với hoàng đế câu thời gian"

Nghe đượng giọng côn trùng, lúc này Bạch Tiểu Du mới nhẹ nhàng thở ra, lông mày nhíu chặt cũng buông lỏng, tâm tình thực tốt, bước chân cũng nhanh hơn.

Vào trong, Hương Lăng và Tiểu Hân Tử đang dọn dẹp, thấy Vân Khinh Ngạo cùng Bạch Tiểu Du tiến vào, hoảng sợ, vội quỳ xuống vấn an: "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Bạch Mỹ nhân kim an!"

"Hãy bình thân" Vân Khinh Ngạo thoáng giơ tay lên, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

"Tạ hoàng thượng!" Hương Lăng và Tiểu Hân Tử tạ ơn xong mới lần lượt đứng lên.

Nhớ tới côn trùng bảo đi ngâm trà, Bạch Tiểu Du vội vàng phân phó: "Hương Lăng, ngươi đi pha ấm trà tới đây. Tiểu Hân Tử ngươi cũng đi cầm chút ít điểm tâm tới."

Hương Lăng và Tiểu Hân Tử nhận được mệnh liền vội vàng đi ra ngoài. Chốc lát đã bưng lên, lúc này mới yên lặng lui xuống.

"Hoàng Thượng trước ngài uống ngụm trà cho nhuận họng, đi nhiều chắc khát lắm" Bạch Tiểu Du chân chó chủ động rót cho hoàng đế một ly trà, nói.

Vân Khinh Ngạo nâng chén uống một ngụm, hai mắt tỏa sáng: "A? Trà này thơm quá nha. Là trà gì?" Nói xong, không nhịn được uống thêm mấy ngụm mới bỏ chén xuống.

"Ha ha, nô tì cũng không biết đây là trà gì, có lẽ Hương Lăng không cẩn thận pha lẫn lá trà khác vào" Bạch Tiểu Du cười khan.

"Hỗn hợp trà? Ta chưa uống qua loại này" Vân Khinh Ngạo lắc cái chén, để xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó nghĩ đến bản thân tới để nghe hát, lại nói, " Du nhi, còn có bài gì nghe hay sao? Trẫm chưa nghe đã đâu đấy?"

"Ách, có. Chỉ là nô tì cần nghĩ lại đã" Bạch Tiểu Du vội đáp một tiếng, hiện tại nàng cần kéo dài thời gian.

Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Tiểu Du rốt cục nghĩ ra một bài bản thân khá quen thuộc, "Hoàng Thượng nô tì đã nghĩ ra, hiện tại hát cho người nghe nha?"

Nghe được Bạch Tiểu Du nói đã có, Vân Khinh Ngạo lập tức ngồi thẳng, cười nói: " Được, hát đi, trẫm rửa tai lắng nghe"

Bạch Tiểu Du lên tiếng, hắng giọng một cái rồi bắt đầu hát.

“Hãy để em nhẹ nhàng nói anh

Ánh sao sáng trên cao đang chờ đợi

Chia sẻ với anh khi cô đơn, vui vẻ

Còn gì hơn thế?

Hãy để em bước đến gần anh

Ôm anh thật chặt

Anh và em cùng nhận lời chúc phúc của mọi người

Cuộc sống chúng ta tràn đấy ánh nắng ấm áp nhất

Đừng hỏi em có yêu anh thật không

Em sẽ trả lời tình cảm em là chân thật

Đừng hỏi em yêu anh đến nhường nào

Em sẽ trả lời rất nhiều rất nhiều” (1)

"Hay hay hay! Khúc này càng tuyệt hơn hai bài trước!" Hát xong, Vân Khinh Ngạo lại khen không dứt miệng.

"Hoàng thượng quá khen!" Bạch Tiểu Du cười cười, khiêm tốn đáp, đáy lòng lại nghĩ làm thế nào tiếp tục kéo dài thời gian. Nội tâm không khỏi lo lắng, côn trùng sao lề mề chậm chạp vậy, còn chưa nghĩ ra biện pháp sao?

Lúc này, Vân Khinh Ngạo đột nhiên đứng lên, cười nhẹ nói với Bạch Tiểu Du: "Ái phi, hiện tại cũng không sớm, không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi."

Bạch Tiểu Du thầm kêu ''xong rồi!", ngựa đực quả nhiên là ngựa đực, chỉ biết làm cái đó! Nàng vội bày ra vẻ mặt tủi thân, trách móc nhìn hoàng đế: "Hoàng Thượng, tại nô tì hát dở nên người ghét bỏ sao?"

"Sao lại thế? Ái phi hát thật giống như tiếng tiên nữ hát, trăm lần nghe trẫm cũng không ghét, chỉ là hiện tại trẫm muốn làm việc có ý nghĩa hơn với ái phi thôi" Bạch Tiểu Du ôm eo Bạch Tiểu Du, giọng điệu mập mờ nói.

"Hoàng Thượng thật đáng ghét!" Khóe miệng Bạch Tiểu Du rút một cái, vội vàng ra vẻ thẹn thùng đánh hoàng đế thoáng một cái, bất động thanh sắc thoát khỏi cánh tay hoàng đế.

"Ái phi ghét thật hay ghét giả? Hửm?" Vân Khinh Ngạo cúi xuống nói bên tai Bạch Tiểu Du, nhìn nàng ngượng ngùng xấu hổ, còn muốn nói thì đột nhiên bụng quặn lên, có cảm giác như ruột gan bện lại với nhau.

Vân Khinh Ngạo nhịn không được cúi người, một tay vịn vai Bạch Tiểu Du, một tay che bụng, trên trán bốc lên tầng tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ.

Bạch Tiểu Du chứng kiến sắc mặt Vân Khinh Ngạo đột nhiên đại biến, cả người run rẩy, lại càng hoảng sợ, đang tốt sao lại đau bụng rồi, vội hỏi: "Hoàng thượng, người làm sao vậy? Có đau lắm không? Hiện tại nô tì liền đi gọi thái y cho ngài?" Nói xong, định bước ra ngoài gọi người.

Vân Khinh Ngạo nghe nàng muốn đi tìm thái y, sắc mặt lập tức cứng đờ, kéo Bạch Tiểu Du đang định đi ra, thời điểm hoàng đế sắp sủng hạnh phi tử thì bị tiêu chảy lại còn đi mời thái y, quả thật là muốn hắn xấu hổ chết mất.

"Hoàng thượng?" Bị giữ chặt, vẻ mặt Bạch Tiểu Du nghi hoặc nhìn Vân Khinh Ngạo. Hoàng đế cổ đại không phải đều rất sợ chết, mỗi đau đầu nhức óc hay bệnh vặt đều tìm thái y à? Sao hiện tại nàng muốn đi tìm, tên ngựa này lại ngăn cản?

" Ừm, ái phi... đỡ trẫm đi.... nhà xí.... là được,... không cần... tìm thái y" Hình như Vân Khinh Ngạo rất đau, tuy cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng vẫn gượng cười đứt quãng nói.

Đau bụng? Nhà xí? Phụt! Có vẻ ngựa đực bị tiêu chảy! Phụt ha ha! Ông trời quả thật tốt với nàng! Bạch Tiểu Du cố gắng lắm mới không bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play