-Ngày đó cô ấy tên là Lê thị Thanh làm y tá ở bệnh viện Chợ Rẫy, chồng cô ấy cũng làm bác sĩ ở bệnh viện đó tên là Nguyễn Ngọc Thịnh.Thôi tôi chỉ biết tới đây, tất cả những gì cô Diệu nhờ tôi làm tôi cũng đã làm việc còn lại là của ông.
Bà Liên đứng dậy ra ngoài, trong phòng ông Hải đang khóc trong tay bóp chặt bức thư.Ông rút điện thoại ra
_Alô!
-Chính Nam phải không?
-Ông gọi tôi có việc gì?
-Con có thể về nhà gấp được không?
-Về để ngắm gia đình hạnh phúc của ông à?
-Ba có chuyện muốn nói với con về chuyện mẹ và em gái con.
-Mẹ tôi đi rồi còn người đàn bà và đứa con gái đang sống chung với ông không phải là mẹ hay em gái của tôi.
-Ý của ba là mẹ ruột của con và.......... Băng Du em gái của con!
-Ông đang nói bậy cái gì vậy?
Ông Hải thì ấp úng còn Chính Nam thì ngạc nhiên.Ông hải bắt đầu kể tất cả mọi chuyện
-Tôi sẽ về nước ngay hôm nay, nếu có chuyện gì xảy ra với Băng Du thì đừng trách tôi.
Tít......... tít........... tít........Chính Nam tắt máy