Sao nhanh về nhà quá vậy? Thật là tiếc thật! tôi còn muốn ngồi thêm chút nữa trên xe của anh Nam Xuyên...

Trong ánh nắng chiều, nhìn theo bóng anh Nam Xuyên đi xa dần, mặt tôi đỏ lên. Tôi còn nhớ đã từng xem qua bộ phim gì đó, vai nữ chính cũng ngồi sau xe đạp của vai nam chính, sau đó hai người yêu nhau, lãng mạn quá... Ủa? Có phải cô gái nào cũng thích một anh chàng đạp xe chở bạn đi dạo trong ánh nắng chiều không nhỉ? Có phải điều lãng mạn trên chiếc xe đạp kia là nơi độc chiếm của tình yêu?

Nếu thế, hi hi, nếu một anh chàng thích một cô gái thì cứ lấy xe đạp chở cô ấy đi chơi, tôi đảm bảo rằng, cô gái đó nhất định sẽ cảm động cho coi! Hi hi...

Hả? Tôi đang nghĩ lung tung gì thế? Mặt lại đỏ bừng lên... Thôi rồi, Dương Hạ Chí à Dương Hạ Chí, học hành của mày thấp lè tè rồi không nói, cả ngày còn nghĩ vớ vẩn đến mấy cái chuyện nam nữ nữa, xấu hổ quá! Thôi đi! Không nghĩ nữa! Mau về nhà thôi! Mẹ đang chờ mình mà!

Hi hi, lòng tôi thật vui quá! Tôi vui vẻ chạy lên lầu.

"A Mộc, sao cậu cũng đến đây?" Vừa mở cửa, thấy A Mộc đang ngồi trên ghế nệm uống nước cam, tôi vui mừng nhảy bổ về phía A Mộc, ôm cứng lấy cậu ta, hôn một cái thật mạnh vào mặt cậu ấy.

Hi hi! Tôi thật vui quá! Vừa đúng lúc tôi có nhiều điều muốn nói với cậu ấy. A Mộc vội đẩy tôi ra: "Cậu điên rồi à? Sao lại vui thế?"

"A Mộc!" Tôi xúc động muốn khóc luôn, bởi vì tôi biết, A Mộc nếu biết tôi là thành viên chính thức của Ban Kịch nghệ thì nhất định sẽ vui chết luôn.

"A Mộc! Báo cho cậu một tin mừng! Cậu nhất định không tin đâu!"

"Mau nói đi! Đừng ra vẻ thần bí nữa!"

"A Mộc! Tớ... hi hi... Tớ là thành viên chính thức của Ban Kịch nghệ rồi!"

A Mộc ngẩn người ra hai giây, sau đó đó cũng mừng rỡ kêu lên: "Cái gì? Cậu vừa nói cái gì?"

"Hi hi... Tớ là thành viên chính thức của Ban Kịch nghệ rồi!"

Lúc này, A Mộc đã nghe rõ từng từ một. Cậu ấy vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy tôi. Hi hi, còn ôm chặt hơn tôi lúc nãy nữa! "Tiểu Chí, cậu nói thật chứ? Tớ tự hào về cậu quá! Cậu thật là tuyệt vời! Cậu thật giỏi quá! Tiểu Chí..."

"A Mộc..."

Hai đứa chúng tôi ôm nhau vui mừng! Thật vui quá! Thấy A Mộc vui như thế, tôi càng vui hơn!

"A Mộc, mẹ tớ đi đâu rồi?"

"Dì đi siêu thị rồi, tối nay tớ ngủ ở nhà cậu, dì nói đi mua thêm thức ăn."

"Hả? Ngủ ở nhà tớ? Thật không đó A Mộc?" Tôi vui mừng kêu lên.

"Đồ ngốc! Gạt cậu làm gì?"

"Tuyệt quá! Tớ đang có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu này!" Tôi vui vẻ kéo A Mộc ngồi xuống ghế nệm: "Cậu biết không? Anh Nam Xuyên mời tớ đi dự dạ hội chúc mừng của Ban Kịch nghệ đó!"

"Ha ha! Cậu có biết không? Tớ cũng nhận được lời mời của Ban Kịch nghệ đó!"

Tôi ngạc nhiên: "Hả? Cậu nói thật chứ?"

A Mộc đắc ý nói: "Đương nhiên rồi! Tớ đoán nhất định là do sự thể hiện thiên tài của tớ ngày hôm qua đã cứu Trưởng ban Ban Kịch nghệ ra khỏi dầu sôi lửa bỏng đấy! Cho nên anh ấy mới muốn cảm ơn tớ! Hi hi..."

"Oa! Tuyệt quá! Thế là ngày mai chúng ta có thể cùng đi rồi!" Tôi vui như muốn điên lên luôn.

"Hi hi! Tớ nhất định phải nắm lây cơ hội này lấy lòng trưởng ban của các người, để anh ấy phá cách tiếp nhận tớ vào Ban Kịch nghệ."

"Hả? Cậu nói Nguyên Dạ hả? Ừ, anh ta chẳng có lòng tốt thế đâu! Tớ nghĩ lần này mời cậu đi dự dạ hội nhất định là anh Nam Xuyên rồi, anh ấy sẽ đồng ý cho cậu tham gia Ban Kịch nghệ."

A Mộc tinh nghịch nháy mắt với tôi: "Hả? Hình như là cậu hiểu anh Nam Xuyên lắm ấy?"

"Hả? Cậu nói cái gì thế? Đừng có nói bậy..." Mặt tôi đỏ bừng lên.

"Tớ nghe dì nói là hôm nay cậu đi ra ngoài với anh Nam Xuyên mà. Thành thật khai báo mau, hai người đã làm gì hả?"

"Không! KHông có gì hết... Thật mà..." Tôi chẳng làm gì nên tội, sao lại lo lắng thế cơ chứ? Thật là...

"Ủa? Đây là cái gì?" Lúc này, A Mộc mới phát hiện ra bộ đầm công chúa mà anh Nam Xuyên đã mua cho tôi.

Tôi vội giành lại: "Ui da! Đừng có động vào! Coi chừng làm dơ đó!"

"Ồ... Hi hi hi..."

Chết rồi, phản ứng quá khẩn trương vừa rồi của mình vừa rồi nhất định sẽ khiến A Mộc nghi ngờ. Lúc này, cậu ấy đang "gian xảo" nhìn tôi cười: "Cái cậu này nhé! Hừ hừ, còn dám gạt tớ à? Nói, đây là anh Nam Xuyên mua tặng cậu phải không?"

"Ơ..." Tôi đỏ mặt đến nỗi muốn sốt lên.

A Mộc nhìn tôi săm soi: "Ôi chao... Không nói hả? Như thế là tự thừa nhận rồi đấy nhé! Đồ ngốc hư hỏng! Cậu và anh Nam Xuyên yêu nhau rồi phải không hả? Phải không?"

Tôi vội giải thích: "Hả? Đâu có! A Mộc, cậu hiểu lầm rồi! Thật là không có mà!"

"Hừ, tớ không tin. Cùng nhau đi chơi cả ngày cuối tuần, mà còn mua một bộ đồ thật đẹp tặng cậu nữa chứ! Nhất đinh là đúng rồi!"

"Không phải đâu!"

"Phải!" A Mộc khẳng định.

"Không phải đâu! Tớ chỉ là yêu thầm anh Nam Xuyên mà thôi! Tớ..."

"Ha ha ha! Dương Hạ Chí yêu thầm! Dương Hạ Chí yêu thầm anh Nam Xuyên! Yêu thầm rồi! Dương Hạ Chí yêu thầm anh Nam Xuyên!..."

A Mộc, cậu có cần vui thế không? Có cần hét lên lớn tiếng thế không? Không phải cậu muốn cho cả thế giới này biết đó chứ? Thật sợ cậu quá!...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play