Xin lỗi mọi người.... vì sự bất tiện này... Gấu đang viết thì bấm nhầm vào nút đăng chương nên chương mới dở dang... mọi người đọc lại nhé!

......................................

" Tình yêu như những nốt nhạc có lúc sôi nổi rạo rực, có lúc dịu êm nhẹ nhàng.... nhưng dẫu sao đi nữa nó vẫn làm trái tim của mỗi chúng ta tự hòa tấu nên một bản nhạc du dương đầy cảm xúc. Ừ thì thế là yêu!"

Đã ba ngày rồi nó vẫn hôn mê không tỉnh, trong cơn mê sảng nó luôn miệng gọi tên một người, tiếng gọi nghe thật thê lương biết mấy, Quân đau lòng đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt ấy, giá mà cậu có thể gánh chịu những tổn thương hay đau khổ nào đó mà nó đang chịu thì tốt quá.. nó sẽ chẳng thế này.

- H...U...Y....... Đừng.... đừng đi...!!!

Bàn tay nó nắm chặt lại như đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, nó vì sốt quá cao nên không tỉnh hay vì bản thân muốn trốn tránh nên nằm hôn mê như thế.

- Nhi à! Em mau tỉnh lại đi!

Quân nắm lấy bàn tay ấy giọng thì thầm, một lúc sau cậu khoát cái áo mỏng lái xe ra ngoài. Nơi Quân đến chính xác là nhà của Hắn, đến nơi cậu vội vã xuống xe ấn chuông cửa liên tiếp.

.. ting... tong...ting...tong.....

Mãi đến 5 phút sau mới thấy bóng người ra mở cổng, cánh cổng vừa mở ra Hắn đã bị Quân đấm cho một cái rất mạnh mất thăng bằng ngã xuống sân, Quân đi thẳng vào nắm cổ áo kéo Hắn đứng dậy, ánh mắt cậu đỏ rực như muốn thiêu đốt người đối diện và một cú đấm nữa giáng xuống khuôn mặt vốn hoàn mỹ.

- Tại sao hả? Tôi đã nhường Hiểu Nhi cho cậu, vậy mà cậu không biết trân trọng em ấy. Cậu biết Hiểu Nhi vốn đã chịu quá nhiều đau khổ sao cậu nỡ lòng nào làm tổn thương em ấy? Nói! Tại sao??

Hắn đưa tay quệt nhẹ vết máu nhỏ ở khóe miệng, chống tay xuống đất đứng dậy.

- Có liên quan gì đến anh?

Câu hỏi làm Quân trừng mắt lên nhìn Hắn với vẻ mặt không thể nào đáng sợ hơn.

- Tất nhiên có liên quan!

- Nói tôi nghe xem?

Nhìn Quân với vẻ mặt rất bình thản xen lẫn một câu hỏi mang tính suy xét, Quân thẳng thắn nói.

- Tôi là bạn cũng là anh trai của Nhi tôi có trách nhiệm phải bảo vệ em gái mình.

Hắn gật gật đầu vỗ tay cùng một nụ cười nhếch mép, khó có thể hiểu được biểu cảm này của Hắn có ý gì.

- Nói hay lắm! Sao không nói anh cũng yêu Nhi như thế có vẻ hợp lí hơn.

- Đúng là tôi yêu Nhi nhưng khi biết Nhi yêu cậu tôi đã lựa chọn rút lui và cầu chúc hai người hạnh phúc. Tôi cứ tưởng Nhi ở bên cậu sẽ vui vẻ lắm nào ngờ.... cậu làm tôi quá thất vọng.

Nụ cười của Hắn cứng đờ, ánh mắt tĩnh lặng hẳn đi, nếu có sự lựa chọn khác Hắn đã không làm tổn thương nó.... chỉ trách số mệnh trêu đùa con người, gặp gỡ rồi lại chia li.

- Hãy ở bên cạnh chăm sóc cô ấy,yêu thương cô ấy.... yêu luôn phần của tôi!

Câu nói nhẹ tênh chẳng mang theo một chút trọng lượng nào nhưng người đối diện nào biết để nói ra những lời này Hắn đã phải cố gắng biết bao bởi chẳng ai gửi gắm người mình yêu cho một người con trai cũng yêu cô ấy cả trừ phi người đó là một tên ngốc.... vậy Hắn có phải là tên ngốc không?

- Điều đó là tất nhiên không cần cậu nhắc nhở. Tôi sẽ làm cô ấy quên đi một người vô tâm như cậu.

Quân lên xe phóng đi, làn đường chỉ còn những hạt bụi li ti, Hắn đứng đó rất lâu mắt dán vào một nơi bất định.

Trở về nhà, Quân chạy ngay lên phòng, mở cửa bước vào nó vẫn nằm đó gương mặt đã hồng hào lên đôi chút. Chợt điện thoại nó reo lên Quân nhìn dãy số rồi bắt máy.

- " Ê con kia mày chết đâu ba bốn hôm không về vậy? Chẳng lẽ làm lành với Huy rồi?"

Tiếng Linh oang oang, Quân nhăn mặt cười đáp.

- Anh Quân đây!

- " Ơ sao anh lại cầm máy con Nhi? Nó đâu rồi?"

- Để anh gửi địa chỉ em sang thăm Nhi, Nhi hôn mê ba ngày vẫn chưa tỉnh.

Linh vừa nghe đã hét vào điện thoại.

- " Cái gì hôn mê á? Mau gửi địa chỉ ngay cho em"

Tắt máy Quân nhắn một tin cho Linh, đúng 30 phút sau chuông cửa nhà cậu reo ing ỏi. Mở cửa đã thấy Linh và Vy hớt hãi.

- Nó bị làm sao hả anh? Sao lại hôn mê lâu thế?

- Em vào đi! Nhi bị sốt cao nên dẫn đến mê sảng, sẽ sớm tỉnh thôi em đừng lo.

Nghe Quân trấn an gương mặt hai đứa cũng bớt căng thẳng hơn, cả hai kéo lên lầu thăm nó, nhìn thấy con bạn nằm trên giường mà hai đứa kia thấy xót xa, sao lại bệnh đến mức này chứ. Linh ngồi xuống bên cạnh nắm bàn tay nhỏ nhắn của nó mà nước mắt không biết từ đâu chảy ra, nhỏ có bao giờ mít ướt thế đâu chứ.....

- Mà làm sao nó lại ở nhà anh? - Vy thắc mắc.

- Đêm hôm đó anh đang chạy xe thì thấy Nhi đi bộ nên định dừng lại hỏi nào ngờ chưa được lại gần Nhi đã ngất đi, anh không biết làm sao nên đưa em ấy về đây!

Lòng Vy lại thắc mắc ba ngày trước chẳng phải là ngày hắn nhập viện hay sao, chẳng lẽ Hắn đã gặp nó nói điều gì rồi..... có thể lắm chứ biểu hiện của Hắn rất lạ mà, không được Vy phải đi gặp Hắn để hỏi rõ ràng, thế là Vy quay đầu chạy thật nhanh ra ngoài.

- Vy... Vy...

Linh gọi với theo nhưng Vy đã rời đi. Lái xe được nữa đoạn đường thì điện thoại reo lên, là số của Nam nhỏ vội nghe máy.

- Em đây!

- " Vy à! em ghé qua nhà anh lấy một số giấy tờ anh để trong tủ đấy! nhanh nhé!"

Giọng Nam đầy vẻ gấp gáp, Vy thấy lạ bèn hỏi.

- Có chuyện gì gấp sao anh?

- " Huy nó nhập viện rồi! bác sĩ bảo cần phải làm phẫu thuật trong tuần tới, em mang giấy tờ vào để anh làm hồ sơ tuần sau cho nó sang Mỹ ngay!"

- Được rồi em vào ngay đây, chờ em.

Vy tắt máy cho xe chạy thật nhanh đến nhà Nam, dọc đường nhỏ suy nghĩ đủ thứ chuyện tồi tệ tâm trạng cũng vì thế mà nặng nề hơn.. nhỏ lo cho Hắn một phần cũng lo cho nó, hai người bọn họ rốt cuộc sẽ ra sao đây? Đúng là làm người khác đứng ngồi không yên.

Vào đến bệnh viện đã thấy Nam đứng ở cửa chờ, khuôn mặt Nam không giấu được nỗi buồn bã, Vy đưa những giấy tờ cần thiết cho Nam vỗ vai an ủi anh.

- Không sao đâu đừng quá lo lắng, phẫu thuật xong rồi mọi chuyện sẽ ổn!

Nam nhìn Vy thì nhận được một nụ cười và cái gật đầu của nhỏ làm anh yên tâm hơn.

- Ừ, để anh đi gặp bác sĩ, em vào thăm nó đi!

Vy gật đầu, nhỏ trở về phòng bệnh, người trên giường bệnh có vẻ như đã ngủ say, Vy cố gắng đi thật nhẹ nhàng.....

- Tôi chưa ngủ!

Giật mình vì giọng nói phát ra, nhìn sang đã thấy Hắn mở mắt Vy đành cười 1 cái kéo cái ghế lại ngồi gần.

- Cậu thấy trong người thế nào? - Vy hỏi hang

- Cũng vậy thôi!

Có ai bệnh mà như Hắn không, mặt mày rất bình thản ngữ điệu như chẳng hề quan tâm đến.

- Anh Nam đi làm giấy rồi trễ nhất là tuần sau cậu sẽ sang Mỹ phẫu thuật.

Hắn im lặng không nói gì, ánh mắt trầm ngâm nhìn thẳng, Vy đấu tranh tư tưởng kịch liệt cuối cùng cũng quyết định mở miệng hỏi.

- Cậu và.... Nhi...

- Chia tay rồi!

Chưa đợi Vy hỏi hết câu Hắn đã trả lời, Vy lén nhìn phản ứng của Hắn buông một câu.

- Chia tay.... cậu chẳng buồn sao?

Hắn chỉ cười nhẹ đáp.

- Đã đi đến bước đường này còn buồn được sao.

Vy định nói gì đó nhưng Nam đã đẩy cửa bước vào nên đành thôi, ngồi xuống ghế Vy rót cho anh cốc nước mát, uống xong anh từ tốn nói.

- Anh làm thủ tục đầy đủ rồi, em nằm đây nghỉ ngơi hai ngày sau chúng ta sang Mỹ!

- Ừ!

Hắn gật đầu, chẳng còn gì để Hắn lo âu nữa nó đã có Quân chăm sóc, dù cho cuộc phẫu thuật có thất bại cũng chẳng sao nữa, Hắn mệt rồi... tất cả đặt xuống thôi.... chỉ là có một chút không nỡ, đã dặn lòng là buông tình cảm ấy xuống đi có như thế nó mới không đau buồn khi Hắn không còn ở bên cạnh nữa, phải cố gắng vô tâm nhưng lòng lại mềm nhũn ra mỗi khi gương mặt ấy hiện lên trong tiềm thức. Người ta nói muốn yêu một người thì dễ lắm nhưng để quên đi một người có khi phải mất cả một cuộc đời, ừ thế cũng được cầu mong ông trời đừng để Hắn quên đi nó cho dù phải sống với kí ức về nó suốt đời cũng được chẳng sao cả, Hắn cam tâm tình nguyện.

..................................................................................

" Chẳng có con đường nào đều trải đầy những hoa hồng......."

Hai ngày sau.

Sáng tinh mơ, tiếng chim hót líu lo ngoài vườn như bản giao hưởng của buổi bình minh đón chào ngày mới.

Trong phòng một cô gái từ từ mở mắt dậy, cảnh vật lạ lẫm xung quanh làm nó hơi chau mày lại, chống tay xuống giường nó cố gắng ngồi dậy, đầu óc khá choáng váng một chút sức lực cũng chẳng có, nó tự hỏi bản thân bị làm sao thế này?

Định bước xuống giường nhưng đôi chân mềm nhũn, cánh cửa kêu một cái cạch.... Quân bước vào thấy nó tỉnh lại Quân vội chạy lại.

- Cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Anh lo chết đi được... em cảm thấy trong người thế nào nói anh nghe xem.

- Em... em hơi nhức đầu một tí, sao cả người em lại không có một chút sức lực nào vậy anh? Em nằm đây bao lâu rồi!

Nó ôm đầu cất tiếng yếu ớt, Quân vào trong lấy cho nó cái khăn lau mặt cùng 1 chậu nước ấm.

- Em hôn mê năm ngày rồi, rửa mặt đi cho tỉnh! Tại em bệnh nên thế thôi, ăn chút gì là khoe ngay mà!

Gật đầu với Quân nó lau nhẹ mặt, Quân dìu nó xuống phòng khách còn mình thì xuống bếp nấu gì đó. Nó nhìn ngó xung quanh, căn nhà này rất đẹp nhưng tất cả vật dụng nội thất đều đối ngược với căn nhà ấy.... nơi mà nó xem là căn nhà thứ hai của mình. Không biết người ấy thế nào rồi? Chắc chẳng nhớ gì nó nữa đâu, nó phải quên đi thôi, Hắn đã có người để yêu thương rồi!

Quân đặt trước mặt nó một tô cháo cá nghi ngút khói, nó nhìn Quân mỉm cười rồi nhấc muỗng lên ăn, mùi vị của tô cháo này chẳng quen thuộc chút nào, trong lòng bất giác nhớ đến tô cháo thịt bằm mà Hắn đã làm cho nó ăn miệng lại trở nên đắng ngắt, dù thế nhưng nó vẫn cố nuốt vì sợ Quân buồn mặc dù cháo cá là món nó ghét nhất nhưng biết làm sao đây.... Quân đã vì nó mà cất công làm nó chẳng thể phụ tấm lòng của cậu.

Ăn xong Quân đưa nó vài viên thuốc, nó nhìn những viên thuốc đủ màu sắc trong lòng bàn tay suy nghĩ hồi lâu thì cho vào miệng nuốt, uống thật nhiều nước vào vẫn thấy đắng..... nó nhớ đến que kẹo mút có vị ngọt của dâu, của chocolate mà Hắn vẫn thường đưa cho nó mỗi khi nó làm nũng chẳng chịu uống thuốc, bây giờ chẳng còn có Hắn bên cạnh nó phải cố gắng nuốt cái thứ đắng ngắt ấy......

Đúng như Quân nói nó ăn cháo và uống thuốc xong thì cảm thấy đỡ hẳn, nó đã có thể đi dạo xung quanh khuôn viên nhà Quân rồi. Nhìn những khóm hoa rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời nó cười nhẹ thế rồi lại bất chợt nhớ đến những chậu bạch thiên hương chưa kịp nở hoa mà lòng lại trùng xuống, chắc nó chẳng còn có dịp để trở về đấy ngắm những nhánh hoa bạch thiên hương trắng muốt, hương thơm phảng phất cả một góc trời ấy rồi...... Ừ thì có tiếc nuối!

Quân đang loay hoay dọn mấy thứ lặt vặt cho nó để chiều còn đưa nó về thì chuông điện thoại nó reo lên là Vy gọi, cậu định mang xuống cho nó nhưng lại thấy là Vy gọi nghe máy chắc cũng không sao với lại nó đang ở dưới vườn nữa nên cậu đành bắt máy, chưa kịp alo đã nghe tiếng Vy nói với vẻ vội vàng.

-" Nhi à! nghe anh Quân bảo mày tỉnh rồi à? khỏe chưa? nếu khỏe thì nghe tao nói này.... Huy... cậu ấy bị khối u não... mày tới ngay bệnh viện thăm Huy đi tối nay cậu ấy phải sang Mỹ phẫu thuật rồi! "

Những gì Vy nói Quân đều nghe rõ ràng từng câu một không bỏ xót thứ gì, cảm giác của cậu bây giờ là bất ngờ... quá bất ngờ.... tại sao lại có thể chứ, Hắn bị khối u não.. chuyện này là thật sao? Vậy sao Hắn không nói ra mà giấu diếm tất cả mọi người thế này, chính nó cũng không biết. Giờ cậu đã hiểu câu nói cuối cùng mà sáng nay hắn đã nói với cậu rồi.... con người này.. sao lại tự mình chịu tất cả thế này.

- "Nhi mày có nghe tao nói không?"

Cậu buông điện thoại xuống vội chạy ngay xuống vườn, nhìn thấy nó đang vui vẻ ngắm những bông hoa cậu lại chần chừ chẳng biết nên nói với nó chuyện này như thế nào... nếu nói thẳng ra chắc nó sốc lắm, nhưng nếu không nói thì nó và Hắn cứ hiểu lầm nhau như thế, Hắn sắp sang Mỹ rồi.... rốt cuộc thì có nên nói hay không?

- Nhi!

Quân buông tiếng gọi nó quay sang mỉm cười vẫy tay với cậu, khi cậu đã tiến lại gần nó chỉ những khóm hoa hỏi.

- Anh trồng chúng à?

- Không phải , là mẹ anh trồng!

Nó à lên một cái tiếp tục ngắm những bông hoa, Quân chần chừ gọi.

- Nhi này.... Huy...

- Đừng nhắc đến tên người ấy nữa, đối với em người ấy đã chẳng còn liên quan.

Ánh mắt nó khác lạ cắt ngang lời Quân, nó đã nói vậy cậu biết mở lời như thế nào nữa, thôi để cậu vào thăm Hắn rồi tính tiếp.

- Anh ra ngoài một chút, em nghỉ ngơi nhé!

Nó gật đầu, Quân lên xe chạy ra khỏi nhà. Khi xe Quân vừa ra khỏi một chiếc xe khác dừng lại trước cổng nhà, từ trong xe một cô gái đeo kính che hết nửa khuôn mặt, cô ta mặc một chiếc váy đen bó sát đưa tay nhấn chuông cửa, nghe tiếng chuông nó lắc đầu chạy ra thầm nghĩ chắc Quân lại quên mang theo thứ gì rồi. Vừa mở cổng nó hơi ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.

- Hay nhỉ? nhà chồng tôi mà cô ngang nhiên tung tăng vậy ư?

Mỹ Linh gở bỏ kính xuống nhìn nó mỉa mai cùng với đó là một sự tức giận không biểu lộ ra ngoài, nó im lặng chẳng nói năng gì, cô ta đi thẳng vào nhà rất tự nhiên, nó nhìn theo rồi đóng cổng đi vào.

Nó xuống bếp rót hai cốc nước, một cốc đặt ngay trước mặt Mỹ Linh, cô ta cười nói.

- Sao lại là khách rót nước cho chủ thế này! hơi ngược đấy!

- Cô không cần mỉa mai tôi như thế, chiều này tôi sẽ rời khỏi đây!

- Ồ! ở những năm ngày chắc chán rồi à?

Nó lại im lặng không trả lời, Mỹ Linh vẫn luôn giữ nụ cười nhìn nó, cô ta chỉ sang phía sau nơi có treo một bức tranh cất giọng.

- Đùa với cô thôi, tôi tin chồng tôi không làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu, cô biết bức tranh ấy không?

Nó tò mò hướng mắt về phía bức tranh mà Mỹ Linh đang chỉ, ngay lúc nó quay đi một viên thuốc nhỏ xíu rơi ngay vào cốc nước nó, Mỹ Linh cười hiểm độc tiếp tục nói.

- Anh ấy đã tự tay đến nơi triễn lãm đặt cho tôi đấy, bấy nhiêu cũng đủ nói lên tình cảm anh ấy dành cho tôi rồi!

- Chuyện của hai người không cần kể tôi nghe đâu!

Quay lại nhìn Mỹ Linh nó nói với vẻ không quan tâm làm Mỹ Linh tức lắm nhưng rồi nhanh chóng vui trở lại khi nó nhấc cốc nước lên uống một ngụm.

Quân tiến lại chỗ y tá trực hỏi.

- Cô y tá cho hỏi bệnh nhân tên Phạm Khắc Huy ở phòng nào vậy?

- Anh chờ chút!

Cô y tá tìm trong danh sách một lúc thì ngẩng đầu nhìn Quân cười nói.

- Ở phòng 123, anh đi thẳng lên lầu 4 rồi quẹo trái!

- Cảm ơn!

Quân gật đầu chạy ngay vào thang máy, đứng trước cửa phòng bệnh cậu hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào, Hắn đang ngồi dựa lưng vào thành giường thấy Quân bước vào ánh mắt có chút ngạc nhiên, bỏ qua ánh mắt ấy của Hắn Quân ngồi xuống.

- Cậu bệnh như thế mà vẫn im lặng à? Sao lúc sáng không nói cho tôi biết... nếu tôi biết... tôi....

- Nói ra có thay đổi được gì không?

Hắn cười nhìn Quân một nụ cười nhẹ bẫng chẳng giống người bị bệnh khối u não một chút nào, Quân có hơi chút chạnh lòng.

- Cậu định cứ thế mà đi chẳng nói một tiếng với Hiểu Nhi sao?

Một cái lắc đầu nhẹ.

- Cứ coi như anh chưa biết gì đi! Hiểu Nhi giao lại cho anh, ở bệnh cạnh một người sống chết chưa rõ như tôi cô ấy sẽ khổ mất!

Lần đầu tiên Quân được tận mắt thấy một người con trai yêu thương và hi sinh thầm lặng thế này, chỉ là sao ông trời nỡ đối xử với người tốt như vậy, nó và Hắn đều là những người tốt ấy thế mà lại rơi vào hoàn cảnh này.

- Mấy giờ cậu lên máy bay?

- 8h tối!

Đang ngồi nói chuyện chợt điện thoại của Hắn và Quân đồng loạt reo lên, hai người nhìn nhau tỏ ý lạ lùng vậy rồi mỗi người mở điện thoại ra xem, một tin nhắn được gửi đến với nội dung " Xin chào! người yêu ngu ngốc của các người đang ở trong tay tôi, muốn cứu cô ta thì đến ngay địa chỉ xxxxxxxx này ngay lập tức! tôi cho các người 30 phút" bên dưới còn kèm theo bức ảnh nó nằm bất tỉnh trên ghế sofa, đọc xong gương mặt Hắn và Quân hoảng loạn, cả hai đều nhận được tin nhắn với cùng một nọi dung, tin nhắn lại được gửi từ số của nó, đây chẳng phải là chuyện đùa.

- Mau đi thôi!

Hắn giật phắt kim truyền nước bước xuống giường lòng dạ rối bời, Quân thấy Hắn định lao ra ngoài thì ngăn lại.

- Để tôi đi, cậu bệnh thế này thì nên ở lại nghỉ ngơi đi, 8h còn lên máy bay đấy!

Trước sự can ngăn của Quân Hắn vẫn một mực không chịu ở lại.

- Không được... tôi phải đi tìm cô ấy!

- Cậu phải phẫu thuật, có tôi đi chẳng lẽ cậu vẫn chưa an tâm?

- NẾU CÔ ẤY KHÔNG CÒN TÔI CHẲNG CẦN PHẪU THUẬT LÀM GÌ!

Hắn giật tay mình ra khỏi tay Quân gắt lên rồi mở cửa chạy nhanh ra ngoài, Quân vội vã đuổi theo, ra đến bãi đỗ xe Hắn cứ chạy như điên tìm chiếc xe của mình không biết đang nằm ở chỗ nào, tìm thấy lại phát hiện ra bản thân không mang theo khóa xe, Quân thấy Hắn cứ rối lên như thế thì giữ hắn lại.

- Cậu bình tĩnh! Đi xe của tôi đi!

Thật trùng hợp làm sao khi xe của Quân đỗ cạnh xe của Hắn, hai chiếc xe lại cùng một kiểu và cùng một màu nếu không có khóa xe chắc chắn sẽ bị nhầm ngay, nhưng Quân và Hắn lại không để ý đến chuyện này lắm trong lòng cả hai lúc này rối rắm vô cùng nào còn thời gian để ý đến chiếc xe nữa. Hai người lên xe, người cầm lái là Quân Hắn ngồi ở ghế lái bên cạnh trên người vẫn mặt bộ đồ bệnh nhân, đây là lần thứ hai Hắn mặc như thế này đi cứu nó, Quân nhìn sang Hắn rồi cho xe chạy ra khỏi bệnh viện đến địa chỉ như trong tin nhắn. Chiếc xe vừa rời đi một dáng người nấp ở một góc khuất bước ra, cậu ta nhìn sang chiếc xe còn lại thì hốt hoảng mở điện thoại ra gọi cho ai đó.

Nó mở mắt nhìn trần nhà màu xám, giật mình bật dậy thì thấy Mỹ Linh ngồi ở phía đối diện bên cạnh còn có cả An Nhiên, cả hai thấy nó tỉnh dậy thì mỉm cười.

- Ngủ một giấc ngon lành nhỉ?

- Cô sao lại ở đây?

Trước câu hỏi của An Nhiên nó lại hỏi một câu khác, cô ta nhún vai.

- Sao tôi lại không thể ở đây!

Nó ngừng lại suy nghĩ, lúc nãy nó đang nói chuyện với Mỹ Linh mà sao lại ngủ quên được, chuyện này làm sao có thể, nhìn hai người bọn họ trong đầu nó dấy lên nhiều suy nghĩ không hay lắm.

- Rốt cuộc các cô đang định làm gì?

- Hahaha.....

Cả hai người bọn họ bậc cười, bỗng Mỹ Linh đứng lên nắm chặt lấy cánh tay nó trừng mắt nói như quát.

- Mày còn giả ngu với tao..... nếu không có mày Quân sẽ không bỏ rơi tao ngay tại nhà thờ trong ngày cưới như thế... nếu không tại mày có lẽ anh ấy đã yêu tao... tại sao? tại sao mày lại chen chân vào cuộc sống của tao và Quân.... TẠI SAO HẢ? MÀY ĐÃ CƯỚP ĐI CHỒNG CỦA TAO!

Nó đau đến chảy nước mắt, Mỹ Linh nắm chặt quá với sức lực hiện giờ nó chẳng thể phản kháng được.

- Tôi không cướp của cô cái gì cả, yêu cô, lấy cô là do anh ấy quyết định.

CHÁT...

Một cái tát giáng xuống khuôn mặt nó dấu tay còn in rõ, nó ôm lấy một bên má bị tát liếc nhìn Mỹ Linh.

- Cô dám đánh tôi? cô lấy tư cách gì đánh tôi?

- Tao thích thì cứ đánh.... nói cho mày biết một tin cực kì tốt lành, người yêu của mày Phạm Khắc Huy và... Đỗ Tường Quân cái tên phản bội ấy đã bị tao dụ lên núi rồi.. haizz cũng nhờ mày ngủ ngon quá làm họ tưởng mày bị bắt nhốt thật.

Nó nghe nhắc đến tên Hắn liền trừng mắt lên gắt.

- Cô định làm gì họ? tôi không cho phép cô hại họ.

- À còn một chuyện nữa quên nói cho mày biết.... đường núi dốc như vậy nếu xe của người yêu mày bị đứt thắng sẽ thế nào nhỉ? haha...

Nó nghe cô ta nói mà chân tay bũn rũn ngã khụy xuống nền nhà.

- Cô... cô cắt.. thắng xe Huy sao?

Phải kiềm chế cảm xúc lắm nó mới có thể cất tiếng hỏi cô ta, Mỹ Linh cười như điên dại.

- Haha... đúng là vậy... mày rất thông minh... tao sẽ cho mày biết cái cảm giác khi mất đi người mình yêu nhất là như thế nào...

Điên rồi... cô ta điên rồi.... nó cũng phát điên lên đây, nó đứng phắt dậy nhào tới bóp cổ Mỹ Linh hét.

- Tôi giết chết cô.... tôi sẽ giết chết cô, cô dám làm hại anh ấy tôi sẽ giết cô... aaaaaa....

Mỹ Linh chới với, cảm giác cổ bị xiết chặt lồng ngực như bị rút cạn không khí khó thở vô cùng, An Nhiên thấy vậy bèn nhào tới kéo nó ra, khó khăn lắm mới kéo nó buông Mỹ Linh ra, nó bệnh mà chẳng biết sức lực ở đâu mà nhiều thế không biết. Mỹ Linh hô sặc sụa gương mặt tái xanh, nó cứ thế nhìn cô ta bằng ánh mắt giết người, Mỹ Linh tức giận giơ tay lên tát nó nhưng đã bị nó bắt lại.

- Mẹ kiếp! Con khốn mày dám bóp cổ tao!

- Cô mới là con khốn đấy! Trả điện thoại lại ngay cho tôi!

Cả hai nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, trong lòng nó là cả một nỗi sợ hãi và tức giận, sợ hãi Hắn sẽ gặp chuyện bất trắc càng sợ nó lại càng tức giận Mỹ Linh hơn, nếu Hắn có mệnh hệ gì nó sẽ liều chết với cô ta.

Chưa kịp cãi lại với nó điện thoại An Nhiên reo lên, Mỹ Linh dừng lại nhìn sang An Nhiên.

- Alo.. tao nghe!

- MÀY NÓI CÁI GÌ? CẮT NHẦM THẮNG XE CỦA QUÂN SAO?

Gương mặt Mỹ Linh bỗng chốc tái xanh, cô ta hốt hoảng giật điện thoại từ tay An Nhiên.

- Nói mau! Mày có thật đã cắt thắng xe của Quân không?

- " Em... em xin lỗi... em không biết xe của anh Quân cũng đậu ở đấy, hai chiếc xe lại giống nhau như đúc nên....."

- Anh ấy lái xe đó đi chưa?

- Đi rồi chị cả hai đều lên xe đi rồi!

Mỹ Linh làm rơi luôn cả điện thoại xuống đất, nó nghe được câu nói cuối cùng của đầu dây bên kia mà thất thần, đi rồi.... vậy Hắn và Quân đều đang ở trên chiếc xe ấy, làm sao đây???

- Mau... mau lấy điện thoại ra gọi cho họ đi.... mau lên!

Nó hét lên, Mỹ Linh lục vội trong túi xách chiếc điện thoại gọi đi cho Quân nhưng... chuông cứ reo... từng hồi... nhịp tim của nó và Mỹ Linh nhanh lạ thường đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực... dự cảm có chuyện chẳng lành.

Không thể chờ được nữa, nó nắm cổ áo Mỹ Linh kéo ra xe.

- Cô mau lái xe đưa tôi đến đó ngay lập tức !

Ngay lúc này nó nói gì cô ta đều làm đó, tâm trí hoảng loạn vô cùng, khi cả hai đã lên xe Mỹ Linh cho xe chạy với vận tốc nhanh nhất đến nơi mà cô đã hẹn bọn họ.....

Liệu có kịp cứu vãn hay không???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play