Mang theo giấc mơ đẹp mà tôi hôm qua mẹ đã mang đến, hôm nay tôi đến trường rất sơm. Ngồi vào chỗ, trong lòng tôi thầm thề rằng, hôm nay cho dù thế nào đi nữa cũng quyết không ngủ gật! Nhưng mà... không thể cưỡng lại nổi... tiếng chuông vào học vừa vang lên, tôi không hề có chút sức phản kháng nào nằm gục trên bàn ngủ ngon lành. Khi A Mộc gọi dậy, tôi đã ngủ mê mệt được một lúc rồi.
"Tiểu Chí! Không được ngủ nữa, cậu đã ngủ hết 2 tiết rồi!"
"Hả? Cái gì?" Tôi lật đật chùi mép, "Thế sao cậu không gọi tớ dậy? Chẳng lẽ đợi hoàng tử đến hôn tỉnh tớ hay sao?"
"Đồ ngốc! Cậu ngủ say như thế mà còn nói cái gì nữa vậy?"
"Hả? Tớ đâu có nói gì đâu, ha ha, không có gì..." Thật là mất mặt, sao lại nói chuyện trong mơ ra chứ?
"Thật là chịu không nổi cậu nữa, chả trách nào thành tích lại kém thế." A Mộc trề môi, trừng mắt nhìn tôi.
"Ậy? Lần này tớ ngủ lâu thế mà thầy không la sao?"
"Tớ nghĩ là thầy nhất định thấy rằng cậu hết thuốc chữa rồi. Thầy chỉ ngó cậu rồi lắc đầu, tiếp tục giảng bài."
"Hả? Thầy thật sự thấy tớ hết thuốc chữa rồi sao? Hu hu hu... Thế tớ phải làm sao bây giờ?"
"Thôi được rồi! Đi. Tớ dắt cậu đi làm tỉnh người một chút, cứ ở trong phòng thế này thì cậu còn ngủ nữa đấy."
Tôi thấy A Mộc nói có lý liền cúi đầu, nắm tay A Mộc kéo ra khỏi phòng học. Vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy một trận hỗn loạn ở ngoài hành lang.
"Trời ơi! Anh ấy đẹp trai quá!"
"Người của Ban kịch nghệ sao này sao lại đến khu cấp 2 thế nhỉ? Thật là khó hiểu!"
"Anh ấy còn đẹp trai hơn cả trên báo của trường cả trăm lần! Mặc đồ cũng thật là có phong cách!"
"Nếu anh ấy nói với tớ một câu, tớ chắc chắn là sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ!"
...
Hả? Chuyện gì thế? Sao ngoài hành lang náo nhiệt như ngày lễ thế này? Tôi và A Mộc nhanh chân chạy đến coi.
Ủa? Không phải là cái tên nam sinh xấu xa gọi là Thiên Xuyên gì đó hay sao? Hắn đến đây để làm gì? Này, xin lỗi nhé, trí nhớ của tôi thật không tốt lắm, hôm qua còn nhớ rõ tên của người ta, bây giờ đột nhiên nghĩ chẳng ra nữa.
"Tiểu Chí! Mau ngậm cái miệng của cậu lại đi! Chú ý hình tượng của mình, đừng để mất mặt tớ! Anh ấy đi về phía chúng ta kìa!"
Quả nhiên, trong tiếng kêu gào của đám nữ sinh, cái tên đẹp trai luôn mang nụ cười bí hiểm đang đi về phía chúng tôi. Đương nhiên rồi, nụ cười ấy của hắn trong con mắt của các cô nữ sinh khác nhất định là đẹp trai lắm.
"Dương Hạ Chí, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Chào, chào anh..." Mặt tôi ửng đỏ lên, "Anh Thiên Nam đến chơi hả?"
"Rầm!" Tôi nghe thấy tiếng các cô nữ sinh xung quanh ngạc nhiên đến độ ngã lăn ra đất. Còn tiểu tử trước mặt tôi giống như là buồn quá muốn đi tự tử vậy.
A Mộc chẳng khách sáo ký vào đầu tôi, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Đồ ngốc! Sao ngay cả tên của anh Thiên Nam Xuyên cũng không nhớ vậy hả? Cậu thật là làm mất mặt! Chẳng trách nào thành tích lại kém thế."
Ui da! Ghét quá! A Mộc cậu nếu không sửa đi cái câu nói mồm ấy thì tôi sẽ điên lên mất!
"À... xin lỗi anh Nam Xuyên, trí nhớ của em không tốt lắm, xin lỗi!" Tôi lật đật thành khẩn xin lỗi.
Tiểu tử đó lại cười đểu: "Được rồi! Lần đầu tiên có người gọi tên tôi thành như thế, nghe cũng khá đặc biệt đấy chứ."
"Anh Nam Xuyên, anh... anh đến tìm em có chuyện gì vậy?"
"À, là thế này, anh đến để mời em gia nhập Ban kịch nghệ của tụi anh."
Nam Xuyên vừa nói xong, bọn nữ sinh xung quanh trong chốc lát nháo nhào cả lên.
"Cái gì? Cái gì? Ban kịch nghệ trước giờ chưa từng tiếp nhận học sinh cấp 2 mà?"
"Anh Nam Xuyên cũng trước giờ chưa từng chủ động mời người khác bao giờ?"
"Cô nữ sinh ấy tớ biết, tên là Dương Hạ Chí, học hành rất kém. Loại người như thế sao có thể gia nhập Ban kịch nghệ được chứ? Phải biết là Ban kịch nghệ trước giờ chỉ thu nhận những học sinh có chiều cao thôi!"
"Thật là... thật là kỳ lạ quá!"
...
Mọi người xôn xao bàn tán, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng. Tôi biết là đội trưởng Ban kịch nghệ chính là Nguyên Dạ, cái tên đó không phải ghét tôi lắm mà? Sao lại đồng ý cho tôi gia nhập Ban kịch nghệ chứ? Hay là tính hại mình? Hưm, không phải do mình biết bí mật của hắn ta cho nên muốn giết người diệt khẩu đây. Tôi không ngốc đến nỗi tự lao đầu vào lửa đâu.
"Xin lỗi anh, em... Em không muốn tham gia Ban kịch nghệ."
Tất cả những người nghe câu trả lời này của tôi đều phải lên tiếng kinh ngạc. Ngay cả A Mộc cũng hoàn toàn chẳng hiểu gì, nắm tôi kéo về một bên: "Cậu ngốc thế? Đó là Ban kịch nghệ đó, bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn tham gia cũng không được, sao cậu lại có thể từ chối chứ?"
"Nhưng tớ không muốn tham gia!"
"Không được! Cậu nhất định phải!"
"Tại sao?" Tôi không phục.
"Tớ thông minh hơn cậu! Tin tớ là nhất định không sai!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết! Nếu cậu còn coi tớ là bạn thì lập tức trả lời anh Nam Xuyên. Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, tớ không thèm tốt với cậu nữa đâu!"
Có cần phải nghiêm trọng thế không? Gương mặt của A Mộc nghiêm túc vô cùng, ngữ khí cũng kiên định... hình như không phải là nói chơi... Nhưng mà, nhưng tôi thực không muốn tham gia Ban kịch nghệ gì gì đó, lại thêm nữa tôi chẳng biết gì về kịch cả.
Khi còn đang phân vân, bối rối, đột nhiên, có người cú vào đầu tôi cái cóc. Ui da, ghét quá, ai vậy? Bộ hay ho lắm sao?
Tôi giận đùng đùng quay đầu lại, vừa đúng chạm phải ánh mắt như điện, đẹp đến độ không thể nào đẹp hơn của anh Nam Xuyên: "Dương Hạ Chí, em đừng quên chuyện hôm qua đấy."
Hả? Cái gì? Chuyện hôm qua? Tôi mới định thần trở lại. Hu hu hu, tôi nhớ ra rồi, hình như là mình đang bị người ta nắm mà!
"Ơ ơ! Anh anh anh... muốn nói gì?" Tôi vẫn còn cầu may lần chót.
"Hưm, nếu em không tham gia Ban kịch nghệ, anh sẽ nói chuyện bóng rổ hôm qua cho thầy chủ nhiệm thôi."
"Ui da! Được rồi, được rồi! Em đồng ý! Em tham gia Ban kịch nghệ là được chứ gì!" Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải chịu vậy, cái tên lớp lớn kia thật là xấu.
"Ngoan lắm! Như thế mới tốt. Thế chiều mai em đến văn phòng Ban kịch nghệ ở khu cấp 3 nhé. Bái bai!" Nói xong, Nam Xuyên đi ra trong tiếng gào thét của bọn nữ sinh.
Nam Xuyên vừa đi khỏi, tôi liền bị một đám nữ sinh bu quanh.
"Dương Hạ Chí, cậu thật là giỏi quá! Cậu nói làm sao cậu làm được vậy đi?"
"Nguyên Dạ mà cậu cũng quen? Có thể giới thiệu anh ấy cho tớ được không?"
"Dương Hạ Chí! Có thể cho tớ cùng tham gia Ban kịch nghệ được không? Tớ thích biểu diễn lắm, lúc học tiểu học còn đoạt giải nữa đấy!"
...
Tuy tôi bị bọn nữ sinh bu lấy đến chẳng còn không khí mà thở, nhưng mà họ cũng còn được coi là tốt, rốt cuộc cũng thân thiết với tôi đấy chứ! Nhưng, cũng có một số nữ sinh không tốt lành như thế, tôi thấy rất nhiều ánh mắt không đẹp đang liếc xéo về phía tôi, lại có người còn giơ nắm đấm nữa?... Thật là đáng sợ!
Lúc ấy, A Mộc gắng sức chen vào đám đông, vừa kéo tôi ra ngoài vừa la: "Được rồi! Được rồi! Tránh ra! Đại minh tinh tương lai Dương Hạ Chí của chúng ta cần phải nghĩ ngơi. Đừng có kéo cậu ấy nữa!... Bắt đầu từ hôm nay tớ là người quản lý của cậu ấy! Có vấn đề gì muốn hỏi thì sau khi tan học gặp tớ để tư vấn!"
Hả? Người quản lý? Người quản lý là cái gì? Cậu ấy biến thành người quản lý tôi?
Oa! A Mộc thật khỏe quá, tôi bị cậu ấy lôi đi như thế khá xa. Cuối cùng thì cũng thoát khỏi vòng vây của cái đám điên khùng ấy.
"Chúc mừng cậu Tiểu Chí! Từ hôm nay cậu không cần phải nhíu mày thở dài nữa! Hi hi!" A Mộc cười.
"Ừ..." Tôi không nói gì, chỉ hít thở thật sâu. Bởi vì tôi có một linh cảm không hay, gã Nguyên Dạ nhất định không để cho tôi sống thoải mái đâu.
"Có một việc tớ thật không hiểu, sao cậu quen với anh Nam Xuyên vậy? Anh ấy làm sao để cậu gia nhập Ban kịch nghệ chứ? Hơn nữa nghe ngữ khí mạnh mẽ của anh ấy hình như cậu bị anh ta nắm cán phải không? Trả lời mau!" A Mộc giống như một trinh thám liên tiếp đặt ra cho tôi một đống câu hỏi.
"Ừ... Đừng nhắc nữa, chính là hôm qua đó, tớ và cậu phản bội trường đi qua cổ vũ cho trường Thanh Phong bị anh ta phát hiện, kết quả là như vậy."
"Hả? Thế sao anh ấy không phát hiện ra tớ?"
"Lúc ấy cậu đuổi theo anh Hàn Vũ, trốn đi kịp lúc."
"Ui da! Bỏ qua một cơ hội tốt! Thật là đáng tiếc!"
Tôi muốn xỉu! Bị người ta nắm cán mà còn bảo là tốt? Thật là khó hiểu.
"Ơ?..." Sau một hồi, A Mộc lại bắt đầu thẩm vấn tôi, "Nhưng vẫn kỳ quái quá, thế sao anh ấy để cậu gia nhập Ban kịch nghệ chứ?"
"Ừ! Đừng nói là cậu, ngay cả tớ cũng cảm thấy kỳ lạ nữa, không hiểu nổi."
Dáng vẻ của A Mộc cứ như là một đại thám tử đang điều tra một vụ án vậy, "Như thế xem ra, quả thực là có vấn đề... Sự việc không đơn giản như bề ngoài của nó... Nhưng, Tiểu Chí này, có thể gia nhập Ban kịch nghệ rốt cuộc vẫn là điều tốt. Như thế chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội xâm nhập vào nội bộ của nhóm các anh đẹp trai rồi. Tiểu Chí, cậu nên biểu hiện thật tốt. Cố gắng lên! A Mộc tớ mãi cổ vũ cho cậu!"
Hả? Cái gì mà "xâm nhập vào nội bộ nhóm các anh đẹp trai" chứ? Cái cậu A Mộc này, muốn bồi dưỡng tôi thành đặc vụ à? Ai da, thật là bái phục cậu đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT