Đây là hòn đảo được mệnh danh có cảnh sắc đẹp nhất trong quần đảo Càn Hư. Quanh đảo khắp nơi đều là hoa cỏ, hàng nghìn hàng vạn loài kỳ hoa dị thảo đủ màu vươn mình khoe sắc tỏa hương, khiến cho nơi này luôn tràn ngập mùi thơm rất dễ chịu.
Vô số nam đệ tử trong tông môn đều mơ ước được cư ngụ ở đây, không chỉ vì cảnh quan hữu tình, mà quan trọng nhất là hầu hết nữ đệ tử đều sinh sống chốn này.
Trước khi tiến giai Tụ Linh kỳ, trở thành đệ tử hạch tâm chuyển sang cư ngụ trên đảo Cự Ngạc thì Mộng Phí Băng đã có quãng thời gian dài sống ở đây. Hiện giờ, hai nàng Tử Tử và Thu Thu đang gấp rút điều khiển Phi Chu bay cực nhanh, xuyên vào tâm đảo. Bọn họ đang chạy đua với thời gian, cố giành giật mạng sống của chủ nhân đang trong cơn nguy kịch từ tay tử thần.
Lúc sau, Phi Chu dừng lại trên đỉnh ngọn núi cao nhất, ngập chìm trong vân vụ lãng đãng. Hai nàng đứng trước cửa một động phủ đóng chặt, nghiêng mình cung kính gọi:
- Sư tôn, Mộng tỷ gặp chuyện chẳng lành, kính xin người ra tay cứu giúp!
Dù đang rất gấp rút nhưng hai nàng cũng chỉ dám gọi khẽ, không quá gây kinh động như sợ bị trách phạt.
Cửa động phủ hé mở. Một mỹ phụ trung niên tóc vấn cao, mặc trang phục đạo cô từ bên trong bước ra, nhạt giọng hỏi:
- Băng nhi xảy ra chuyện gì? Nó đâu?
Hai nàng kia vội vàng đỡ Mộng Phí Băng từ Phi Chu xuống, Tử Tử lo lắng nói:
- Mộng tỷ bị dính phải Sát Lục Tuyệt Khí, hiện giờ tâm mạch rất yếu, xin sư tôn thi triển diệu thủ cứu tỷ ấy!
Mỹ phụ trung niên nhìn thoáng qua, thấy ấn đường Mộng Phí Băng đen kịt, có luồng khí đen lưu chuyển bên trong thì nhíu mày lại, ra lệnh:
- Mau đưa nó vào trong! Còn nữa, ta không phải sư tôn của các ngươi, dặn bao nhiêu lần vẫn không sửa là thế nào?
Hai nàng kia cười gượng, không dám diên trì, nhanh chân đỡ Mộng Phí Băng vào trong động phủ. Mỹ phụ trung niên kia chỉ là sư phụ của Mộng Phí Băng, không thu nhận hai người bọn họ, nhưng do ngưỡng mộ và bắt chước Mộng Phí Băng nên cứ quen miệng gọi là sư tôn, bị trách phạt mấy lần vẫn chưa sửa được.
Mỹ phụ trung niên này cũng là trưởng lão, trong tông môn có uy vọng rất lớn, không thua kém gì Mai trưởng lão đứng đầu. Tên mỹ phụ là gì thì không cho ai được phép nhắc đến, chỉ biết pháp hiệu là Thanh Tâm đạo cô.
Lúc này, Thanh Tâm đạo cô đỡ Mộng Phí Băng vẫn đang hôn mê trầm trầm ngồi lên, nhét một viên linh đan màu đỏ như mắt rộng vào miệng nàng, hai tay điểm loạn khắp người rồi áp chặt vào lưng Mộng Phí Băng. Ngay vị trí tiếp xúc, từng làn khí vụ mờ mờ ảo ảo bốc lên cao.
Biết rõ Thanh Tâm đạo cô đang truyền linh lực nhằm khu trục Sát Lục Tuyệt Khí ra khỏi cơ thể Mộng Phí Băng nên hai nàng kia chỉ đứng lặng yên theo dõi, không hề mở miệng nói bất kỳ điều gì.
Ít lâu sau, trên đỉnh đầu Mộng Phí Băng tỏa ra một làn khí đen mỏng như tơ, bốc mùi tanh tưởi khó ngửi. Nàng hộc lên một tiếng, miệng phun ra ngụm máu bầm đen kịt, gương mặt nhợt nhạt với đôi mắt nhắm nghiền hơi máy động, chậm rãi mở ra.
Thanh Tâm đạo cô thu hai tay lại, thần sắc vẫn bình thản không có gì khác thường, chỉ nói khẽ:
- Ta đã trục hết khí độc ra khỏi người con. Mau tập trung hành công, điều dẫn linh lực để bài trừ sạch sẽ mầm họa!
- Vâng, tạ sư tôn!
Mộng Phí Băng đáp nhỏ như muỗi kêu, đang cực kỳ suy yếu nhưng vẫn gắng gượng làm theo lời Thanh Tâm đạo cô.
Thanh Tâm đạo cô đi ra ngoài, hơi gật đầu ra hiệu cho hai người Tử Tử đi theo.
- Là ai cả gan xuống tay với Băng nhi?
Thanh Tâm đạo cô hỏi, ngữ khí bình đạm nhưng có thể cảm nhận được sự giận dữ chứa đựng bên trong.
Thu Thu vốn bản tính cẩn trọng hơn Tử Tử, liền thay mặt thuật lại mọi chuyện cho Thanh Tâm đạo cô rõ.
Nghe xong, Thanh Tâm đạo cô cười nhạt:
- Thì ra là đồ đệ quý của lão già thâm độc Kha Thuấn. Hừ, đúng là to gan, dám cho đồ đệ lão tu luyện tà công của bọn tà ma ngoại đạo. Tuy chưởng môn không ra nghiêm lệnh quá gắt gao nhưng việc này đúng thật chẳng coi môn quy ra gì.
- Sư... thúc, vậy chúng ta phải làm thế nào? Không thể để yên cho bọn chúng được!
Tử Tử nghiến răng ken két, thù tên Lăng Ba kia đến tận xương tủy. May mà Mộng Phí Băng đã thoát hiểm, bằng không dù chết nàng cũng quyết liều mạng đi báo thù.
- Các ngươi tạm thời lưu lại đây trông coi Băng nhi. Tuy đã giải trừ độc khí nhưng nó vẫn còn rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới bình phục. Ta sẽ tới nơi ở của lão già kia, bắt lão nôn ra vài bảo vật, trả lại công đạo mới thôi.
Thanh Tâm đạo cô nhẹ nhàng phân phó, đạo bào phất phới đáp lên Phi Chu, nhanh chóng bay mất.
o0o
- Các ngươi nhìn xem tên dã nhân kia có nấp ở đâu không?
Gã mập thì thào, cặp mắt hí láo liên nhìn loạn.
Bọn Trần Phi vừa đi vừa ẩn nấp nên mất mấy ngày mới quay trở ra đến đây, đang trốn trong rừng cây ngó ra chỗ truyền tống trận, lo lắng bị gã Lăng Ba phục kích tóm gọn thì chẳng biết chạy đâu.
Mãnh Kích nói:
- Bên ngoài rất yên tĩnh, chắc không xảy ra chuyện như bọn ta quá lo lắng đâu!
- Rất khó nói. Con dã nhân đó thù chúng ta đến tận xương tủy, sẽ không buông tha dễ dàng như vậy!
Gã mập hừ hừ.
Trần Phi chăm chú quan sát một lúc, nói:
- Dù thế nào, chúng ta cũng không thể trốn cả đời. Ra thôi, nếu còn chần chừ chẳng may bỏ lỡ cơ hội thì không nên!
Hiện giờ, tiếng nói của Trần Phi khá có trọng lượng. Gã mập không phản đối nữa, cùng hai người kia dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới truyền tống trận.
Đám gã mày rậm không còn canh gác chỗ này, thay vào đó là một tổ khác đều lạ mặt. Mấy hôm trước ăn không ít đau khổ từ tay Lăng Ba, có cho vàng bọn họ cũng chẳng dám lưu lại đây nữa.
- Sao thế? Các ngươi bị yêu thú truy sát à?
Thấy bọn Trần Phi chạy như điên ra, mấy người kia ngạc nhiên hỏi, mắt nhìn đăm đăm phía sau bọn họ xem có yêu thú nào đuổi theo không.
- Ừ, truyền tống bọn ta về Cực Linh đảo giúp!
Gã mập nói nhanh, mắt liên tục đảo quanh đề phòng Lăng Ba bất thần chạy ra.
Dẫn đầu đám này là một tên khá gầy, cao như cây sào, hỏi:
- Chỉ hai người về Cực Linh đảo, còn vị tiểu huynh đệ này đi đâu?
Bọn Cao Thủ thấy Trần Phi vẫn đứng bên ngoài, định hỏi thì nó đã mỉm cười:
- Mấy huynh cứ về trước, đệ sang đảo Linh Thú một lát sẽ về ngay.
Cũng đoán được ý định của Trần Phi, Mãnh Kích gật đầu, không quên dặn dò:
- Vậy cũng được. Sư đệ nhớ cẩn thận, xong việc thì về sớm, đừng đi lung tung!
Chờ khi bọn họ biến mất, Trần Phi cũng bước vào truyền tống trận, dịch chuyển sang Linh Thú đảo.
Toàn bộ thu hoạch của chuyến đi hiện đang được Trần Phi giữ trong người, nó muốn tới điện Cống Hiến tìm Lâm Ngọc để giao dịch. Tuy trên đảo Cực Linh cũng có điện Cống Hiến nhưng Trần Phi không dám mạo hiểm, tìm người quen vẫn an tâm hơn, tránh được phiền toái quấn thân.
Đảo Linh Thú vẫn như trước, không có gì khác. Vừa dịch chuyển qua thì làn gió mang theo mùi thối đã xộc ngay vào mũi, đúng là mùi vị khó quên. Trên đường đi, Trần Phi gặp không ít người khác, đều là đệ tử ngoại môn. Nhìn thấy Trần Phi chưa bao tuổi đã khoác lên mình trang phục nội môn thì bọn họ không nén được tia nhìn ngưỡng mộ đầy khao khát.
Trần Phi thầm cảm thán. Nhớ lại thời gian trước, khi mới nhập đảo nó cũng chẳng khác gì những người này, đều vì nhiều khát vọng mà truy cầu.
Những người ở tầng lớp dưới chót nhìn Trần Phi mà cố gắng, còn Trần Phi nhìn lên đệ tử hạch tâm, đám người này lại nhìn vào vị trí trưởng lão. Có cảm tưởng không bao nhiêu là đủ với lòng tham và sự cầu tiến của con người.
Nhiều lúc Trần Phi thấy rất mệt mỏi. Chẳng biết nó đang cật lực cố gắng, đánh đổi sinh mạng và cuộc sống tiêu dao, tiến lên để vì cái gì?
Không thể phủ nhận, lúc đầu Trần Phi cũng rất yêu thích cuộc sống đi mây về gió, hô phong hoán vũ của tu sĩ. Nhưng khi nhận ra được sự thực tàn khốc của thế giới này, hứng thú trong nó chẳng còn nhiều. Nếu không vì khát vọng khám phá lai lịch bản thân, tìm lại gia đình thì Trần Phi đã buông bỏ từ lâu, chẳng việc gì nó phải mạo hiểm dấn.
Chắc chắn đã có biến cố gì đó xảy ra với bản thân. Chẳng có ai tự mình sinh ra, trong đầu không lưu lại chút ký ức nào như Trần Phi. Nó phải tìm hiểu cho bằng được chuyện gì đã xảy ra, thân nhân của nó đang ở đâu?
Muốn vậy, Trần Phi phải đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài, cho nên một thân bản lãnh là điều cần thiết phải có, chí ít cũng đủ để giữ an toàn cho bản thân. Như bây giờ mà nói, thực lực Trần Phi còn rất yếu. Bất kỳ tu sĩ Tụ Linh kỳ nào cũng có thể tùy tiện bóp chết nó như giết một con kiến.
Tương lai mờ mịt, ký ức mông lung, thân nhân chẳng có, liên tục bị đuổi giết, đây là cuộc sống Trần Phi không hề mơ ước. Và nó đang nỗ lực hết sức để thay đổi vận mệnh.
Cống Hiến điện vẫn vắng vẻ như thường ngày. Ngay đại sảnh, Vị sư tỷ Lâm Ngọc cầm cuốn sách trên tay, chú tâm đọc mê mải.
Nghe tiếng bước chân đi vào, Lâm Ngọc hơi ngước lên nhìn thấy Trần Phi thì cười mỉm:
- Lâu rồi mới thấy ngươi. Chúc mừng đã trở thành đệ tử nội môn, không nhìn ra ngươi cũng là một người có tư chất tu luyện rất khá!
Trần Phi cũng cười tươi:
- May mắn thôi! Hôm nay tiểu đệ đem tới sinh ý rất khá cho sư tỷ đây.
- Nhìn sắc mặt tươi tỉnh của ngươi, ta cũng đoán được phần nào rồi. Có thứ gì tốt cứ lấy hết ra!
Trần Phi nhìn ra phía cửa, đề nghị:
- Sư tỷ có thể tạm đóng cửa lại được chứ? Có nhiều thứ tiểu đệ không muốn ai khác nhìn thấy, sẽ rất không hay!
Lâm Ngọc có chút bất ngờ, nhưng vẫn đáp ứng:
- Cũng được. Ngươi làm ta tò mò rồi đấy!
Chờ Lâm Ngọc hoàn toàn phong bế lối vào, bảo đảm không ai xông loạn tới đây, Trần Phi mới lấy những tài liệu từ các nhẫn trữ vật ra. Toàn bộ số tài liệu này bao gồm công sức của bọn họ và đám người Lăng Phong thu thập, nên phải dùng mấy chiếc nhẫn trữ vật phẩm chất cao mới chứa đủ.
Cái bàn trước mặt Lâm Ngọc thoáng chốc đã chất cao như ngọn núi nhỏ. Nhìn thấy Trần Phi vẫn chưa chịu dừng lại, liên tục trút thêm tài liệu ra, nàng vội ngăn lại:
- Gượm đã! Ngươi bỏ một lúc ra hết thì nơi này không chứa nổi, chờ ta tính toán xong sẽ lấy thêm cũng không muộn.
- Được. Phiền toái sư tỷ rồi!
- Phiền thật đấy! Đây chắc là kiệt tác của vị sư huynh giấu mặt lần trước ngươi nói? Bộ hắn ta đồ sát hết toàn bộ yêu thú ở đảo Vạn Yêu à?
Lâm Ngọc ngán ngẩm lắc nhẹ mái tóc, hai tay nhanh nhẹn phân loại tài liệu yêu thú. Cả đống này, không mất nửa canh giờ chỉ sợ không làm xong.
Ban đầu, đám Trần Phi còn thu thập yêu thú cấp một, nhưng về sau chỉ yêu thú cấp hai trở lên mới để vào mắt. Bọn Lăng Phong càng không cần phải nói, ánh mắt đương nhiên cao hơn mấy người Trần Phi, chỉ chuyên chém giết yêu thú cấp hai, còn có một số yêu thú cấp hai đỉnh phong. Cho nên đống tài liệu kia phần lớn đều là cấp hai, cấp một chiếm phần rất nhỏ không đáng kể.
Lâm Ngọc tính toán xong một đống to, lại bảo Trần Phi bỏ thêm ra, tiếp tục bù đầu cộng cộng đếm đếm, chỉ riêng công việc phân loại phẩm chất yêu thú đã tốn không ít công sức rồi.
Sau gần hai canh giờ, Lâm Ngọc mới hoàn thành, mệt mỏi thở ra:
- Phẩm cấp những tài liệu này đều rất tốt, tổng giá trị rơi vào khoảng hai vạn điểm, nhưng ta làm tròn cho ngươi là hai vạn luôn vậy. Hài lòng chứ?
Trần Phi cũng không ngờ số tài liệu kia lại có giá cao như vậy, dù sao bọn nó chỉ săn bắt vài ngày đã vội vàng chạy ra, trong này công lao đóng góp của đám Lăng Phong quả thật không nhỏ. Nó cười nhẹ:
- Giá cả Lâm sư tỷ đưa ra luôn rất tốt, tiểu đệ đương nhiên hài lòng rồi. Chỗ này còn một số thứ, nhờ sư tỷ đánh giá luôn thể!
Trần Phi phì cười, đặt mấy loại Pháp Khí của bọn Lăng Phong lên bàn.
Ánh mắt Lâm Ngọc sáng long lanh. Nàng yêu thích nhất là nhìn ngắm binh khí, phẩm chất càng cao lại càng thích được sờ ngắm.
Mân mê, ngắm nghía một hồi, Lâm Ngọc đưa ra đề nghị:
- Bốn món Pháp Khí này thì cây quạt và thanh kiếm kia là hàng trung phẩm đỉnh cấp, ta trả 6000. Hai món kia phẩm chất kém hơn nhưng cũng rất khá, một món 2000, món còn lại 2500. Tổng cộng là 10500 điểm. Đây đã là mức giá cao nhất ta có thể đưa ra.
- Thành giao.
Trần Phi rất sảng khoái đồng ý ngay.
Lâm Ngọc không vội chuyển điểm qua cho Trần Phi, mà hỏi:
- Ngươi có ý định mua gì chứ?
Trần Phi gật đầu:
- Có loại đan dược nào giúp tăng nhanh tốc độ tu luyện không?
- Đương nhiên. Có hai loại, một loại giúp tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí vào cơ thể, loại kia đề cao phẩm chất linh lực, gia tăng mật độ chuyển hóa từ linh khí sang linh lực. Ngươi cần loại nào?
Trần Phi ngẫm nghĩ. Loại đan dược tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí thì nó không cần rồi, vì tốc độ hiện giờ của Trần Phi sau khi khai thông toàn bộ huyệt đạo đã rất nhanh. Mỗi ngày nó lại chỉ tu luyện trên dưới ba canh giờ, có tăng nhanh cũng chẳng được bao nhiêu, không có tác dụng là mấy.
Chưa kể sắp tới Trần Phi cũng không có ý định đi ra ngoài, tạm thời ở trong động phủ cố gắng sớm ngày đột phá lên Dẫn Khí tầng bốn, nhân tiện tránh mặt Lăng Ba để giữ an toàn. Cho nên thứ nó đang thừa mứa chính là thời gian, chẳng cần tăng tốc độ hấp thu lên nữa mà làm gì, rất vô ích.
Nó hỏi:
- Loại linh đan thứ hai có công dụng thế nào, xin sư tỷ nói rõ hơn!
- Là thế này. Bình thường, linh khí sau khi điều dẫn một chu thiên trong cơ thể sẽ tự động chuyển hoán thành linh lực, bổ sung vào số linh lực sẵn có, giúp gia tăng tu vi cho tu sĩ. Tuy nhiên, số lượng linh khí hao hụt trong quá trình này khá lớn, mười phần sau khi chuyển thành linh lực chỉ còn một hai phần. Loại Chuyển Linh đan này có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề đó, gia tăng thêm một thành linh lực thu được. Hiểu rồi chứ?
- Công hiệu tốt như vậy, chắc là giá cả không rẻ?
- Hì hì, hàng tốt thì giá phải cao rồi, không thể trách được. Một lọ mười viên đủ cho ngươi dùng trong mười ngày có giá một nghìn điểm, định lấy hay không?
Cái giá đúng là chẳng rẻ chút nào, nếu không muốn nói là đắt cắt cổ, Trần Phi hít một hơi:
- Lấy cho tiểu đệ mười lọ!
- Ngươi chi cũng bạo tay đấy.
Lâm Ngọc cười, đưa ngay mười lọ Chuyển Linh đan cho Trần Phi. Một vạn điểm thoáng chốc đã bốc hơi, hình như chẳng bao nhiêu là đủ với nhu cầu ngày càng cao của Trần Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT