Rời khỏi Pháp Viện, Trần Phi cũng không có ý định vào ba biệt viện còn lại để tham quan, khi nào có nhu cầu nó sẽ đến sau. Nghĩ thế, Trần Phi theo lối mòn cũ tiến vào Tiên Trúc Lâm, quay về khu trang viên của mình.
Mọi thứ trong trang viên vẫn như cũ. Quy định Cự Ngạc đảo sâm nghiêm, nhân khí thưa thớt, thế nên chẳng có ai rảnh rỗi lẻn vào nhà của Trần Phi làm gì. Nó đi xuyên qua dãy hành lang, mở cửa bước vào biệt phòng tu luyện.
- Ồ, linh khí thật dày, có thế chứ!
Vừa vào trong phòng, Trần Phi đã cảm nhận được mật độ linh khí rất tốt, tuy còn kém xa phòng tu luyện của La Hầu nhưng so với điều kiện trên Cực Linh đảo thì hơn không ít. Trần Phi không chậm trễ đến ngồi giữa trận pháp Bồi Linh, lập tức vận hành công pháp. Toàn bộ khiếu huyệt trên người nó mở rộng, hấp thu linh khí dày đặc xung quanh cuồn cuộn trôi vào nội thể. Tâm trạng Trần Phi rất phấn khởi, tốc độ tu luyện này ngay cả trước kia dù có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng ra được.
Kể từ khi Trần Phi hoàn toàn khai thông huyệt đạo cơ thể, tuy tốc độ hấp thu linh khí tăng lên nhưng vẫn luôn vì tình trạng linh khí quá mỏng bên ngoài mà phiền muộn. Người khác ưu sầu vì bản thân hút lấy linh khí quá chậm, còn Trần Phi thì ngược lại. Hiện tại ngồi giữa trận pháp Bồi Linh, Trần Phi chẳng khác nào cá gặp nước, tha hồ vẫy vùng, một vòng lại một vòng chu thiên liên tục hoàn thành, linh lực tích lũy được tăng lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Tuy vậy, khoảng cách đến Tụ Linh sơ kỳ đỉnh phong để đột phá lên trung kỳ còn khá xa, không thể một sớm một chiều được như ý. Thế nhưng, tốc độ đề thăng tu vi của Trần Phi đã rất hiếm có, kẻ nào nhìn thấy chắc phải trợn mắt há mồm, hộc máu vì tức giận.
Tự biết tư chất mình không được tốt, Trần Phi chẳng có ý định tự mày mò luyện tập pháp thuật hay linh kỹ, việc ấy đã có Thần Tâm Đoạt Thiên Công lo. Trước mắt nó tu luyện cho hết ba canh giờ đã, tiếp theo sẽ chuyển sang giải quyết mớ kinh văn vừa lấy về.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà ba canh giờ đã qua đi. Thật may, linh khí trong phòng đủ chống đỡ cho đến khi Trần Phi xả công, không tới nỗi thiếu thốn như lo lắng trước đó. Trần Phi đứng lên vung tay khoa chân vài cái xua đi cảm giác tê mỏi, ngồi lâu một chỗ hơi khó chịu.
- Đến lúc gian nan rồi đây!
Trần Phi lẩm bẩm rồi ngồi xuống múa may uốn éo cơ thể thành những tư thế quái dị. Thời gian luyện tập các động tác luyện thể này luôn khiến nó ngán ngẩm, nhưng hiệu quả đạt được rất tốt nên Trần Phi cố gắng duy trì hằng ngày, không dám xao nhãng.
Hiện giờ Trần Phi đã thuần thục, dễ dàng làm được mười động tác đầu, nhưng từ động tác thứ mười một trở đi thì nó vẫn chưa thể hoàn thành. Mấy động tác kia đòi hỏi độ dẻo dai của cơ bắp và xương cốt cực cao, sau nhiều lần cố gắng, Trần Phi đành tạm hài lòng với những gì đang có. Chắc phải thêm một thời gian nữa thì nó mới có hy vọng thuần thục động tác thứ mười một. Ở đây chẳng có huynh đệ thân tình như Cao Thủ hay Mãnh Kích để Trần Phi nhờ vả phụ giúp, phải chịu vậy.
Dù thế, chỉ mười động tác luyện thể cũng ngốn của Trần Phi không ít thời gian. Sau khi làm xong hết thảy, mặt nó đỏ ửng, mồ hôi mồ kê đổ ròng ròng khắp người. Nhìn vào có cảm giác như Trần Phi rất mệt mỏi, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, nó đang rất sung mãn cả về tinh thần lẫn thể chất. Không thể không nói mấy động tác thể dục quái dị kia đem lại những hiệu quả rất nghịch thiên, kích thích toàn bộ cơ bắp, cân cốt Trần Phi phát triển, đề thăng sức mạnh cũng như độ dẻo dai kinh người.
Đây là thời điểm tốt nhất để luyện tập linh kỹ, pháp thuật.
Trần Phi ngồi xếp bằng vận hành công pháp thật chậm rãi, toàn thân thả lỏng, đồng thời trong đầu dần hiện lên khẩu quyết Đại Hỏa Cầu thuật, Đại Phong Nhận thuật…
Giây lát sau, đôi mắt đang khép hờ của Trần Phi vụt mở bừng ra, bàn tay đột ngột hất mạnh về phía trước.
Vù!
Âm thanh rú rít, một quả cầu lửa to độ thước mộc từ tay Trần Phi lao sầm sập đánh thẳng lên bức vách trước mặt.
Rầm!
Không gian chấn động kịch liệt, tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong phòng kín nên vang dội cả chục lượt mới chịu ngưng lại. Trần Phi ngẩn người nhìn vách phòng đã thủng một lỗ sâu hoắm, gạch đá nứt vỡ như mạng nhện, vương vãi chất đống. Uy lực của Đại Hỏa Cầu thuật thật chẳng thể xem thường, thứ này mà đánh lên cơ thể người không được bảo hộ thì nát như tương tàu.
Trần Phi thừ người một hồi lâu thì đứng dậy, hơi khó tin thì thào:
- Tình hình này có lẽ ta phải ra ngoài luyện tập rồi, nếu còn ở trong đây xuất chiêu vài lần có khả năng sẽ đánh nát nơi chốn tu luyện, nguy hiểm hơn là tự tay phá sập nhà.
Nó cười khổ, chẳng muốn để ai biết bí mật bản thân nhưng bây giờ không có chỗ thực hành, biết phải làm sao đây?
Nghĩ thầm tìm một nơi hoang vắng giữa rừng trúc rộng mênh mông này cũng chẳng khó khăn lắm, Trần Phi nhanh chóng rời khỏi trang viện, tiến nhập Tiên Trúc Lâm.
Lần này, vì có chủ đích tìm nơi vắng vẻ nên Trần Phi không đi theo mấy lối mòn thường được mọi người sử dụng mà di chuyển vào những bụi trúc um tùm chen kín lối đi. Trời đã dần tối, ánh hoàng hôn buông phủ khắp nơi, nếu không chú tâm theo dõi sẽ rất khó nhìn thấy bóng dáng Trần Phi lẩn khuất sâu trong rừng trúc.
Sau khi đi vào thật sâu, bỏ qua nhiều nơi rộng rãi tịch liêu, Trần Phi dừng bước ở một vùng thân trúc mọc dày đặc chỉ chừa ra một khoảng đất trống vài thước. Cẩn thận ngó quanh một vòng không thấy gì khả nghi, Trần Phi mới an tâm ngồi xuống. Nó ngồi trực tiếp lên mặt đất phủ đầy lá trúc mục rất êm ái, chỉ có điều cảm giác hơi lạnh lẽo ẩm ướt.
Thần Tâm Đoạt Thiên Công lần nữa được vận khởi, từ đôi tay Trần Phi, hai làn sương vụ mờ mờ trắng xóa tuôn ra ào ạt, tỏa lan tứ phía. Thoáng chốc, khu vực quanh chỗ Trần Phi ngồi chìm trong lớp sương khói dày kín, từ ngoài nhìn vào khó mà thấy được gì. Trần Phi cố tình luyện thuật Vân Vụ tiếp theo, để lỡ như có bị kẻ nào theo đuôi cũng đừng mong nhìn thấy những bí mật của nó.
Liền sau đó, từ trong làn vân vụ mờ mờ ảo ảo, lần lượt phong nhận, hỏa cầu… các loại thủ đoạn được Trần Phi liên tiếp phát ra. Những tiếng động ầm ì vang vọng, dù Trần Phi đã rất cố gắng giảm nhẹ thế công, tránh gây chú ý cho người khác nhưng vẫn không áp chế được bao nhiêu.
Trần Phi cầm một nắm lá trúc tung lên không trung, tay trái phẩy nhẹ. Những chiếc lá đang xoay tít rơi chậm rãi đột ngột như chịu lực hút cực mạnh, rơi phịch xuống dính chặt vào mặt đất. Trần Phi đứng dậy tiến vào khu vực vừa thử nghiệm Trọng Lực thuật, liền có cảm giác toàn thân trì trệ, nặng nề như đeo thêm cả trăm cân trọng lượng, tốc độ sụt giảm khá nhiều. Nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh khi Trần Phi đã quen được trọng lực tăng bất thình lình.
Thực ra, thêm một trăm cân chẳng là gì đối với tu sĩ Tụ Linh, đã đạt đến cảnh giới này thì một quyền bình thường của họ cũng có sức lực cả nghìn cân có dư. Bất quá, điểm Trọng Lực thuật nhắm vào chính là thói quen. Khi ngươi đang di chuyển thoải mái với tốc độ cao, hoặc ở trạng thái bình thường, đột ngột cơ thể nặng thêm cả trăm cân thì ai cũng rơi vào tình trạng lúng túng, có chút không quen. Cũng giống như một người ở trong căn phòng sáng đèn, bất chợt tắt hết đèn đi, phải mất một lúc họ mới làm quen và nhìn được trong bóng tối.
Thế cho nên, trong chiến đấu nếu biết cách sử dụng Trọng Lực thuật hợp lý sẽ đem đến lợi thế không nhỏ. Chỉ cần giây lát phân tâm của đối phương cũng đủ cho kẻ thi pháp xoay chuyển cục diện. Bất quá, thời gian hiệu lực của Trọng Lực thuật khá ngắn ngủi, chỉ trong vòng năm nhịp thở đã kết thúc. Nhất là Trọng Lực thuật không thể thi triển trực tiếp lên người mà phải ẩn ngầm dưới mặt đất, khi nào đối phương bước chân vào mới chịu tác động. Hơn nữa, phạm vi của Trọng Lực thuật không lớn, chỉ vỏn vẹn trong chu vi nửa trượng thôi.
Thử nghiệm một lượt hết thảy, cuối cùng Trần Phi hít sâu một hơi, cánh tay phải khoa lên thật nhẹ nhàng, biến chuyển một động tác khá mơ hồ.
Viu!
Không gian xao động, tiếng gió rít khẽ nhưng chẳng thấy bất cứ vật thể gì hiện ra. Đột nhiên, một vạt trúc mấy chục gốc xếp thành hàng thẳng tắp thi nhau đổ xuống, những cây trúc nằm ngoài phạm vi năm trượng mới thoát nạn.
Trần Phi đi lại gần, quan sát vết đứt ngang trên thân mấy cây trúc. Vết chém ngọt lịm bằng phẳng, không chút sứt sẹo dù nhỏ, nhìn qua cứ tưởng do thần binh lợi khí nào đó gây ra. Thực tế, đây chính là kiệt tác của linh kỹ Phách Không Trảm.
- Quả nhiên tốc độ quá kinh người, gần như ngay khi tay ta vừa xuất lực là mấy gốc trúc này ngã xuống!
Trần Phi cũng thấy gai người, dù chính nó là kẻ xuất chiêu. Phách Không Trảm không hình không dạng cực khó phòng bị, ngay cả Trần Phi nếu không cẩn thận đề phòng chặt chẽ mà bị kẻ nào sử dụng linh kỹ này công kích, rất có thể nó sẽ trúng đòn. Mà độ sắc bén của Phách Không Trảm đã quá rõ ràng rồi, dính vào người bảo đảm bị cắt ra làm đôi, đừng hòng toàn mạng.
Tuy nhiên, Phách Không Trảm tiêu hao quá nhiều linh lực của Trần Phi, gần như gấp ba, bốn lần pháp thuật phổ thông trước đó nó đã thi triển. Sau khi thử qua một vòng toàn bộ các pháp môn mới thu được, Trần Phi đã tiêu hao gần hai phần ba linh lực. Bất quá đây chỉ là linh lực ở Đan Điền thôi, Trần Phi vẫn còn một hồ linh lực dự trữ trong tâm thất chưa dùng đến. Bất kỳ kẻ nào đồng cấp mà muốn chơi trò tiêu hao chiến với nó coi như tự chuốc họa vào thân.
Một cơ thể, hai bể chứa linh lực, nói ra chắc chẳng ai tin nổi. Dùng một phép so sánh đơn giản, giống như kẻ đầy đủ hai tay đấu với người cụt một tay vậy, lợi thế quá lớn.
Ngoài ra, vẫn còn một điểm nữa khiến Trần Phi rất cao hứng. Đó là khi nó sử dụng linh lực trong tâm thất thì chiêu thức xuất ra đều có uy lực vượt trội so với lúc dùng linh lực từ Đan Điền. Kỳ thực điều này cũng không khó hiểu, linh lực trong tâm thất Trần Phi rất tinh thuần, đương nhiên tốt hơn linh lực còn nhiều tạp chất ở Đan Điền. Đây là kiệt tác mà Thần Tâm Đoạt Thiên Công tạo ra.
Nói linh lực trong Đan Điền Trần Phi còn nhiều tạp chất, nhưng đó là so với chính linh lực trong tâm thất bản thân, nếu đem so sánh với những đệ tử bình thường thì vẫn vượt xa. Nói không ngoa, một thân tu vi và rất nhiều lợi thế mà Trần Phi đang có bây giờ đều nhờ công pháp nó tu luyện đem đến, gọi là cội nguồn sức mạnh cũng chẳng quá lời.
Trần Phi đang trầm tư nghĩ ngợi thì có tiếng bước chân vang lên khe khẽ, dù rất nhỏ nhưng không thoát khỏi thính lực tinh tường của nó. Trần Phi ngẩng mặt lên nhìn ra xa, hiện thời lớp sương khói tạo ra lúc trước đã tan đi sạch sẽ nên tầm mắt thông thoáng.
Trong rừng trúc rậm rạp, một người thanh niên khá tuấn tú len lỏi đi tới, ánh mắt trông đến vị trí Trần Phi đầy hiếu kỳ. Kẻ này chính là Lữ Hoành đã tiến cấp Tụ Linh và đạt được thân phận đệ tử hạch tâm cùng lúc với Trần Phi.
Khi còn cách Trần Phi độ chục trượng, Lữ Hoành dừng lại, mắt đảo một vòng lướt qua những mảng trúc lớp bị chém gãy, lớp cháy đen nằm la liệt đầy đất. Gã cười khẽ:
- Trời tối vắng vẻ, ta cứ nghe tiếng ầm ì từ đây vọng lại, tưởng ai hóa ra là Trần sư đệ.
Trần Phi cũng cười:
- Tiểu đệ rảnh rỗi nên ra đây luyện tập một chút, nếu làm phiền Lữ sư huynh thì xin thứ lỗi!
Lữ Hoành xua tay:
- Không, có gì đâu mà phiền! Ta chỉ tò mò mới tìm đến nơi này thôi. Nhìn tình trạng dường như sư đệ mới luyện thành pháp môn gì đó?
Biết thế nào Lữ Hoành cũng dò hỏi, Trần Phi thoải mái đáp:
- Chẳng có gì cao siêu, tiểu đệ đang cố tập Đại Hỏa Cầu thuật mà mãi vẫn chưa ra hình dáng gì.
Nếu bảo vừa đến đã tu thành pháp thuật cấp hai thế nào cũng gây nên một trận kinh động, Trần Phi buộc phải giấu đi. Mặt khác, nó không muốn khoe khoang để lộ quá nhiều bí mật bản thân. Người khôn là kẻ biết khoe và che đúng chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT