Bên trong không chỉ có người, hơn nữa còn có hơn một người, phân tán khắp nơi trong sân nhỏ sau bức tường cao kia. Hơi thở u ám kéo dài khắp nơi, hiển nhiên ở đây có không dưới trăm tên cao thủ.

“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam tiếp tục gõ, tay càng dùng thêm sức, tiếng kêu cũng lớn hơn: “Có ai ở trong không ra đây! Tiểu thư nhà ta muốn rèn đồ!”

Hô nửa ngày, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh, Thanh Diệp cũng gọi theo Thanh Lam.

Thanh âm của hai người trong trẻo, cùng với tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc” vang lên, gần như mười dặm đường tám con phố đều có thể nghe được.

“Mới sáng ngày ra làm gì mà ồn ào thế?” Rốt cuộc một tiếng rống to truyền ra. Giọng nói khàn khàn, già dặn đanh thép. Mang theo vẻ buồn ngủ cùng cơn tức do chưa tỉnh ngủ.

Nghe thanh âm thì hẳn là một lão nhân.

Sáng sớm? Nghe vậy, Thanh Lam, Thanh Diệp đồng loạt ngẩng đầu liếc nhìn trời một cái, khóe miệng co giật. Ban đầu các nàng cho rằng hôm nay tiểu thư nhà mình là người ngủ dậy muộn nhất, không nghĩ tới ở đây còn có người trễ hơn.

Động tác trong tay cùng tiếng la ngừng lại. Hai người lẳng lặng chờ ở cửa.

Thế nhưng đợi một lúc lâu, bên trong lại không có động tĩnh rồi. Lại lần nữa quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan.

“Tiếp tục gõ cửa!” Phượng Hồng Loan ở trong xe không ngẩng đầu lên nói.

“Vâng!” Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng trả lời.

Lại đập vòng cửa thêm lần nữa, tiếng gõ “Cộc cộc cộc” cùng tiếng gọi của hai người vang lên, không ngừng bên tai.

“Đừng có gọi nữa, muốn rèn thứ gì thì qua một bên. Hôm nay đã làm đủ ba thứ rồi.” Giọng nói kia không nhịn được mà rống to thêm một lần nữa.

“Lão nhân gia, tiểu thư nhà ta tới để giải đề.” Thanh Lam lập tức lớn tiếng nói.

“Giải đề? Giải đề quỷ gì? Quấy rầy ta ngủ nữa, ta giết cả nhà ngươi!” Thanh Lam vừa dứt lời, thanh âm bên trong không chút nghĩ ngợi mà rống lên.

Thanh Lam, Thanh Diệp liền ngẩn ra, xoay người nhìn Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư. . .”

Giết cả nhà nàng luôn sao? Đang cầu mà không được đây này! Phượng Hồng Loan nhìn quyển sách trên tay, nghe vậy không ngẩng đầu lên, mà khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh. Giọng nói bình thản lại có chút lạnh lùng nghiêm nghị: “Tiếp tục gọi! Đừng có ngừng lại, gõ tới khi nào hắn chịu ra thì thôi.”

“Vâng, tiểu thư!” Thanh Diệp, Thanh Lam vốn đã lùi lại liền nhanh chóng tiến lên, tích góp toàn bộ tinh thần sức lực gọi tiếp: “Người ở bên trong đi ra, tiểu thư nhà ta muốn giải đề!”

Mới vừa gõ hai cái, đã nghe thấy có tiếng bước chân “đùng đùng đùng” chạy từ trong ra. Ngay sau đó cánh cửa cồng kềnh đang đóng lại được mở ra. Lộ ra khuôn mặt già tràn đầy tức tối, lệ khí bùng nổ khắp toàn thân, nhìn hai người Thanh Lam, Thanh Diệp trước mắt: “Quấy rầy mộng đẹp lão nhân ta, các ngươi muốn chết sao?”

Một thân sát khí, làm cho Thanh Lam cùng Thanh Diệp nhất thời sợ giật bắn cả người, cùng lúc lùi lại.

“Nghe nói hàng rèn lão Thiết có một quy củ. Chỉ cần người tới có thể trả lời đúng đề mục được đưa ra, sẽ rèn cho người đó một món đồ mà không tính tiền công. Là như thế này sao?” Phượng Hồng Loan chậm rãi mở miệng giọng nói có phần nguội lạnh, xuyên qua tấm rèm che, dường như còn mang theo khí lạnh. Trong nháy mắt thổi tan sát khí cùng cơn tức tràn lan của lão đầu.

Lão nhân mới ra tới nơi, hình như không phát hiện còn có người ngồi trên xe. Nghe vậy, đôi mắt già nua bén nhọn lập tức nhìn về phía xe ngựa Phượng Hồng Loan đang ở. Cơn buồn ngủ cũng tỉnh hơn phân nửa.

“Ngươi là chủ nhân nơi này? Thật có quy củ như vậy?” Phượng Hồng Loan cảm giác được có một ánh mắt sắc bén bắn tới xe ngựa, ánh mắt kia cứ như xuyên thấu qua mành xe dày cộm chiếu thẳng vào người nàng. Mi phong lạnh lẽo, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Hình như lão nhân đã hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi mắt già nua không phân biệt tốt xấu nhìn chằm chằm xe ngựa, một lúc lâu chậm rãi mở miệng: “Không sai!”

“Vậy lấy đề mục của ngươi ra đi!”

“Vị cô nương này muốn giải đề?” Đôi mắt già nua của lão nhân nhìn chằm chằm xe ngựa. Trong lòng kinh hãi.

Nếu không phải người bên trong xe nói chuyện, hắn gần như không thể dò ra bất kỳ hơi thở nào trên người nàng. Chuyện này thực sự quá kinh dị. Khoảng cách gần như thế. Hắn tự nhận nội công có thể coi là vô song, cho dù có là thiên hạ Tam công tử đứng ở khoảng cách gần như thế, cũng không thể nào không có một chút khí tức.

Nếu người bên trong xe không phải người trời sinh đã có thể chất khác hẳn với người bình thường, thì đó là người có võ công nội lực cao hơn cả thiên hạ Tam công tử.

“Đương nhiên!” Phượng Hồng Loan nhàn nhạt nói: “Chẳng qua nếu ngươi không định dùng cách giải đề mà rèn cho ta một thứ, vậy cũng rất tốt!”

“Xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương?” Lão nhân nhìn mành xe đang đóng chặt. Bị sự kinh ngạc trong lòng vây khốn. Muốn biết sao trong thiên hạ lại có một nữ tử như vậy? Hắn thực sự không nghĩ ra được.

“Hàng rèn lão Thiết có quy củ phải hỏi tên họ của người khác sao?” Phượng Hồng Loan nhíu mày, giọng nói vốn mát lạnh lại có thêm chút lạnh lẽo: “Ngươi đúng thật là chủ nhân nơi này? Nếu không phải, vậy xin mời chủ nhân nơi này đi ra đi!”

Lão nhân nhất thời ngẩn ra, lập tức nói: “Tại hạ là Lão Thiết, chính là chủ nhân của hàng rèn lão Thiết này! Không biết vị cô nương này muốn đánh vật gì?”

“Nơi này của ngươi nói chỉ cần là thứ có trên thế gian, đều có thể đánh ra được, đúng không?”

“Không sai!” Lão Thiết gật đầu.

“Vậy liền lấy đề của ngươi ra đi!” Phượng Hồng Loan lạnh giọng mở miệng.

Vừa rồi nàng còn có chút hứng thú với hàng rèn lão Thiết nhưng ngay lúc lão đầu tử này bước ra ngoài thì tất cả đã tan thành mây khói rồi. Nếu không phải nàng chỉ thích mỗi mình Thù Tình lại muốn chế tạo một bộ Thù Tình khác làm đoản đao tùy thân. Thì lúc bấy giờ nàng đã quay đầu rời đi luôn rồi.

Hiển nhiên hàng rèn lão Thiết này không giống bình thường. Không muốn chọc vào phiền phức, nàng mới không muốn . . .rước phiền vào thân.

“Cô nương thật muốn giải đề?” Lão Thiết nhìn một lúc lâu, màn xe vẫn đóng chặt. Từ đầu tới cuối đều không thấy được dáng dấp người ở bên trong ra sao. Tuy rằng có nghe được giọng nói nhưng lại không thăm dò được khí tức của nàng. Nhưng chắc chắn người ở trong đó tuyệt đối không phải người thường.

“Không giải đề ta đến chỗ này của ngươi làm gì?” Lông mày Phượng Hồng Loan rét lạnh: “Muốn ra đề cũng nhanh nhanh chút, thứ ta muốn làm không nhất thiết chỉ nơi này của ngươi mới làm ra được!”

Lão Thiết liền ngẩn ra. Hàng rèn lão Thiết khai trương mười mấy năm, đều là người người tới xin lão rèn cho. Hôm nay gặp đối phương như vậy, trong chốc lát tựa hồ không thích ứng kịp.

“Thanh Lam, Thanh Diệp, lên xe! Đi!” Phượng Hồng Loan thấy đối phương không trả lời. Tức khắc lạnh giọng ra lệnh.

“Vâng, tiểu thư!” Từ lúc lão Thiết đi ra Thanh Lam, Thanh Diệp đã lui về cạnh xe ngựa đứng yên ở đó. Bây giờ nghe phân phó của Phượng Hồng Loan, lập tức vén rèm, lên xe.

Một góc rèm xe được vén lên, dung mạo tuyệt sắc mà lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan hiện ra.

Dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng vẫn đủ để đôi mắt đang nhìn chằm chằm xe ngựa của lão Thiết trông thấy rõ ràng, cả người hắn run lên, đôi mắt già nua không dám tin mà nhìn xe ngựa.

“Đánh xe!” Phượng Hồng Loan lạnh lùng nói ra.

Phu xe lập tức vung roi ngựa lên, con ngựa quay đầu, đường cũ trở về đường cũ trở về.

“Chuyện này. . . Vị cô nương này. . . Chờ chút!” Lão Thiết thấy xe ngựa của Phượng Hồng Loan rời khỏi, lập tức tỉnh hồn, phi thân lên một cổ hơi thở cường đại lan ra ngăn cản xe ngựa đang định đi.

Con ngựa lập tức giơ hai chân trước lên, 'Hí' dài một tiếng, xe ngựa lui về sau hai trượng.

Cùng lúc đó, hai tiếng “xoẹt xoẹt” lanh lảnh của bảo kiếm vang lên, trong nháy mắt màn xe bị đẩy ra, Thanh Lam và Thanh Diệp mỗi người cầm một thanh bảo kiếm, lạnh lùng nhìn lão Thiết đang đứng cản đường đầy vẻ phòng vệ.

Phượng Hồng Loan vẫn cúi đầu nhìn quyển sách trên tay như cũ, sắc mặt lạnh nhạt, không vì chút biến động này mà thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play