Tôi vội vàng rời khỏi tòa lầu của khu cấp 3. Sắp tan học rồi, tôi nấp sau thùng rác to gần cổng trường chờ A Mộc. Cứ nghĩ là nơi này có thể ẩn nấp rất kín đáo, sẽ không bị phát hiện ra...
Nào ngờ cũng bị người ta phát hiện.
"Bạn Dương Hạ Chí, trưởng ban của chúng tôi muốn gặp cậu."
Tôi có chút lo lắng và sợ hãi: "Hả? Trưởng... trưởng ban?"
"Chúng tôi thuộc Ban thông tin, đi theo tôi nào."
Hả? Lại là Ban thông tin sao? Là chị Ngô Nhã Mỹ muốn gặp mình sao? Không xong rồi, tôi rất sợ chị ấy, người quản lý vĩ đại A Mộc của tôi lại không có ở đây, tôi phải làm sao bây giờ?
"Nhanh đi, trưởng ban bận lắm."
Trời! Giống như bị bắt đi ấy! Tôi càng ngày càng cảm thấy Ban thông tin là một nơi rất đáng sợ, chẳng những trưởng ban Ngô Nhã Mỹ rất kỳ quái, mà ngay cả những thành viên trong Ban thông tin cũng lạnh lùng thấy ghê, giống như một tổ chức khủng bố vậy.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ còn biết bấm bụng đi theo mấy chị ấy.
Ừ, Dương Hạ Chí tôi trước giờ là một cô bé ngoan ngoãn, sống bình yên biết bao, tuy học không giỏi, lên lớp thường ngủ gật bị thầy chủ nhiệm phạt, nhưng rốt cuộc vẫn sống "bình an". Bây giờ thì hết rồi, từ sau khi Nguyên Dạ và Nam Xuyên xuất hiện, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn, nó trở nên... trở nên... Sao lại như thế chứ? Tôi quả thực đâu có muốn thế đâu?
Văn phòng của Ban thông tin nằm ở lầu 3 của khu cấp 3, ngay bên dưới văn phòng của Ban kịch nghệ. Chẳng lẽ họ nghe được cuộc nói chuyện của mình với anh Nam Xuyên mà bắt mình đến đây để thẩm tra hay sao? Tôi lạnh người rùng mình, thầm cầu mong cho các thiên thần bảo vệ cho mình, Dương Hạ Chí tôi dù sao cũng không phải là người xấu mà...
"Trưởng ban. Dương Hạ Chí đến rồi."
"Tốt, cô ra ngoài đi."
Ui da, làm lãnh đạo thật là sướng, còn là học sinh mà đã có văn phòng riêng của mình rồi, hơn nữa còn được phép không lên lớp nữa, thích thật!
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ lung tung, phải biết chỉ có mình và chị Nhã Mỹ ở trong phòng, không phải định hạ độc thủ mình chứ? Ngay cả nhân chứng cũng không có. Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ nhỏ bé thôi.
Ngô Nhã Mỹ lạnh lùng nói: "Mời ngồi!"
"Dạ..." Tôi run giọng, ngồi xuống ngay cái chỗ mà chị ấy chỉ, chẳng dám sai lệch một ly.
"Em Dương Hạ Chí, tôi biết là em tuy có thành tích học tập chẳng bằng ai nhưng là một học sinh có lòng cầu tiến, đúng không?"
Hả? Tôi bắt đầu động não. Chị ấy mới vừa nói với mình cái gì nhỉ? "Thành tích chẳng bằng ai?" Ồ đúng rồi! Nhất định là nói với mình rồi! "Có lòng cầu tiến"? Cái này, cái này không đúng! Mình còn nghĩ ngợi lung tung gì nữa chứ, chị ấy là Trưởng ban Ban thông tin mà, chị ấy đâu cần nịnh nọt gì mình kia chứ? Mình điên thật rồi!
"Em Tiểu Chí, em có muốn gia nhập Ban thông tin không?"
"Ban thông tin là nơi mà học sinh nào cũng mơ đến, nhưng không phải ai cũng có cơ hội đâu."
"Nhưng mà chị ơi, em... em không được đâu!" Chết thật! Thế giới này thay đổi rồi hay sao? Dương Hạ Chí tôi biến thành miếng mồi ngon hồi nào thế nhỉ? Sao ban nào cũng bảo mình gia nhập hết là sao? Tôi thật không quen với cảnh này.
Nhã Mỹ vẫn lạnh lùng: "Nếu xét về biểu hiện ở trường của em thì em đương nhiên không được. Nhưng mà, chỉ cần em nghe lời chị, em sẽ trở thành phóng viên xuất sắc nhất trường Úc Văn này."
"Nghe... nghe lời?" Tôi càng lúc càng căng thẳng hơn, cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Chị ấy nói "nghe lời" có ý gì chứ?
"Đúng thế. Ban kịch nghệ trước giờ luôn phá hỏng phong thái của trường Úc Văn, làm hư hỏng hết các em nữ sinh, chị không thể nhịn được nữa. Chị quyết không để cho cái gã Nguyên Dạ dùng cái mặt đẹp trai và những lời nói ngon ngọt mà đắc thắng nữa! Chị biết Nguyên Dạ có một số bí mật không thể cho ai biết. Tuy bây giờ chị vẫn không biết rõ đó là bí mật gì nhưng chị tin là nếu những chuyện này bị lộ ra, uy tín của Nguyên Dạ và cả Ban kịch nghệ sẽ giảm sút nghiêm trọng. Cho nên, Tiểu Chí, nếu em chịu vì Ban thông tin mà gia nhập vào Ban kịch nghệ, chị bảo đảm sẽ giúp em trở thành phóng viên nổi tiếng nhất của trường, đồng thời xin cho em không cần thi nữa mà được tuyển thẳng lên cấp 3!"
"Không... được... đâu!" Tôi kiên quyết lớn tiếng từ chối mà chẳng chút nào do dự! Nhìn gương mặt lạnh lùng của chị Nhã Mỹ, tôi tự phục mình có dũng khí quá chừng. Đúng thế, tuy Dương Hạ Chí tôi học hành kém cỏi, nhưng nguyên tắc làm người cơ bản thì biết rành lắm. Cái chuyện không có đạo đức này mà tôi có thể làm sao? Thật là mất mặt, tôi không thể làm những chuyện như thế.
"Chị Nhã Mỹ này, em đã gia nhập Ban kịch nghệ rồi thì không thể làm việc cho chị đâu. Thật xin lỗi chị, em nghĩ chị nên tìm người khác. Em phải đi đây, mẹ em hôm nay bảo em hâm thức ăn, để nguội không ngon đâu. Chào chị!" Không chờ chị Nhã Mỹ trả lời, tôi đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Hú hồn... May quá! May mà chị Nhã Mỹ không kêu mình lại, nếu không mình sợ chết mất!
Tôi lấy hơi chạy một mạch đến thùng rác gần cổng trường ngồi thụp xuống thở hồng hộc. Cái dũng khí không biết từ đâu nổi lên khi nãy giờ biến đâu mất tiêu, chỉ còn là sự sợ hãi mà thôi!
Dương Hạ Chí, mày thật là ngốc, không thể từ chối một cách nhẹ nhàng hơn một chút sao? Chẳng lẽ mày chẳng muốn sống nữa hay sao? Lần này thôi rồi! Anh Nguyên Dạ ghét mày! Chị Nhã Mỹ hận mày! Mày đắc tội với cả hai ban mạnh nhất trường, sau này để coi làm sao mày có thể sống yên ổn được nào?
Ông trời ơi!... Thánh thần ơi!... Ma quỷ ơi!... Cuộc đời Dương Hạ Chí tôi sao lại trở nên đen thui thế này! Ai cứu tôi với! Ai... Ui da! Ai gõ lên đầu tôi thế?
"A Mộc?" Thấy A Mộc bất ngờ xuất hiện sau lưng, tôi như tìm thấy một phần cơ thể mình, ôm chầm lấy cậu ta, khóc nức nở.
"Đồ ngốc! Đừng có khóc om sòm ở thùng rác chứ! Thật là mất mặt quá!" Cứ như thế, A Mộc lôi tôi vào tiệm kem bên cạnh trường.
TRONG TIỆM KEM
Nghe tôi khóc lóc kể lể xong, A Mộc kinh ngạc la lên: "Cậu nói cái gì? Ngô Nhã Mỹ muốn mua chuộc cậu?"
Tôi buồn bã gật.
"Tiểu Chí, cậu làm đúng lắm! Thật là anh hùng! Sao trước giờ tớ không thấy được lòng dũng cảm này của cậu chứ?" A Mộc nói.
"Đồ ngốc! Có gì mà hối hận chứ? Nếu các anh chị bên Ban kịch nghệ biết cậu có hành động vĩ đại như thế, nhất định sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác đó! Không chừng sẽ bồi dưỡng cho cậu thành nữ vai chính nữa!"
"Cái gì? Nữ vai chính? Muốn làm thì cậu làm đi! Cậu nghĩ là tớ thích tham gia vào Ban kịch nghệ lắm sao? Tớ thiếu điều muốn trốn..."
Tôi chưa nói hết câu đã bị A Mộc ký lên đầu, "Nín! Sau này không được nói đến chữ trốn ấy nữa! Tớ là người quản lý của cậu, cậu phải nghe lời. Nhất định phải kiên trì tới cùng. Đừng có quên tìm cơ hội giới thiệu tớ với hai anh trưởng ban đẹp trai đấy!"
Hừ... tôi biết rồi, câu ấy mới chính là cách nghĩ thực sự của A Mộc. Ừ, thật chẳng biết hai cái anh chàng ấy có cái gì tốt chứ?
A Mộc đột nhiên đổi sang nét mặt mừng rỡ: "À, đúng rồi, Tiểu Chí! Ngày mai sau khi tan học, đội bóng rổ của trường Thanh Phong tổ chức tập luyện công khai đấy! Đến lúc đó tụi mình đi coi anh Hàn Vũ đi!"
Hả? Tập luyện công khai? Thế không phải là có cơ hội gặp thần tượng rồi sao? Ha ha! Đã quá! Tôi quên ngay chuyện buồn vừa nãy, nhận lời ngay: "Được đấy! Tuyệt quá!"
Phù! Sao mình mau đổi tính thế này? Ừ, đúng là bị trúng thuốc mê rồi...
A Mộc lém lỉnh nháy mắt nhìn tôi: "Hi hi, thế cậu có muốn tiếp cận thân mật với anh Hàn Vũ không?"
Tôi nhướng mắt lên: "Hả? Tiếp cận thân mật là thế nào? Có cách gì hả A Mộc?"