Phi Chu lướt êm trên không trung đưa mọi người trở về. La Hầu lên tiếng:

- Hai vị sư đệ hiện đã tấn cấp, có cần ta hướng dẫn thủ tục lấy thân phận đệ tử hạch tâm để chuyển sang Cự Ngạc đảo cư ngụ hay không?

Trần Phi chưa kịp nói thì Lữ Hoành đã lễ độ đáp:

- Rất cần! Xin nhờ La sư huynh hỗ trợ cho chúng ta!

- Được. 

La Hầu ngó quanh một vòng, cao giọng: 

- Tới nơi rồi, tất cả mau xuống! 

Đám người liền từ trên Phi Chu nhảy xuống mặt đất. 

- Bọn ta đi trước, gặp lại sau nhé sư đệ! Cáo từ La sư huynh!

Hai người Cao Thủ, Mãnh Kích gật đầu chào rồi nhanh chóng sử dụng truyền tống trận đi mất. Đám đông lục tục tản ra. Thoáng chốc chỉ còn lại ba người La Hầu, Trần Phi và Lữ Hoành, cùng mấy đệ tử canh giữ pháp trận.

- Trước tiên ta sẽ đưa hai sư đệ đến gặp Mai trưởng lão. Mọi sự vụ trên đảo Cự Ngạc đều do ông ấy sắp xếp.

La Hầu tiếp tục điều động Phi Chu bay đi. Lát sau Phi Chu dừng lại trước điện Trưởng Lão, nơi cách đây mấy năm Trần Phi mới lên đảo từng diện kiến Mai trưởng lão. 

Nhớ tình cảnh lúc xưa, Trần Phi có phần cảm thán. Khi đó nó quá xung động, tư chất bản thân kém cỏi bị Mai trưởng lão từ chối cũng phải, không trách được.

Mới qua vài năm, cảnh vật nơi đây vẫn như cũ không hề thay đổi. Mây trắng lượn lờ thành từng cụm mờ ảo ôm lấy những cội đại thụ già nua xung quanh điện, biến sườn núi cao thành tiên cảnh thoát tục. Khí lạnh bao phủ khắp nơi, song với tu vi ba người chẳng ảnh hưởng gì, chỉ thấy mát mẻ sảng khoái.

Trấn giữ bên ngoài cửa điện là hai đệ tử lạ mặt, Trần Phi chưa từng gặp qua. Có lẽ chốn này được các đệ tử luân phiên canh gác nên hai người trước kia Trần Phi từng diện kiến đã rời đi. Thấy bọn họ đáp xuống, một trong hai đệ tử liền tiến tới hỏi:

- Cho hỏi La sư huynh đến có việc gì?

Danh vọng La Hầu trong tông môn quả thực rất lớn, dường như kẻ nào gặp cũng dễ dàng nhận ra. La Hầu thân thiện mỉm cười:

- Cảm phiền sư đệ thông báo với Mai trưởng lão một tiếng, bảo ta dẫn hai đệ tử vừa tiến giai Tụ Linh đến cho ngài ấy thưởng lãm!

- Hả?

Hai đệ tử kia giật mình nhìn chằm chằm bọn Trần Phi, ánh mắt dò xét không che giấu. Một tên gật đầu:

- Cùng lúc có tận hai người đột phá Tụ Linh, đúng là tin đáng mừng! Sư huynh và hai vị huynh đệ chờ một lát, ta sẽ thông báo ngay!

Gã quày quả đi vào trong, rất nhanh trở ra nói:

- Mai trưởng lão cho gọi. Tâm trạng ngài ấy đang rất tốt, lần này La sư huynh lại lập được đại công rồi!

- Ha ha, tiện tay thôi, ta cũng không có công cán gì!

La Hầu cười nhẹ, khoan thai dẫn Trần Phi, Lữ Hoành tiến vào chánh điện.

- Tất cả mau đến đây!

Khác với vẻ lãnh đạm khi trước Trần Phi đã nếm qua, hôm nay Mai trưởng lão rất vui vẻ, thấy bọn họ từ xa đã cất tiếng kêu gọi. Ba người vội vàng bước đến, khom người hành lễ trước mặt ông lão tuy cao tuổi nhưng không vì thế mà già nua yếu ớt.

- Là ngươi?

Nhìn thấy Trần Phi, Mai trưởng lão thoáng bất ngờ. Sau đó nhận ra mình có chút thất thố, lão đằng hắng vài tiếng chữa thẹn, khôi phục bộ dáng cao nhân.

La Hầu cung kính:

- Hôm nay tiểu điệt đưa các vị sư đệ trong đại hội kỳ rồi chiếm được ngôi cao đến Linh Trì tu luyện. Trời không phụ lòng người, chẳng thể ngờ cùng lúc có hai người đột phá cảnh giới. Tiểu điệt lập tức đưa họ đến đây bẩm báo Mai trưởng lão!

Mai trưởng lão tươi cười:

- Tốt, rất tốt! Khá lâu rồi tông môn chưa có thêm tu sĩ Tụ Linh, tin tức này đến thật đúng lúc. Này, ngươi là Trần Phi?

Đột ngột nghe nhắc tên mình, Trần Phi cúi người:

- Chính là đệ tử.

Mai trưởng lão có vẻ nghi hoặc, trầm giọng:

- Lần trước, biểu hiện của ngươi rất khá! Nhưng ta nhớ ngươi đã bị thương rất nặng, chưởng môn có nói sẽ khó thể tiếp tục con đường tu hành, vì sao bây giờ lành lặn lại còn tiến cấp?

- Việc này…

Trần Phi bần thần chẳng biết đáp thế nào. Pháp môn luyện thể kia chỉ có La Hầu cùng bọn Cao Thủ biết, nó không muốn chia sẻ thêm với ai, dễ dẫn đến họa sát thân.

La Hầu hiểu ý, nhanh miệng đáp thay:

- Đây là bí mật đệ ấy ngại nói ra! Hy vọng Mai trưởng lão…

- Được rồi. Ta thuận miệng hỏi thôi, không nói cũng chẳng sao!

Mai trưởng lão khoát khoát tay:

- Hai ngươi tuổi trẻ tài cao, tương lại sáng lạn nhưng đừng vì vậy mà tự mãn! Tu đạo càng lên cao càng gian nan, Tụ Linh kỳ chỉ là viên đá lót đường đầu tiên. Sau này các ngươi nên học hỏi La Hầu, theo ta đánh giá thì ngày La sư điệt đột phá Bá Thể kỳ đã không còn xa!

Trần Phi, Lữ Hoành kinh hãi, len lén chuyển ánh mắt về phía La Hầu. Bá Thể kỳ là cảnh giới chỉ có các vị trưởng lão cao tuổi trải qua năm tháng dài dằng dặc, không ngừng cố gắng mới vươn tới. Làm sao La Hầu còn trẻ như vậy mà đã sắp tiến vào? Thật chẳng thể tin được!

La Hầu bụm miệng ho húng hắng, cười gượng:

- Mai trưởng lão lại cao hứng nói đùa! Tiểu điệt còn cách cảnh giới đó rất xa, đừng khiến các vị sư đệ chê cười!

- Ta vì chưởng môn mà cao hứng! Có thể thu nhận đệ tử tài giỏi như ngươi, y thật có phúc! Chư Tông Tranh Bá sắp tới, hy vọng của tông môn đều dồn cả vào La sư điệt, đừng để chúng ta thất vọng!

La Hầu không vì được khen mà kiêu ngạo, ung dung đáp:

- Tiểu điệt sẽ cố hết khả năng, về phần kết quả cần phải xem có may mắn và thực lực đối thủ mạnh yếu ra sao!

- Tốt! Trở lại chính đề, ngươi đưa bọn họ đến đây để xin gia nhập đảo Cự Ngạc phải không?

Mai trưởng lão nhướng đôi mày bạc.

- Vâng. 

- Chúng đã tiến giai Tụ Linh, đương nhiên có tư cách cư trú trên đó! Nhưng ta có vấn đề cần hỏi tên nhóc Trần Phi…

Ánh mắt sáng quắc như đuốc từ Mai trưởng lão xạ thẳng lên mặt Trần Phi, nói chậm rãi:

- Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ! Ý ngươi thế nào?

Đề nghị quá đường đột của lão khiến ba người thất kinh. 

La Hầu nhanh chóng trấn định tinh thần. Lần trước theo dõi diễn biến trên đảo Thí Luyện, đã có nhiều vị trưởng lão đánh giá cao Trần Phi. Hiện giờ Mai trưởng lão nhân cơ hội không ai cạnh tranh, muốn phỗng tay trên vị sư đệ tài năng này cũng tương đối dễ hiểu.

Lữ Hoành đứng gần bên kín kẽ dành cho Trần Phi tia nhìn ghen tỵ. Lữ Hoành đã sớm nhận thức thực lực Trần Phi nhưng vẫn khó chấp nhận sự thật gã bị Mai trưởng lão gạt bỏ, chỉ chú ý mỗi mình thằng nhóc kia. 

Con đường tu đạo khó khăn khôn cùng, muốn leo cao cần phải cố gắng mỗi ngày. Ngoài ra không thể thiếu đan dược và các loại tài nguyên để củng cố tu vi, gia tăng thực lực. Tuy nhiên những thứ đó cực kỳ đắt đỏ, tự thân vận động rất khó để toại nguyện, trừ phi được cao nhân hậu thuẫn. Đây chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều đệ tử hạch tâm luôn khao khát được bất kỳ trưởng lão nào đó để mắt thu làm môn hạ, vì lợi ích họ nhận về sẽ không hề nhỏ.

Mai trưởng lão lại là cao thủ có địa vị và tiếng nói cực cao trong Càn Hư đảo, gần như chỉ dưới chưởng môn. Dưới một người, trên vạn người. Kẻ nào may mắn được vị cao nhân này thu nhận, tương lai nhất định vô cùng tươi sáng, tiền đồ rộng mở. Dù nằm mơ Lữ Hoành cũng không nghĩ Trần Phi có phúc phận đó cho nên khó nén được tâm tình tức tối. Tại sao vận may ấy không rớt xuống đầu gã?

Thế nhưng khác với suy nghĩ của tất cả, Trần Phi đắn đo một lúc vẫn chưa đưa ra quyết định. Mai trưởng lão không nhịn được, nhắc lại:

- Ngươi không đồng ý ư?

Lúc này, Trần Phi mới kính cẩn mở miệng:

- Thứ cho đệ tử to gan, xin hỏi Mai trưởng lão nếu nhận người làm sư phụ thì đệ tử sẽ được lợi ích gì?

Mai trưởng lão ngẩn người. 

Lữ Hoành kinh ngạc nhìn Trần Phi với sắc mặt bàng hoàng. Thằng nhóc này không phải uống lộn thuốc rồi chứ?

Mai trưởng lão bật cười:

- Ngươi khiến ta bất ngờ đấy! Đã lâu lắm chưa thấy qua kẻ nào thật lòng như thằng nhóc này. Thú vị, thú vị thật!

La Hầu âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhìn thần sắc Mai trưởng lão như không có ý trách phạt Trần Phi, vì tên sư đệ to gan mà thở phào. 

Thực tế, Mai trưởng lão nói không sai. Trần Phi chẳng có lỗi gì cả, nó chỉ thẳng thắn quá mức cần thiết. Liệu có ai dám bảo mình bái sư không vì lợi ích? Và có người nào thu nhận đệ tử chỉ để truyền thụ y bát, không đòi hỏi hoặc mơ tưởng đệ tử dương danh thiên hạ, giúp mình nở mặt nở mày? Có, nhưng rất rất ít.

Vì vậy kẻ nào nói không thì rõ là dối trá! Nếu không cần, ngươi cứ tùy tiện chọn đệ tử, sao phải cố tranh đoạt các tài năng?

Bất quá địa vị càng cao dẫn đến sĩ diện càng nhiều, rất giỏi làm bộ làm tịch, không phải ai cũng có thể sảng khoái thừa nhận như Mai trưởng lão. Đổi lại một người khác, có khi vì câu hỏi của Trần Phi mà cho nó một chưởng mất mạng ngay đương trường rồi.

Trong khi Trần Phi cúi đầu chờ đợi. Mai trưởng lão thu nụ cười lại, nghiêm sắc mặt:

- Nhóc con rất tự tin, nhưng ngươi có chỗ dựa cho lòng tin đó! Từ một đệ tử tư chất kém cỏi vươn đến trình độ hiện giờ, điều này đã nói lên tất cả. Ngươi không cần sư phụ vẫn có thể đạt tới, đây chính là lý do ngươi hỏi ta làm được gì cho ngươi, đúng chăng?

Trần Phi tiếp tục cúi người. Nó không đáp nhưng ai cũng hiểu, im lặng nghĩa là thừa nhận.

Mai trưởng lão gật gù:

- Thay vì trả lời, ta hỏi ngược lại ngươi cần gì? Để xem ta có đủ khả năng đáp ứng hay không, hà hà!

Đệ tử được sư phụ thu nhận mà còn dám đặt ra điều kiện, đúng là chuyện xưa nay hiếm có. Đáng tiếc, cảnh tượng vô tiền khoáng hậu này chỉ có hai người tận mắt chứng kiến. 

Trần Phi hít sâu một hơi. Thái độ thoải mái của Mai trưởng lão giúp nó bớt hồi hộp lo lắng, ngẫm nghĩ khá lâu mới nói:

- Đệ tử cần các loại tài nguyên hỗ trợ tốt cho tu luyện, cũng như gia tăng thực lực!

Một câu ngắn nhưng rõ ràng là cú ngoạm rất to. Các loại tài nguyên ở đây bao hàm toàn bộ những gì cần thiết cho tu vi, thực lực. Công pháp, đan dược, linh kỹ, Pháp Khí… mọi thứ đều nằm trong phạm trù này.

- Ta cũng đoán trước ngươi sẽ nói như thế.

Mai trưởng lão không hề ngạc nhiên, vuốt vuốt chòm râu bạc:

- Như ý ngươi! Bất kỳ thứ gì thuộc sở hữu của ta đều có thể cho ngươi sử dụng, tuyệt không tiếc! Đây xem như một lời hứa của Mai Chấn Đông này!

Một lời vừa ra, mọi người đều chấn động. Phen này Mai trưởng lão không tiếc vốn dốc cạn túi chiêu mộ nhân tài, thật đáng ao ước!

Trần Phi nào dám diên trì thêm, lập tức hành lễ:

- Đệ tử Trần Phi bái kiến sư phụ. Về sau xin lấy lời người làm kim chỉ nam, tuyệt chẳng dám trái lệnh!

- Ha ha, đồ đệ ngoan! Mau đứng lên, đừng câu nệ tiểu tiết!

Mai trưởng lão vui sướng cười dài, tay áo phất nhẹ. Một luồng nhu kình nhẹ nhàng nâng Trần Phi đứng dậy, không tài nào cưỡng lại. 

Kỳ thực, Trần Phi suy nghĩ kỹ càng mới quyết định bái sư. Nó chỉ ngại duy nhất một điều là lộ bí mật ra, nhưng nhìn tư cách Mai trưởng lão không đến nỗi nào, chắc sẽ không hạch hỏi làm khó. Hơn nữa dù sao bí mật kia đã có ba người biết, thêm một người là sư phụ của mình cũng chẳng quá tệ hại. 

Vấn đề Trần Phi lo lắng nhất chính là Đường Khản và Lăng Ba. Lăng Ba thù hận nó thấu xương, riêng Đường Khản từ lâu đã nghi ngờ Trần Phi có liên quan đến cái chết của Đường Khuyết. Vừa rồi diễn ra đại hội, Trần Phi lại chính tay đoạt mạng Hoàng Đại nghe nói là thủ hạ đắc lực của gã. Sắp tới Trần Phi chuyển lên đảo Cự Ngạc sinh sống chắc chắn không yên với hai tên này, có thể sẽ bị ám hại. Vậy nên nó cần một thế lực che chở. Xảo hợp thế nào, đúng lúc này Mai trưởng lão lại chìa cành ô liu ra, Trần Phi không thể không bám lấy.

Một lợi ích khác, Trần Phi sẽ được cung cấp nguồn tài nguyên to lớn để nhanh chóng phát triển, không phải ngày đêm lo nghĩ tìm cách kiếm thêm linh thạch và điểm cống hiến như trước kia. Tính ra, khi bái sư nó được rất nhiều lợi ích chìm nổi, trong khi tác hại chẳng bao nhiêu, dại gì từ chối?

Lúc này Mai trưởng lão đã làm xong thủ tục gia nhập Cự Ngạc đảo cho hai người, nói với La Hầu:

- Ngươi đưa đệ tử này đi trước! Phần thằng nhóc Trần Phi cứ để lại đây, ta có chuyện muốn nói riêng với nó!

- Tiểu điệt xin cáo lui! Chúc mừng Mai trưởng lão thu được đồ đệ tốt!

La Hầu khom người, dẫn Lữ Hoành vẫn còn ngẩn ngơ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play