Sở Nguyệt cảm giác mình đã trúng tà, không chỉ có một lần đang cười một cách đần độn bỗng dưng mặt mày ủ rũ va vào bàn. Đối với hành vi này của Sở Nguyệt, các bạn cùng phòng cho rằng: tiểu tử này là phát xuân.

Sau khi Sở Nguyệt duy trì loại trạng thái gầm gầm gừ gừ này hơn một tuần, các bạn cùng phòng rốt cuộc bạo phát, thừa dịp một buổi tối mây đen gió lớn nào đó, kéo rèm cửa sổ, tắt đèn, đốt ngọn nến, sau khi làm liền một mạch ba người bạn cùng phòng tự mình mang ghế đem Sở Nguyệt vây quanh: “Nói đi lão tứ, gần nhất xảy ra chuyện gì.”

Sở Nguyệt năm nay là năm nhất đại học. Kí túc xá của trường học có bốn người, phân ra thành hai loại người, hai người thích hướng về phía mặt trời, hai người thích ở trong bóng râm. Nghĩ chính mình thích dưỡng chút hoa hoa thảo thảo, khẳng định hướng về vị trí mặt trời đi, Sở Nguyệt liền bị phân đến kí túc xá hiện tại. Quan hệ của bốn người trong kí túc xá cũng không tệ, dựa theo sinh nhật mà đặt ra tên gọi thân mật, Sở Nguyệt nhỏ nhất liền trở thành lão tứ.

Ở trong hoàn cảnh quỷ dị như thế, đối mặt với sáu con mắt đang phát sáng, Sở Nguyệt ôm chặt chính mình lắp bắp nói: “Ừm….chính là….thật giống….thích một người…”

Lão tam kích động suýt chút nữa chạy đến ban công hống: “Lão tứ nhà ta rốt cuộc thông suốt rồi!” cũng là may lão đại lão nhị đúng lúc đè lại hắn: “Bình tĩnh!”

Phải biết, hiện tại đã là học kì sau của đại học, lão đại thì không đến một tháng sau khai giảng đã có đối tượng; lão nhị là một người có nhiều người theo đuổi, hiện tại đang theo con nào đó chầm chậm làm quen; lão tam căn bản không nghĩ tới tìm đối tượng, tình nguyện chơi LOL hai ngày chỉ uống một bình nước suối cũng không muốn cái đối tượng ” không thể ăn” kia. Lão tứ là điển hình của học sinh ba tốt, chưa bao giờ trốn khóa, không đến muộn, công tác hội học sinh tích cực, cùng lão sư quan hệ cũng tốt.

Muốn nói cậu tại sao không thiếu khóa không trốn học, điều này nói ra cũng rất dài dòng. Sở Nguyệt sinh ra trong gia đình thư môn đệ tử, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, mặc dù không nói tài hoa hơn người nhưng so với người bình thường vẫn là có thể bỏ rơi bọn họ mấy con phố. Từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi giáo dục của gia đình, Sở Nguyệt tuy rằng cũng là cái tiểu thiếu niên trong thời kì phản nghịch nhưng đối với lão sư vẫn là phi thường tôn trọng, “Tôn sư trọng đạo” bốn chữ này được tôn thờ làm châm ngôn của cuộc sống. Vì lẽ đó tất cả sự tình không tôn trọng lão sư cậu đều sẽ không đi làm. Thứ yếu, thân là một cái xử nữ, Sở Nguyệt là không cho phép cuộc đời của chính mình không hoàn mỹ, trước đây không cách nào cứu vãn, hiện tại, đều nghiêm chỉnh chấp hành theo kỉ luật không để xảy ra sự cố.

Không thể nào không nói bên trong vẻ ngoài hèn mọn của Sở Nguyệt kì thực có một tâm hồn văn nghệ a.

Sở Nguyệt còn kém năm tháng nữa liền mười chín tuổi, mười chín năm qua cậu đều không đối với người nào động tâm, một người tự do tự tại khỏi nói nhiều tiêu sái. Sau khi lên đại học thường thường bị hỏi tới khi nào tìm cái đối tượng, cậu đều khịt mũi con thường: “Thứ đó ta mới không muốn, có thích hợp nói sau đi.”

Sở Nguyệt vẫn là một cái mười phần nhan khống, chính là nói chỉ cần là cái đẹp đẽ, quản ngươi người hoặc vật, cậu đều có thể nhìn chằm chằm người ta, chính mình một người ở bên cạnh tâm thần sảng khoái thật lâu. Người theo đuổi cậu không ít, nhưng cậu liền không một ai lọt vào mắt xanh, dùng lời của cậu nói tới chính là: “Ta là bị cuồng tra tấn, ta không thích người yêu thích ta, ta muốn chính mình đuổi theo người ta yêu thích.”

Vừa nghe nói lão tứ vốn là người có ánh mắt so với Thái Sơn còn cao hơn này vừa có người yêu thích, làm sao có thể bình tĩnh được?

“Nói đi, là ai?”

“Em... em không biết...”

“Không biết chú còn yêu thích cái len sợi! Từ trên trời rơi xuống chắc!”

Sở Nguyệt một đôi mắt to tràn đầy oan ức: “Chính là cùng học tiết thể dục, nhưng em không biết tên của hắn QAQ.”

“Được!” Lão tam trong nháy mắt từ trên cái ghế đứng lên: “Hoá ra liền người ta gọi cái gì cũng không biết a!”

“QAQ cũng không thể lỗ mãng đi tới hỏi người ta đi.”

“Ai ai yên tâm lão tứ, chuyện này cứ giao cho bọn anh, tiết thể dục thứ tư chỉ cho bọn anh là ai, bọn anh giúp chú quyết định.”

Nghiêm hình tra tấn buổi tối cuối cùng kết thúc, các bạn cùng phòng ai về nhà nấy tìm Chu Công đánh cờ, Sở Nguyệt một người sững sờ ở chỗ ngồi tiếp tục si ngốc: “Cười đến thực sự là ôn nhu a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play