Khu hoa viên của Dạ Nguyệt Lâu thật vắng lặng kể từ lúc Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục xuất hiện. Sự vắng lặng đó tạo ra một khoảng không gian nặng nề và trầm cảm.
Ánh sáng vầng trăng đêm chiếu xuống dáng người phong lưu thư sinh của Nguyên Thiên Phục, soi vào hồ nước cái bóng của y. Chiếc bóng của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục hợp cùng ánh trăng đêm khắc họa một hình ảnh huyền hoặc và ma quái.
Thiên Phục ngắm nhìn hòn giả sơn với cái dáng bất động. Không biết hòn giả sơn kia có gì thu hút, hay y đang nhìn vào cái dĩ vãng mà chỉ có hòn giả sơn vô tri vô cảm kia là vật minh chứng duy nhất.
Vòng tay khoanh tròn trước ngực, ôm gọn ngọn khoái đao, ngỡ như y ôm vóc dáng người tình mà tâm tôn thờ.
Đoạt Hồn Quỷ Kiếm xuất hiện sau lưng Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Đêm tĩnh lặng nghe rõ mồn một từng bước chân của Giang Kỳ dẫm lên những viên đá cuội trải đường trong hoa viên.
Đoạt Hồn Quỷ Kiếm chỉ dừng bước khi cách Nguyên Thiên Phục độ mươi trượng.
Nguyên Thiên Phục từ từ quay lại:
- Ta tưởng các hạ không đến.
- Canh ba.
Lời nói vừa dứt trên môi Giang Kỳ thì tiếng mõ canh báo hiệu cũng trỗi lên ba tiếng.
Giang Kỳ nhìn Thiên Phục:
- Ta không đến trễ hơn thời khắc đã hẹn với các hạ.
- Không đến trễ cũng không đến sớm, đó là cố tính của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
- Ta rất sợ đến trễ để người khác phải chờ.
- Các hạ vẫn như thưở nào.
Giang Kỳ cười khảy rồi nói:
- Mười tám năm chúng ta gặp nhau tại hòn giả sơn trong Dạ Nguyệt Lâu. Mười tám năm tái ngộ nhưng lại thiếu một đệ tam nhân.
- Triều Thi Thi.
Giang Kỳ gật đầu:
- Thiếu Triều Thi Thi.
- Nàng đã bỏ Dạ Nguyệt Lâu ra đi.
Giang Kỳ lắc đầu:
- Nàng đã ôm mối tình tương tư đi tìm người tình. Rồi nàng đã chết.
Đôi chân mày lưỡi kiếm của Tàn Hồn Ma Đao thoạt cau lại:
- Nàng chết rồi ư?
- Đã chết.
Thiên Phục thở ra:
- Tội nghiệp.
- Chỉ hai chữ tội nghiệp thôi sao?
- Tại hạ không biết nói gì hơn.
- Các hạ đáp lại chữ tình của Triều Thi Thi chỉ vẻn vẹn bởi hai tiếng tội nghiệp. Còn nàng lại trả chữ tình của mình bằng cả một cuộc đời, một sinh mạng.
- Tại hạ không vay tình ở nàng...
Đoạt Hồn Quỷ Kiếm nhìn Tàn Hồn Ma Đao:
- Các hạ đã luyện đao đến cảnh giới vô tình?
Thiên Phục mỉm cười. Một nụ cười trầm cảm không biểu lộ cảm xúc gì. Nụ cười đó ngỡ như được tạc ra trên một pho tượng anh tuấn nhưng không có thần có hồn.
Thiên Phục nói:
- Còn kiếm pháp của các hạ?
- Tàn khốc hơn bởi chữ tình.
- Các hạ vẫn giữ cái bóng của giai nhân?
- Gởi chiếc bóng đó vào kiếm rồi.
- Tại hạ tin như vậy. Chữ tình kia được gởi vào kiếm chiêu thì Quỷ Kiếm mới có thần, mới đạt đến cảnh giới siêu hóa xuất quỷ nhập thần. Chữ tình kia gởi vào kiếm thì mới có cái hẹn mười tám năm vào đêm trung thu này.
- Các hạ vẫn nhớ cái hẹn đó chứ?
- Nếu đêm nay Đoạt Hồn Quỷ Kiếm không xuất hiện, Nguyên Thiên Phục không còn hứng thú với võ lâm Trung Nguyên nữa.
- Giang Kỳ không thể quên cái hẹn.
- Các hạ có vật chứng chứ?
- Tất nhiên. Nếu không có vật chứng thì Giang Kỳ này đâu thể tái kiến với Tàn Hồn Ma Đao.
- Tại hạ muốn thấy vật chứng đó.
Giang Kỳ cho tay vào thắt lưng lấy ra một pho tượng ngọc lưu ly trong bộ Thập Nhị La Hán.
Giang Kỳ bước đến, pho tượng ngọc dâng tận tay Nguyên Thiên Phục:
- Các hạ hãy nhìn xem có đúng không?
Thiên Phục đón lấy pho tượng đưa lên ngắm. Y vừa ngắm vừa nói:
- Trong tay Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ thì không phải giả rồi.
- Ta đã có vật chứng, còn các hạ?
- Đúng như giao ước của chúng ta. Mười tám năm Nguyên Thiên Phục lặn lội khắp giang hồ cũng vì cái hẹn đêm nay.
- Lời nói của Tàn Hồn Ma Đao thì không thể giả được.
Một lần nữa hai cánh môi mỏng của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục lại tạo ra một nụ cười không có hồn không có thần.
Y đặt pho tượng ngọc lên hòn giả sơn, lạnh nhạt nói:
- Đao của tại hạ rất vô tình.
- Kiếm của Giang Kỳ rất vô tâm.
Thiên Phục lấy trong thắt lưng bức da dê để cạnh pho tượng.
- Chỉ thư của tại hạ nằm bên kim thân La Hán của các hạ.
Thiên Phục nói xong từ từ quay lại đối mặt với Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
Y nhún vai nói:
- Mười tám năm trước các hạ thua ta hay thắng ta?
- Quỷ Kiếm thấp hơn Ma Đao nửa chiêu.
- Lần này cũng sẽ nửa chiêu chứ?
- Chữ tình Giang Kỳ đã gởi vào kiếm.
Mặt Nguyên Thiên Phục sa sầm lại.
Y thở hắt ra một tiếng rồi từ từ cởi lớp lụa đỏ bọc thanh khoái đao. Ánh sáng trăng chiếu vào lưỡi đao tỏa ra thứ ánh sáng bạc lấp lánh, chứng tỏ đó là một thanh bảo đao cực kỳ sắc bén.
Bên kia, ngọn Quỷ Kiếm cũng được Giang Kỳ tuốt ra khỏi vỏ tỏa ánh sáng xanh rờn.
Mặc dù chưa động thủ xuất chiêu, nhưng khoảng không gian mười trượng chung quanh hai người đã nặng nề một bầu sát khí rờn rợn. Nguyên Thiên Phục lẫn Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ đều cùng một cảm nhận đang đứng trước tử khí của đối phương. Vẻ mặt của hai người vừa trang trọng vừa khẩn trương cực độ. Kiếm và đao đã hướng vào nhau, nhưng hai người như hai pho tượng bất động.
Họ im lặng và chỉ đối nhãn với nhau.
Nếu có ai đứng ngoài cuộc, thị nhãn cục diện này cũng khó mà giữ được tĩnh tâm bởi bầu không khí quá nặng nề.
Vầng nguyệt tròn đầy đặn trên cao chếch dần theo thời khắc trôi qua dần dần. Tiếng mõ canh trỗi lên báo hiệu canh tư cùng với nụ cười nhếch lên từ hai cánh môi mỏng của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Một nụ cười tàn nhẫn và vô hồn.
Khi nụ cười đó vụt tắt trên hai cánh môi thì lưỡi Tàn Hồn Đao khẽ nhích nghiêng một chút. Cái lật lười đao bình thường đó tưởng chừng như chẳng có tác dụng gì, nhưng nếu tinh mắt thì sẽ kịp nhận ra ánh sáng trăng phản chiếu từ lưỡi đao, thoát ra một tia sáng chớp nhoáng lia ngang qua mắt Giang Kỳ.
Tia sáng bất chợt có tác dụng gì? Tất nhiên nó buộc Đoạt Hồn Quỷ Kiếm phải chớp mắt, và chỉ một cái chớp mắt đó thôi cũng đủ biến thành một cơ hội cho Nguyên Thiên Phục xuất thủ độc chiêu.
Nhưng cục diện đâu phải dễ dàng để Tàn Hồn Ma Đao thực hiện được ý định của mình.
Đôi tinh nhãn của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ vẫn trơ ra khi tia sáng trăng phản chiếu từ lưỡi Tàn Hồn Đao hắt vào mắt. Cục diện trận đấu đã có sự thay đổi, trong một khoảng khắc chưa đầy một cái chớp mắt.
Khi Tàn Hồn Đao vừa nhích động, thì Quỷ Kiếm đã xuất thủ. Tiếng khí kiếm xé toạc không gian tĩnh lặng giữa hai đối thủ.
Rét...
Cùng lúc với tiếng khí kiếm nghe buốt giá cột sống thì đạo bạch quang cũng xuất hiện từ lưỡi Tàn Hồn Đao của Nguyên Thiên Phục.
Cả hai đối thủ cùng xuất chiêu một lượt, tuy nhiên Đoạt Hồn Quỷ Kiếm có phần nhanh hơn một đốt tay, bởi vì Giang Kỳ xuất thủ trước đối phương một cái chớp mắt.
Ngỡ đâu kiếm vào đao sẽ chạm thẳng vào nhau, nhưng khi hai đối thủ hoán đổi vị trí cho nhau vẫn chẳng có tiếng binh khí nào chạm vào nhau cả.
Cục diện lại trở về với cõi im lặng nặng nề, nhưng lần này e rằng không gian càng trang trọng hơn. Nguyên Thiên Phục lẫn Giang Kỳ quay lại đối mặt với nhau. Dưới ánh trăng rằm đêm trung thu thấy rõ trên thân ảnh của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục xuất hiện một vệt đỏ ngay vùng chấn tâm. Máu đang tiếp tục rỉ ra, nhưng tuyệt nhiên thần sắc của y vẫn không biểu cảm gì.
Bên đây ống tay áo của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ cũng xẻ dọc một đường dài.
Nguyên Thiên Phục thở hắt ra một tiếng, ôn tồn nói:
- Tại hạ đã nhận lại của các hạ nửa chiêu kiếm.
- Nửa chiêu thì chưa thể lấy mạng được Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.
Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ từ từ tra thanh Quỷ Kiếm vào vỏ. Y vừa tra vừa nói:
- Mười tám năm Giang Kỳ luyện kiếm cũng chỉ hơn được Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục nửa chiêu. Nửa chiêu kiếm hôm nay chẳng đủ trả lại khoảng thời gian mà Giang Kỳ này bỏ ra.
Nguyên Thiên Phục quấn lại dây lụa bọc lưỡi Tàn Hồn Đao. Y vừa quấn dây lụa vừa nói:
- Nhưng cuộc tái kiến hôm nay các hạ là người thắng chứ không phải là kẻ thua như mười tám năm trước đây.
Giang Kỳ cười khảy rồi nói:
- Cuộc tái kiến này, Giang Kỳ ta không thể là người thua như cách đây mười tám năm.
Nếu trước đây, Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ là kẻ thua cuộc nên phải nhường Triều Thi Thi cho Nguyên Thiên Phục, thì hôm nay ta là kẻ thắng để có được cái thần và cái hồn của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ.
- Các hạ được cái hồn của thiên hạ đệ nhất kỹ nữ, và được cả tâm huyết mười tám năm của tại hạ. Cuối cùng các hạ cũng trả được nửa chiêu đao trước đây của ta.
Nhận cái xá của Nguyên Thiên Phục, nhưng Giang Kỳ vẫn đứng bất động thờ ơ.
Khi Thiên Phục quay bước bỏ đi, Giang Kỳ nhìn theo sau lưng, lẩm nhẩm nói:
- Mười tám năm mà Giang Kỳ chỉ hơn Nguyên Thiên Phục đúng nửa chiêu Đoạt Hồn Quỷ Kiếm.
Y nói xong, buông một tiếng thở dài não ruột.
Nguyên Thiên Phục đã mất dạng hẳn rồi mà Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ vẫn còn đứng sừng sững trong ánh trăng đêm. Y đứng lâu như thế một lúc lâu bất chợt rùng mình, ho khan vài tiếng rồi ói luôn một bụm máu.
Giang Kỳ chùi máu đọng trên hai mép, mới quay lại hòn giả sơn lấy bức di thư da dê và pho tượng kim thân La Hán. Y nhìn hòn giả sơn chằm chằm. Khuôn mặt của y sa sầm xuống như để hồi tưởng lại những kỷ niệm mà y đã trải qua tại chốn này.
Trong cảnh quang tĩnh lặng đó Giang Kỳ như một kẻ cô đơn, trơ trọi. Bất giác Giang Kỳ lấy một khúc gỗ rồi thản nhiên khắc thành bức tượng thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi.
Y khắc quá nhanh, chỉ trong khoảng khắc đã hoàn thành pho tượng Triều Thi Thi.
Giang Kỳ đặt pho tượng lên hòn giả sơn. Y vừa làm xong một công việc đã trở thành thói quen không thể bỏ được, thì bất thình lình xuất hiện những người phi thân tới đứng thành hàng sau lưng Giang Kỳ.
Sự xuất hiện của những người đó Giang Kỳ đều phát hiện, nhưng y không màng quay lại mà chỉ chăm chăm nhìn pho tượng gỗ vừa đặt trên đỉnh hòn giả sơn.
Một lão nhân đầu tóc bạc phơ đi cùng với vị trung phụ nhan sắc mỹ miều bước tới hai bộ:
- Giang Kỳ.
Giang Kỳ thờ ơ nói:
- Ai vừa gọi tên ta đó?
Giang Kỳ vừa nói vừa quay lại. Vừa đối nhãn với lão nhân và trung phụ mỹ miều, đôi chân mày của Giang Kỳ thoạt cau hẳn lại. Lão nhân vận trường bào bằng gấm thêu đôi lưỡng xà trước ngực lên tiếng:
- Ngươi nhận ra lão phu chứ?
- Giáo chủ Thần Long giáo Tiêu Khắc sao Giang mỗ có thể không biết chứ?
- Ngươi biết lão phu rồi, thế có biết mục đích của lão phu không?
- Pho tượng kim thân La Hán của Giang mỗ?
- Không sai.
Thần Long giáo chủ quan sát Giang Kỳ từ đầu đến chân, vuốt chòm râu bạc nói:
- Nếu lúc này có Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục thì lão phu không dám làm kinh động đến Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ trong lúc ngươi đang suy tư về kẻ tri kỷ, nhưng rất tiếc lão phu phải phá vỡ những suy nghĩ của ngươi.
- Nguyên Thiên Phục khiến các ngươi sợ hãi à?
Trung phụ đáp lời Giang Kỳ:
- Hai vẫn đối phó khó hơn một.
- Phu nhân nói đúng với suy nghĩ của những kẻ bình thường, nhưng lại hoàn toàn sai với Giang Kỳ. Dù cho Nguyên Thiên Phục có ở đây thì Thiên Phục vẫn là Thiên Phục, còn Giang Kỳ vẫn là Giang Kỳ.
Giáo chủ Thần Long giáo giũ hai ống tay áo, lớn giọng nói:
- Không nhiều lời nữa. Lão phu cho ngươi một cơ hội.
Giang Kỳ nhướn mày:
- Cơ hội gì?
- Nếu ngươi chịu giao pho tượng kim thân La Hán cho lão phu thì ngươi có thể rời khỏi đây mà không một ai làm khó dễ gì ngươi cả.
- Thế ư?
Giang Kỳ dứt lời, ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của y như tiếng nói chế giễu Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc.
Cắt tràng tiếu ngạo đó, Giang Kỳ từ tốn nói:
- Thần Long giáo chủ có thể đoạt được pho tượng kim thân La Hán của ta hay sao? Nếu Thần Long giáo đoạt được báu vật trong tay Giang mỗ thì Giang mỗ đâu còn là Đoạt Hồn Quỷ Kiếm.
- Ngươi nói rất đúng, nhưng hôm nay thì không như ngươi nói đâu. Bởi trước khi ngươi và Nguyên Thiên Phục giao thủ so tài với nhau thì lão phu đã sắp xếp trước rồi.
Giang Kỳ nhún vai:
- Lão sắp xếp như thế nào?
- Chung quanh đây lão phu đã cho hạ độc và chỉ chờ cuộc giao thủ giữa ngươi và Nguyên Thiên Phục kết thúc là tới phần lão phu.
- Lão đã hạ độc rồi ư? Giang mỗ có nghe thiên hạ truyền tụng chất độc của Thần Long giáo vô cùng lợi hại. Nó không mùi không sắc và có thể xâm nhập vào nội thể bằng mọi cách.
- Ngươi tin chứ?
Giang Kỳ gật đầu:
- Giang mỗ tin.
- Thế thì sao ngươi còn chưa chịu giao pho tượng kim thân La Hán cho lão phu?
- Rất tiếc chất độc của Thần Long giáo chủ chưa làm gì được Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ. Chính vì thế giáo chủ muốn đoạt pho tượng kim thân La Hán của Gang mỗ e phải dụng tới chân võ học của giáo chủ.
- Ngươi thật là cao ngạo.
Cười khảy một tiếng, Giang Kỳ nói:
- Đừng nghĩ Giang mỗ cao ngạo, mà hãy tự cho các ngươi không có bản lĩnh để đoạt báu vật trong tay Giang mỗ.
Giang Kỳ vừa dứt lời thì thêm hàng loạt những cao thủ xuất hiện. Bọn cao thủ này đều vận bạch y bó chẽn, đầu đội mũ trùm kín chỉ chừa hai mắt.
Liền theo sau bọn cao thủ vận quái phục kia là một trung nhân vận trường bào, tóc bỏ rủ, hai mắt sáng ngời chứng tỏ một nội lực siêu phàm.
Trung nhân vừa xuất hiện có một dung diện thật kỳ lạ. Khuôn mặt dài ngoằng, cùng chiếc miệng rộng quá khổ, chân mày xếch ngược, thể hiện những nét không cân đối kỳ dị. Y chấp tay sau lưng bước đến bên Thần Long giáo chủ:
- Câu Hồn bang nếu được Thần Long giáo chủ cho dự phần thì xin được tiếp một tay.
Giáo chủ Thần Long Tiêu Khắc nhìn lại Câu Hồn bang chủ:
- Tạ bang chủ cũng thích pho tượng kim thân La Hán của Giang Kỳ à?
Tạ Ưng Long nhún vai:
- Thập nhị kim tượng có tổng cộng mười hai chiếc. Có đủ mười hai cái mới có thể tìm được bí mật, còn chỉ có một thì cũng vô ích thôi. Tuy nhiên trên mỗi pho tượng kim thân La Hán đều có khắc khẩu quyết luyện công cực kỳ lợi hại nên ai cũng muốn có. Ngay như Đoạt Hồn Quỷ Kiếm cũng có đặng một chiếc, mặc dù kiếm pháp của Giang các hạ đã thuộc hàng siêu hóa vô song.
Tạ Ưng Long xoa tay nói tiếp:
- Tuy nhiên cuộc hội diện hôm nay, Câu Hồn bang không có ý tranh đoạt pho tượng kim thân La Hán với Thần Long giáo.
Tiêu Khắc nheo mày:
- Chỉ có mỗi một pho tượng kim thân La Hán thôi, làm sao chia phần được?
Tạ Ưng Long chỉ Giang Kỳ:
- Trong người y ngoài pho tượng kim thân La Hán ra còn một thứ nữa. Bổn bang chủ cần món đó.
Tiêu Khắc nhướn mày:
- Y còn cái gì nữa?
Giang Kỳ đáp lời thay Tạ Ưng Long:
- Bức di thư bằng da dê của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Có đúng như vậy không Tạ bang chủ?
Tạ Ưng Long buông một tiếng cụt lủn:
- Không sai.
Giang Kỳ gật đầu:
- Cả hai thứ đó đều ở trong người Giang mỗ, thế thì ai là kẻ đến đoạt chúng đây?
Thần Long giáo chủ Tiêu Khắc nhìn bang chủ Câu Hồn bang Tạ Ưng Long:
- Bang chủ, thế nào?
Tạ Ưng Long chưa kịp đáp lời thì chợt thấy Giang Kỳ thoạt rùng mình.
Ưn Long reo lên:
- Hắn đã bị Tàn Hồn Ma Đao làm cho bị nội thương rồi.
Y quát bọn thuộc hạ đang trong bộ lốt quái dị:
- Tất cả xông vào.
Mệnh lệnh đã được Tạ Ưng Long ban ra liền được bọn cao thủ Câu Hồn bang hưởng ứng.
Hai mươi gã Câu Hồn bang phi thân lao tới Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ. Chúng như bầy sói hoang ngỡ Giang Kỳ là một miếng mồi ngon.
Ánh kiếm xanh rờn xuất hiện khi bọn cao thủ Câu Hồn bang nhập trận. Cả một vùng phạm vi chung quanh Giang Kỳ dầy đặc màn kiếm quang xanh rờn. Màn ảnh kiếm đó xuất hiện tạo ra một vòng lưới tử thần chỉ trong không đầy một tiếng thở ra rồi vụt tắt, nhưng hai mươi gã cao thủ Câu Hồn bang đã biến thành những thân ma bị bổ đôi từng khúc.
Giang Kỳ chỉ hơi lảo đảo một chút.
Tuyệt chiêu Quỷ Kiếm Đoạt Hồn của Giang Kỳ thi triển chỉ trong một khoảng khắc mà giết hai mươi mấy cao thủ Câu Hồn bang khiến cho Thần Long giáo chủ lẫn bang chủ Câu Hồn bang phải rúng động tận tâm can. Cả hai đứng sững sờ nhìn Giang Kỳ không chớp mắt.
Giang Kỳ tằng hắng nói:
- Đêm nay đã quá đủ để các ngươi thấy sự tàn khốc vô lượng của thanh Quỷ Kiếm. Nếu các ngươi có hứng thú thì đêm mai Giang mỗ sẽ đến tìm các ngươi.
Giang Kỳ vừa nói vừa bất thần trở kiếm chém xả vào pho tượng gỗ đặt trên hòn giả sơn.
Pho tượng bị chém đôi nhưng tuyệt nhiên lưỡi kiếm không hề chạm đến hòn đá giả sơn bên dưới pho tượng gỗ. Giang Kỳ không quay mặt lại mà lạnh nhạt nói:
- Trước khi muốn thực hiện ý định đoạt báu vật của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm thì phải nhìn chân võ học của mình, kẻo chẳng khác gì chữ tình của Giang mỗ.
Nói xong câu cảnh báo đầy chất giọng sát khí khủng bố, Giang Kỳ tra kiếm vào vỏ, thản nhiên bỏ đi trước những cặp mắt của Thần Long giáo chủ lẫn bang chủ Câu Hồn bang.
Thần Long giáo chủ đã có chuẩn bị từ trước bằng chất độc bổn môn vây quanh phạm vi này nhưng vẫn đứng trân trân nhìn Giang Kỳ, mặc dù vẫn biết Đoạt Hồn Quỷ Kiếm đã bị độc chất bổn môn thâm nhập vào nội thể.
Đến bang chủ Câu Hồn bang dù muốn dự phần nhưng lại thất thần sững sờ bởi cái chết của hai mươi gã thuộc nhân trong đội Câu Hồn Sứ Giả.
Lão nhìn theo sau lưng Giang Kỳ, buột miệng nói:
- Đúng là Quỷ Kiếm... Quỷ Kiếm mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT