- Sao thế??? em mới bị thương cách đây mấy ngày mà chưa tháo được đâu?
- Em có việc gấp cần phải tháo ạ, giúp em đi cô - nó van nài.
- Haizz, nhưng sẽ nhiễm trùng hoặc đau lắm đấy.
- Không sao em chịu được, cô cứ tháo đi.
- thôi được em ngồi xuống đi.
Cô y tá bắt đầu tháo băng trên đầu nó xuống, nó mím môi cố để không kêu đau.
- vết thương em cũng tạm ổn thôi, không được để nhiễm trùng nhé, không tốt đâu.
- Em cảm ơn cô ạ, em xin phép.
Rời khỏi phòng y tế nó nhắn tin cho 2 con bạn.
- " xin phép giúp tao, tao ra sân bay nhé!, chìu sang nhà tao chơi đó"
Nó bước ra khỏi trường vẫy 1 chiếc taxi ra sân bay. Có 1 người vẫn đi theo nó suốt từ nảy đến giờ mà nó không hề hay biết. Và có 1 ánh mắt nhìn nó âu yếm. ( đoán đi nhé ai là người đi theo nó và ai là người nhìn nó).
Nó ngồi ở phòng chờ, nhìn lên bảng thông báo.. " chuyến bay mang số hiệu Bxxx từ Úc về Việt Nam 30 phút nữa sẽ hạ cánh."
Một chiếc xe đổ gần đó, chàng trai trong xe hướng ánh mắt tìm kiếm xung quanh và dừng lại chỗ nó. Nó vẫn ngồi đó, cậu cũng ngồi đó.
Đã 45 phút trôi qua...
- Tại sao chuyến bay vẫn chưa hạ cánh, trễ 15 phút rồi đó..
- Không thể như vậy được....
.............................
Mọi người bàn tán xôn xao khi mà đã trễ giờ rồi mà vẫn chưa hạ cánh. Nó bắt đầu cảm thấy hoang mang. Thông báo vang lên.
" máy bay mang số hiệu Bxxx bay từ Úc về Việt Nam đã biến mất trên màn hình rada cách đây 30 phút, xin mời những hành khách có người thân trên chuyến bay trên vào phòng chờ ngay lập tức.... xin nhắc lại....."
Mọi người chờ người thân trên chuyến bay trên vỡ òa trong nước mắt họ gào thét lên. Nó không tin những gì vừa nghe thấy, tai nó ù đi, đầu nó quay cuồng.
- Không..... không thể.... không thể nào.... xin đừng mà....
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nó không tin đó là sự thật, không được cha mẹ của nó đang ở trên chuyến bay đó, nó nhớ họ lắm...... Nó lê từng bước nặng trỉu về phía phòng chờ, từng bước, từng bước.... rồi bỗng cả người nó đổ nhào về phía trước, phải nó ngất rồi.
" làm thế nào chịu đựng đây khi người thân yêu nhất, đang rời xa dần, xa dần...."
-KHÔNG........
Nó bật dậy nước mắt giàn dụa. Một người đến bên cạnh ôm nó vào lòng.
- Tại sao lại như vậy, đã có thể trở về sao giờ lại biến mất..... hức... hức.... tôi không tin....
- Bình tĩnh nào, mọi chuyện vẫn chưa xác thực mà, biết đâu cha mẹ cô sẽ trở về, chắc họ chỉ đang ở đâu đó tạm thời thôi.
Cậu vỗ về nó như một đứa trẻ, cậu biết nó rất sốc. Khi thấy nó xách cặp bước ra ngoài cậu đã chạy theo nó, cậu sợ nó sẽ bị người của Mỹ Linh làm hại, cậu có linh cảm chẳng lành. Lúc nó vào phòng y tế nằng nặc đòi tháo băng cậu đã định cản nó lại nhưng rồi thôi, cậu nghĩ nó có lý do của mình. Cậu theo nó đến tận sân bay, cậu mới sực nhớ hôm nay cha mẹ nó sẽ về nước và cậu đã ở đấy đợi cùng nó. Chuyến bay đã trễ 15 phút, nó thì bắt đầu lo lắng và khi nghe thông báo cậu thoáng bàng hoàng. Máy bay mất tín hiệu, sao lại có thể, rồi nó sẽ làm sao, liệu nó có chịu đựng nổi cú sốc này không??.. Một bóng dáng nhỏ bé đang nấc lên, nhấc từng bước chân, cậu thấy nó như vậy lại thấy xót xa vô cùng, không hiểu sao ngay lúc nó ngã xuống cậu cảm nhận tim mình đang nhói lên, chạy thật nhanh đến bên cạnh nó cậu vội vàng bế nó lên lái xe thật nhanh đến bệnh viện. ( đoạn này tớ xưng Khắc Huy là " cậu" đoạn sau sẽ lại là Hắn nhé... hì)