- Alo.- Hoàng Yến nhắc điện thoại bằng một giọng ngây ngủ, tay dụi dụi mắt.
- Em vẫn chưa dậy sao?- Đầu dây bên kia nói giọng ấm áp, vui tươi.
Hoàng Yến giật mình đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn vào màng hình. Nhỏ không nghe lầm, là Quang Sơn gọi, nhỏ từ từ đưa trở về tai rồi ấp úng:
- Tui..à..em vẫn chưa dậy. Hôm nay chủ nhật mà nên ngủ nướng chút.
- Sao vậy? Đổi cách xưng hô vẫn chưa quen à?- Quang Sơn có chút ngượng ngập.
- Có lẽ vậy.
- Ừ! Từ từ rồi quen mà hihi. Mà xin lỗi nha! Anh cứ nghĩ em thức rồi nên mới gọi điện, không ngờ lại đánh thức em.- Quang Sơn áy náy nói.
- Ờk...không sao,anh gọi em có
gì không?- Hoàng Yến cười qua điện thoại.
- Chỉ là anh muốn rũ em chiều nay đi chơi, xem như là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi mình từ lúc quen nhau.
- Hả??- Hoàng Yến hơi bất ngờ khi nghe hai chữ hẹn hò nhưng rồi chợt trấn tỉnh trả lời:
- Được thôi! Mình hẹn nhau ở đâu?
- Anh biết địa chỉ nhà em rồi, chiều khoảng 1h anh sẽ qua rước em, mình cùng dạo quanh đô thị này luôn, được chứ?- Quang Sơn phấn khởi đề nghị.
- Ok.
- Ok. bye bye.
Hoàng Yến buông điện thoại, vương vai rồi đi xuống vệ sinh cá nhân. Ba mẹ nhỏ và chị Hoàng Linh chẳng thấy đâu. Chắc cũng đi làm hết rồi, chỉ xót lại mảnh giấy trên bàn ăn "Mẹ nấu đồ ăn sáng rồi, thức dậy thì lấy mà ăn, có đi đâu chơi thì nhớ khoá cửa cẩn thận" nhỏ mỉm cười thấy mình cũng thật hạnh phúc.
"Tíng toong, tíng toong"...Hoàng Yến nhìn đồng hồ trên tay vừa đúng 1h, nhỏ cũng vừa mới sửa soạn xong,nhỏ chạy ra cửa phòng nhìn xuống cổng thấy Quang Sơn đang nhìn lên cười thật tươi vẩy tay chào nhỏ với bó hoa trên tay và phía sau cậu là..."ôii mẹ ơii"- Hoàng Yến cảm thán ra miệng, phía sau cậu là một chiếc xe môtô mà dân đua xe thường dùng chứ không phải chiếc xe đạp điện nhỏ vẫn thấy cậu chạy hằng ngày đi học. Ai có ngờ một học sinh lớp 10 biết lái môtô, Hoàng Yến vẫn còn ngơ ngác vì ngạc nhiên thì đã nghe tiếng Quang Sơn gọi vọng lên:
- Nè! Định không đi sao? Anh đứng cũng mỏi chân lắm đó.
Hoàng Yến giật mình trấn tỉnh rồi mỉm cười quay đầu đi xuống. Khoá cửa xong xuôi nhỏ quay lại nhìn Quang Sơn, cậu ăn mặc khá giản dị: quần jean đen và áo sơmi xanh biển, nhưng đầu lại chải chuốt khá kĩ càng. Quang Sơn đưa bó hoa đến trước mặt nhỏ:
- Tặng em.
- Cảm ơn.
Lúc này Quang Sơn cũng nhìn ngắm Hoàng Yến, hôm nay nhỏ thật xinh với chiếc quần jean đen giống cậu và chiếc áo sơmi họa tiết hoa đỏ đen tay ngắn cực dễ thương cùng đôi giày bánh mì màu đen. Tóc xoã ngang vai được cách điệu với một chiếc nơ cùng họa tiết với áo.
- Hôm nay em xinh quá.- Quang Sơn không kìm được mà cảm thán thành lời.
- Cảm ơn!- Hoàng Yến ngại ngùng cảm ơn nhưng rồi nhớ ra một chuyện:
- Chúng ta đi bằng xe này sao?- Nhỏ đưa mắt nhìn về chiếc xe môtô phía sau lưng Quang Sơn.
- Đúng vậy.- Quang Sơn gật đầu chắc nịt.
- Nhưng...
- Em không cần lo, tái lái anh không tồi đâu nha.
- Không phải chuyện đó. Mà cái em lo là anh vẫn chưa đủ tuổi, nếu xui xẻo gặp phải công an sẽ bị họ bắt mất.- Hoàng Yến ái ngại gãi đầu.
- Haha...- Quang Sơn cười thành tiếng rồi nói với giọng tự tin:- Cái đó em càng không cần phải lo. Anh đã quyết định chạy thì sẽ có cách đối phó..Giờ thì đi thôi.
Quang Sơn đi tới xe lấy nón bảo hiểm đội lên cho Hoàng Yến rồi cẩn thận rài quai, sau đó bước tới xe ngồi lên đội nón cho mình, gạt chống chờ Hoàng Yến. Hoàng Yến nghĩ thầm:" Thật may hôm nay không mặc váy" rồi mỉm cười bước lên xe. Quang Sơn đưa hai tay ra sau nắm hai tay Hoàng Yến choàng vào eo mình rồi dặn:
- Ôm chặt chút nha, anh chạy nhanh lắm, có thể em chưa quen sẽ bị ngã.
Hoàng Yến nhẹ gật đầu. Quang Sơn rồ ga chạy làm Hoàng Yến mất thế ngã nhào về trước, tay siết chặt thêm. Quang Sơn cười tươi vui vẻ rồi chú tâm chạy. Hai đứa chạy lanh quanh cả buổi chiều lâu lâu ghé lại mua nước và thức ăn lên xe vừa chạy vừa ăn rất thú vị. Khi đã ngồi quen Hoàng Yến phát hiện mình rất thích cảm giác ngồi xe môtô thế này, Quang Sơn chạy tốc độ rất nhanh, gió lùa vào mặt mát rượi, vui không tưởng. Quang Sơn lâu lâu lại đặt tay trái của mình lên tay Hoàng Yến đang đặt ở eo mình nắm lại như cảm nhận sự hiện của nhỏ và niềm hạnh phúc trong lòng mình.
Đi mệt nhoài cuối cùng Quang Sơn cũng đưa Hoàng Yến về nhà nhưng trên đường về hai đứa bị cảnh sát giao thông gọi lại làm việc. Cuối cùng, Quang Sơn bị lập biên bản tội điều khiển phương tiện giao thông phân khối lớn khi chưa đủ tuổi, không có giấy phép lái xe, kể cả giấy chứng minh nhân dân cũng không mang theo, lại còn thái độ bất hợp tác với người thi hành công vụ...vô vàng là tội.
- Cháu tên gì?- Một chú cảnh sát phụ trách ghi biên bản hỏi Quang Sơn.
- Quách Quang Sơn.
- Khai báo tên cha hoặc mẹ.
- Tên cha- Quang Sơn trả lời ngắn gọn nhưng không cọc cằn.
- Vậy cha cháu tên gì?
- Quách Quang Duẩn.- Quang Sơn nói ra tên cha mình với vẻ tự hào, tự tin và còn chút cao ngạo.
Chú công an dừng bút, ngước mặt lên nhìn Quang Sơn sửng sờ, thảo nào nghe tên Quang Sơn quen như vậy. Quang Sơn chòm lấy tờ biên bản đứng lên xé rách toẹt rồi mỉm cười nhìn chú công an:
- Giờ thì cháu về được rồi chứ.- Nói xong thông thả bước ra leo lên xe trong khi Hoàng Yến vẫn ngạc nhiên đứng đơ ra.
- Đi thôi Yến.- Quang Sơn quay mặt vào gọi.
- O..ơ..ờk.- Nói rồi nhỏ leo tọt lên xe, Quang Sơn rồ ga chạy về.
Trên đường về, nhỏ cứ lẫm bẩm cái tên Quách Quang Duẩn, hình như nhỏ đã nghe ai nhắc tới rồi nhưng không nhớ ông ấy là ai, là người như thế nào mà khi nhắc tới, Quang Sơn có thể xé biên bản tại chỗ rồi lập tức ra về. Nghĩ bâng quơ cuối cùng cũng tới nhà, Hoàng Yến bước xuống xe nhìn trời đã sụp tối, Quang Sơn nhẹ nhàng cởi nón cho nhỏ, nhỏ nhìn vào phía cửa thấy vẫn còn khoá rồi nhìn vào đồng hồ đã 7h kém 5 phút, chắc hôm nay đông khách nên ai cũng chưa về.
- Vào nhà đi, hôm nay làm em lo lắng rồi, chúc em ngủ ngon.- Giọng Quang Sơn trầm ấm, đầy sự quan tâm vang lên.
- Không có gì đâu, anh cũng về đi, chúc anh ngủ ngon.- Hoàng Yến cười tươi nói.
- Anh nhìn em vào nhà rồi mới yên tâm về.
- Vậy...em vào nhà đây, bye anh.
- Bye.
Hoàng Yến lên tới phòng nhìn xuống thì thấy Quang Sơn chạy đi, nhỏ mệt mỏi tìm đồ đi tắm cho thoải mái rồi coi bài học ngày mai, lát sau thì ba mẹ và chị Hoàng Linh về tới, lựa lúc cả nhà đang ăn cơm thì nhỏ đi xuống, quyết hỏi thăm về ông Quách Quang Duẩn.
- Yến! Sao con không ăn cơm luôn.- Ba nhỏ hỏi khi nhỏ đi xuống.
- Lúc chiều con đi chơi với bạn con ăn rồi, nên cả nhà cứ ăn đi. Mà ba mẹ nè, hôm nay con nghe người ta nhắc tới tên ông Quách Quang Duẩn, con nhớ là con có nghe ai nói về ông ấy rồi nhưng không còn nhớ. Gia đình mình có ai biết không ạ?- Hoàng Yến lóng ngóng dò hỏi.
- Làm sao không biết được. Hồi trước chị kể cho mày nghe về ổng chứ ai, lúc đó đang đọc bài báo về ổng nên rảnh kể luôn.- Hoàng Linh vừa nuốt hết mớ cơm liền nói.
- Theo mẹ biết thì ông ấy làm sĩ quan cao cấp gì mà cao nhất trong bộ cảnh sát của thành phố mình á.- Mẹ nhỏ cũng tiếp lời.
- Nghe nói ông đó có một thằng con trai duy nhất nên rất cưng chiều hình như là bằng tuổi con, rất phá phách và ham chơi, tối ngày gây sự rồi ổng phải giải quyết nhưng mà nghe nói bù lại nó cũng khá tốt bụng và chịu lắng nghe lắm.- Ba nhỏ nói một tràng dài rồi chốt lại một câu khiến nhỏ sặc hết mớ nước vừa uống.-Con mà sau này lấy được thằng đó rồi thuần phục được nó thì sẽ sung sướng hết đời.
Thấy Hoàng Yến ho sặc sụi vì sặc nước làm mọi người càng trêu thêm:
- Sao vậy? Ba con chỉ nói giỡn thôi chứ con làm sao có cửa vào nhà đó, nhà người ta danh giá, toàn nhân vật lớn, rước còn về chỉ tội cho người ta thôi, còn tội cả mẹ phải đi theo con làm dâu...haha- Mẹ nhỏ khơi nguồn trêu chọc.
- Đúng vậy.- Ba nhỏ xác nhận.
- Mà không chừng để ý con trai người ta rồi nên mới về hỏi. Chị đọc báo thấy nói là học chung trường với mày,coi hình thì cũng đẹp trai, thật dữ dội.- Hoàng Linh cũng góp vui.
Cứ thế mỗi người một câu rồi cười rộ cả lên, trong khi Hoàng Yến chỉ biết lắc đầu than thầm:"Từ lúc bị tịch thu cloptop, điện thoại tới giờ nhỏ có được tiếp xúc với mạng xã hội gì đâu mà biết tới ổng, không ngờ gia thế Quang Sơn lớn vậy, qua tiếp xúc thường ngày, mình không thể tin Quang Sơn lại phá phách và ham chơi như lời ba nói, có nên tiếp tục với cậu không?"...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT