Mấy chục bộ y phục nằm loạn khắp nơi, đây đều là trang phục đệ tử Càn Hư đảo, chốc chốc lại bị cơn gió thổi qua nhẹ bay lên.
Khung cảnh ngổn ngang hoang tàn. Khi trước, nơi này đông người, náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ càng lặng lẽ bấy nhiêu.
Những bộ y phục vô hồn này đại diện cho sinh mạng của mấy chục đệ tử Càn Hư đảo đã lại mất đi.
Chưởng môn Càn Hư đảo, Phong Thiên đứng đó, từ trong đôi mắt đen thâm thúy không nhìn ra được giận dữ hay cảm xúc nào khác.
Cạnh đó là rất đông các vị trưởng lão vừa rồi đã thất bại, để sổng hung thủ chạy thoát ra đây như hổ lạc giữa bầy dê, mặc tình tàn sát rồi lần nữa ung dung bỏ đi, để lại thảm trạng kinh hoàng.
La Hầu cũng có mặt, lặng lẽ đứng ngay sau lưng Phong Thiên.
Ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai khác nữa. Tất cả những đệ tử thoát nạn đều đã gấp rút rời khỏi, nào dám ở lại chốn này thêm lúc nào.
Thân hình tầm thước, hơi gầy của Phong Thiên đứng thẳng tắp như trường thương. Gió từ mặt biển thổi vào khiến y phục và đầu tóc y tung bay.
Hồi lâu, Phong Thiên trầm giọng. "Các ngươi biết hung thủ có thân pháp cực nhanh, vậy mà còn không nghĩ trước biện pháp cử một số người đứng chờ ngay truyền tống trận?"
Các vị trưởng lão im lặng, chẳng ai nói gì. Cực chẳng đã, người đứng mũi chịu sào là Mai trưởng lão phải lên tiếng. "Bọn ta vốn nghĩ rằng có Thiên Võng của Lý trưởng lão thì hung thủ sẽ chẳng cách nào thoát được. Đâu ngờ sự thể ra thế này. Ta xin gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!"
"Mai trưởng lão định chịu trách nhiệm thế nào với cái chết không nhắm mắt của mấy chục đệ tử ở đây?"
Phong Thiên lạnh lẽo nói.
Trưởng lão mập mạp Lý Dịch Phong chợt bước ra khỏi hàng người, cắn răng nói. "Việc lần này, lỗi lớn là do ta đã quá ỷ lại vào Bảo Khí Thiên Võng. Ta cũng xin chịu trách nhiệm! Chưởng môn cứ ban hình phạt, nặng thế nào Lý Dịch Phong này cũng tuyệt không kêu ca nửa lời."
Sắc mặt Lý Dịch Phong tái nhợt, thần tình ủ rũ. Bảo Khí Thiên Võng, niềm kiêu hãnh của lão đã bị phá tan nát không cách nào sửa chữa được nữa, tinh thần sa sút cực độ.
"Ta cũng có trách nhiệm! Xin chưởng môn trách phạt!"
Lần lượt hơn chục vị trưởng lão bước ra ngoài, chán chường nói.
Nhìn một đám trưởng lão đầu tóc bạc trắng, Phong Thiên thở dài. "Các ngươi đã làm hết sức, ta không trách! Nhưng tại sao đã biết con đường duy nhất rời khỏi đảo là truyền tống trận, mà các ngươi lại không cắt cử người giám sát thì ta không cách nào hiểu nổi? Hung thủ bị phong ấn vừa tỉnh lại, trên người không thể nào có khí cụ phi hành, với cảnh giới Tụ Linh nho nhỏ của gã thì ngoài truyền tống trận ra, đâu còn cách nào khác rời khỏi đảo?"
"Chuyện này, lúc đó chúng ta gấp rút truy tìm hung thủ, đã có nghĩ tới nhưng quá tin tưởng vào Thiên Võng của Lý trưởng lão. Lại thêm đông người sinh ỷ y, đã sơ suất rồi. Có hối cũng quá muộn!"
Vị trưởng lão râu dài đấm ngực than thở, khuôn mặt già nua cực kỳ ân hận.
"Có tự tin vào thực lực bản thân thì cũng phải giải tán đám đệ tử hiếu kỳ này đi nơi khác chứ!"
Phong Thiên không nỡ trách mắng gì thêm, nhưng trong lòng y thì cực kỳ thất vọng. Nhất là Mai trưởng lão xưa nay luôn hành sự cẩn trọng, vậy mà không ngờ lần này lại để lộ sơ suất lớn đến vậy.
Phong Thiên quyết đoán nói. "Lập tức truyền lệnh ta, kể từ bây giờ thực hiện lệnh giới nghiêm. Tất cả đệ tử Càn Hư đảo lập tức đóng chặt cửa, ở trong động phủ, không được bước chân ra ngoài nửa bước. Cho đến khi nào chúng ta bắt được hung thủ thì lệnh này mới cởi bỏ. Ai vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi tông môn."
Mai trưởng lão áy náy hỏi. "Vậy còn chúng ta?"
"Đã hết nhiệm vụ, mọi người trở về động phủ tự mình sám hối đi!"
Phong Thiên thản nhiên.
Lý Dịch Phong không đồng ý, nói. "Không. Chúng ta sẽ sám hối ăn năn tội lỗi sau, giờ là lúc cùng nhau hiệp lực bắt hung thủ. Nợ máu phải trả bằng máu!"
"Đúng vậy. Mọi người trợ giúp chưởng môn truy tìm hung thủ đã, có gì nói sau!"
"Nên như thế, nên như thế!"
Mấy vị trưởng lão rất đồng lòng, chẳng ai bỏ đi. Tinh thần lên cao!
"Các vị."
Phong Thiên quắc mắt nhìn bọn họ. "Không tin tưởng ta sao?"
Ánh mắt uy nghiêm của Phong Thiên chấn nhiếp toàn trường. Mấy vị trưởng lão mới hô hào khí thế liền rơi vào yên tĩnh.
Lát sau, Mai trưởng lão nặng nề lên tiếng. "Trở về phát lệnh thôi, các vị! Chưởng môn tự mình ra tay thì ta tin tưởng sẽ sớm bắt được hung thủ!"
Đoàn người lặng lẽ rời đi. Vài người dù không muốn nhưng chân vẫn phải bước, cái đầu cứ ngoái nhìn lại đến tận khi đi khỏi.
Không gian vốn đã cô tịch lại càng thêm hiu quạnh. Chỉ còn Phong Thiên và La Hầu đứng đó.
La Hầu hỏi khẽ. "Sư phụ đã có phương sách?"
Phong Thiên âm trầm gật đầu. "Ta đã đoán được hung thủ là ai, thật ngoài suy nghĩ!"
La Hầu tò mò. "Là ai vậy, sư phụ?"
"Cần phải chân chính giáp mặt với hung thủ, ta mới biết suy đoán của mình chính xác hay không. Tin tức này một khi lộ ra sẽ chấn động toàn cõi Càn Khôn giới, tạm thời ta chưa nói với ngươi được."
Phong Thiên ra chiều khó nghĩ.
La Hầu nghe vậy cũng không dám hỏi thêm, chỉ yên ắng đứng hầu.
"Ngươi cũng trở về đi! Nhớ ở trong động phủ, đừng ra ngoài cho đến khi ta xong việc!"
Phong Thiên lạnh nhạt nói.
"Vâng. Chúc sư phụ mọi việc thuận lợi!"
La Hầu chẳng còn cách nào khác, đành khởi động truyền tống trận đi khỏi. Bản lãnh kinh thiên của sư phụ thì La Hầu đã từng một lần thấy qua, nên cũng không lo lắng gì.
Còn lại một mình, Phong Thiên cô độc nhìn về phương xa, đôi mày kiếm rậm đen nhíu lại, lẩm bẩm. "Tà Thần hiện thế, chẳng lẽ lời tiên đoán kia đã trở thành sự thật? Càn Khôn giới một lần nữa sắp chìm trong loạn lạc sao?"
Đột nhiên, khắp người Phong Thiên phát quang, ánh sáng tỏa ra soi sáng cả một vùng, rạng rỡ như vầng dương hạ thấp xuống trên đảo. Trong ánh dương quang chói lọi đó, những tia màu đỏ nhàn nhạt lờ lửng hiện ra, cực kỳ nhạt nhòa, phải chú mục nhìn thật kỹ mới phát hiện.
Ngón tay trỏ của Phong Thiên máy động. Một tia sáng đỏ bị hút bay lại, quấn quanh ngón tay thành một vòng tròn mảnh như tơ.
"Tóm được ngươi rồi!"
Phong Thiên cười ngạo nghễ, thân hình chớp động biến mất dạng.
o0o
Lệnh giới nghiêm đột ngột được từ trên ban xuống khiến cả quần đảo Càn Hư như hóa thành một nơi chết chóc, chẳng còn sinh khí.
Tám mươi mốt hòn đảo đều vắng vẻ đến cực điểm, không một bóng người xuất hiện. Lúc này mà có người ngoài đặt chân tới chắc sẽ nghĩ toàn thể môn nhân Càn Hư đảo đã đồng loạt bốc hơi khỏi nhân gian.
Linh Dược đảo cũng nằm trong tình trạng này.
Đây là hòn đảo có kích cỡ trung bình, chuyên công tác trồng tỉa linh thảo quý giá, phục vụ cho Càn Hư đảo.
Ngày thường, đây là nơi tập trung rất nhiều đệ tử làm nhiệm vụ chăm sóc linh thảo. Nhưng từ lúc lệnh giới nghiêm được ban ra, những luống linh điền chẳng được ai coi sóc nữa, trơ trọi một mảnh hoang vu.
Truyền tống trận trên đảo chớp chớp mấy cái, báo hiệu có người truyền tống sang. Thân hình cao dong dỏng của Phong Thiên dần hiện ra.
Sợi tơ màu đỏ quấn trên ngón tay Phong Thiên nhấp nháy sáng, giống như đang báo hiệu gì đó. Phong Thiên hơi đưa ngón tay lần lượt về tứ phía, đến phương Nam bỗng sợi tơ sáng lên hơn bình thường.
Vẻ mặt Phong Thiên hài lòng, thân hình không có cử động gì đột ngột cất cao lên, bằng bặng bay về hướng Nam như sợi tơ đỏ điềm chỉ.
Phong Thiên không hề sử dụng khí cụ phi hành nhưng tốc độ nhanh tựa sao sa, vượt xa Bảo Khí phi hành của các vị trưởng lão, chớp mắt đã vượt qua cả trăm dặm.
Phi hành nhanh là thế nhưng thần sắc Phong Thiên vẫn nhàn nhã như đang dạo chơi, không hề thay đổi chút nào. Chỉ thấy cảnh sắc núi non, thung lũng, linh điền xanh mướt vùn vụt chạy ra sau lưng y.
Chưa đầy nửa canh giờ, Phong Thiên đã vượt qua quãng đường xa chục vạn dặm, thân hình treo lơ lửng dừng lại bên trên một phiến rừng rậm rạp.
Sợi tơ màu đỏ trên tay y đang tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Cơ thể vẫn bay trên cao, Phong Thiên như vị thần linh nhìn xuống chúng sinh, quét ánh mắt một lượt, cao giọng.
"Ta biết ngươi đang trốn bên dưới. Mau xuất hiện đi!"
Phiến rừng bên dưới tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc đáp lại.
"Đừng trốn chui trốn nhủi như loài chuột bọ thế chứ?"
Phong Thiên cười một tràng dài, thân hình vẫn giữ độ cao, là là lướt tới. Tay phải y hơi cất lên. Vô số hỏa cầu kích thước cả trượng từ trời cao thi nhau giáng xuống.
Một khoảnh rừng rộng lớn lập tức cháy rụi, tan thành tro bụi đổ sụp xuống, lộ ra mảnh đất bằng đen đủi khô nẻ, bốc hơi nóng hừng hực.
Đây đã không còn là năng lực thuộc về phạm trù nhân loại nữa rồi. Quá kinh khủng!
Phong Thiên nhướng mày. "Muốn ta xới tung nơi này, ngươi mới chịu chui ra ư?"
Bàn tay y ấn nhẹ một cái vào không khí. Mảnh đất khô đen rộng cả trăm trượng bên dưới như chịu một lực tác động vô hình liền lún sâu xuống cả thước, đất đá vỡ vụn như bột mịn, nén chặt lại.
Thanh niên tóc đỏ từ một nơi nào đó bên dưới đột ngột nhảy ra, gương mặt nhợt nhạt cực độ.
Phong Thiên cười nói. "Chịu ló đầu ra rồi sao? Ta cứ tưởng ngươi thích làm loài chuột nhắt, suốt ngày chui lủi dưới lòng đất!"
"Tiểu nhân đắc chí! Thời cực thịnh của ta, một tên nhãi nhép như ngươi mà xứng đứng trước mặt ta khua môi múa mép sao?"
Thanh niên tóc đỏ hừ một tiếng tức giận.
Phong Thiên hạ thân hình xuống đất, đứng đối diện thanh niên tóc đỏ. "Ngươi chưa nghe câu 'hổ xuống đồng bằng bị chó' khinh sao? À, nên gọi ngươi là Tà Thần đại nhân mới đúng nhỉ?"
Thanh niên tóc đỏ hơi chấn động. "Ngươi nhận biết ta?"
"Ồ, vậy là ta đoán đúng?"
Phong Thiên chắc lưỡi tiếc rẻ. "Thật không ngờ, Thiên Diện Tà Thần hơn mười vạn năm trước hùng bá thiên hạ lại có ngày này. Chậc, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Thanh niên tóc đỏ không vì bị nhạo báng mà giận dữ, lãnh đạm hỏi. "Ngươi dựa vào đâu để đoán ra thân phận của ta? Ta nhớ chưa từng hé lộ ra câu nào về lai lịch bản thân."
"Nhắc đến mới thấy cái lợi của việc chăm chỉ đọc cổ thư, một trong những sở thích của ta."
Phong Thiên nheo mắt nói. "Ta rất khó hiểu, vì sao một tu giả Tụ Linh kỳ như ngươi lại có thể phá hủy Thiên Võng của Lý Dịch Phong, và còn thân pháp quái dị của ngươi nữa, đây là kỹ năng gì?"
Thanh niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh đứng đó, chờ nghe Phong Thiên nói tiếp.
Giọng nói Phong Thiên đều đều vang lên. "Qua câu chuyện phong ấn kia, có thể xác định tuổi ngươi đã rất cao. Xâu chuỗi nhiều sự kiện lại, ta ước đoán tuyệt kỹ ngươi dùng để phá Thiên Võng chính là Huyết Sát Tà Quang hơn mười vạn năm trước danh tiếng lẫy lừng. Còn thân pháp kia, không phải là thần thông Trùng Động đại danh đỉnh đỉnh, chỉ chân chính thuộc về Tà Thần là ngươi sao?
Chỉ tiếc, hiện giờ tu vi ngươi sụt giảm quá nhiều nên hiệu quả chẳng còn như xưa. Mỗi lần thi triển Trùng Động cũng chẳng thể đi xuyên qua không gian, mà chỉ như một loại thân pháp tuyệt đỉnh tốc độ cao có tác dụng ẩn hình đi một khoảng ngắn. Ngươi có thể qua mắt các vị trưởng lão kia nhưng làm sao thoát khỏi tay ta?"
"Chỉ dựa vào những mô tả trên cổ thư lại có thể nhận ra ta, khá đấy!"
Thanh niên tóc đỏ tán thưởng.
Phong Thiên thản nhiên. "Hết thắc mắc rồi phải không? Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc tự theo ta quay về, hoặc ta tóm cổ ngươi."
Thanh niên tóc đỏ cười âm lãnh. "Hắc hắc, không có lựa chọn thứ ba sao?"
"Có. Chết!"
Phong Thiên nhếch mép phun ra một chữ.
"Ta nhìn ra, kiếp này ngươi khó lòng đột phá lên cảnh giới cao hơn. Nếu chịu theo hầu ta, cam đoan chỉ ít năm nữa, ngươi sẽ trở thành cường giả đệ nhất Càn Khôn giới, chỉ dưới một mình ta."
Thanh niên tóc đỏ chiêu dụ.
Phong Thiên cười ngất. "Lời này là thật chứ? Một tên nhãi nhép chỉ có tu vi Tụ Linh kỳ lại ngỏ lời muốn giúp ta đột phá? Ha ha, thật buồn cười!"
"Hắc hắc, tên ngu xuẩn! Tu vi nho nhỏ này đã là gì, nếu có đủ thức ăn, chỉ trong vòng nửa năm ta hoàn toàn có thể vượt qua ngươi. Chuyện hồi phục bản lãnh khi xưa cũng không phải không thể."
Thanh niên tóc đỏ chê cười nói.
Phong Thiên tỏ ra động tâm, có phần thèm khát nói. "Để khôi phục lại toàn bộ cảnh giới, ngươi cần bao nhiêu thời gian? Nếu không quá lâu, và ngươi giữ lời thì ta có thể nghĩ lại, giúp đỡ ngươi một phen!"
Thanh niên tóc đỏ nghe vậy, trong lòng vui mừng, nói. "Chuyện khôi phục tu vi không phải trong một sớm một chiều. Nhưng ta có thể đoan chắc, chỉ cần ngươi hết lòng phò tá ta, trong mười năm ta sẽ giúp ngươi đột phá lên một tầm cao mà ngươi chưa bao giờ dám mơ tưởng!"
"Bằng cách nào? Muốn giúp đỡ ta thì công phu ngươi phải vượt xa ta. Mười năm, ngươi có thể hơn ta bây giờ được bao nhiêu, làm sao để ta tin?"
Phong Thiên khó tin đáp.
Biết không hé lộ một chút sẽ khó thể thuyết phục được Phong Thiên, thanh niên tóc đỏ buộc lòng phải nói. "Thiên cơ bất khả lậu. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một chút, hiện tại đây chỉ là một phân hồn của ta thôi. Tương lai chỉ cần tìm các phân hồn còn lại, hợp nhất thì kết quả ra sao ngươi tự hiểu."
Tâm thần Phong Thiên chấn động mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi. "Các phân hồn còn lại của ngươi đang ở đâu? Nói ra vị trí, ta sẽ giúp ngươi mang về!"
Thanh niên tóc đỏ sống bao nhiêu năm đã thành tinh, đâu phải kẻ ngu ngốc dễ dụ, lắc đầu. "Chờ khi thực lực khôi phục một phần, ta sẽ tự mình hành động. Đến lúc đó nói cho ngươi nghe cũng chẳng sao!"
Phong Thiên gật gù. "Ta cũng nghĩ vậy. Giờ thì ngươi ngoan ngoãn theo ta về, rồi từ từ nói ta nghe cũng được!"
Phong Thiên bất ngờ hư không chộp một cái vào thanh niên tóc đỏ.
"Xảo trá!"
Thanh niên tóc đỏ mắng lớn, thân hình vụt biến mất, tránh thoát một chiêu xuất kỳ bất ý của Phong Thiên.
Cơ thể Phong Thiên tỏa ra ánh sáng cực thịnh, lan dần về bốn hướng. Sau đó, như phát hiện được vị trí thanh niên tóc đỏ đang ẩn nấp, bàn tay Phong Thiên hất mạnh một kích về phía bên phải.
Ầm!
Thanh niên tóc đỏ từ trong hư không loạng choạng hiện ra, té lăn trên đất, miệng phun ra một búng máu màu vàng chói lọi kỳ lạ.
Phong Thiên xuất lực rất có chừng mực, chỉ vừa đủ đả thương thanh niên tóc đỏ, không khiến gã mất mạng nhưng cũng chẳng thể nào đứng lên được nữa.
Nhìn những giọt máu hoàng kim lấp lánh từ miệng thanh niên tóc đỏ chảy xuống, Phong Thiên hơi bần thần. "Quả nhiên là Hoàng Kim Huyết. Lần đầu ta nhìn thấy đấy, thật kỳ lạ và đẹp mắt!"
Nói đoạn, tay y chộp thanh niên tóc đỏ nhấc bổng lên như một con chuột, cười lạnh lẽo. "Theo ta về một chuyến, chúng ta sẽ có nhiều thứ cần nói với nhau đấy. Tốt nhất ngươi đừng dở trò, bằng không ta cũng không ngại cho ngươi thổ hết máu huyết trong người ra. Loại máu này thật đẹp mắt, ta rất thích nhìn!"