Nữ tử chỉ mặc một chiếc yếm nho nhỏ cùng tiết khố, chất vải lụa mỏng manh như có như không phát họa ra đường cong mềm mại uyển chuyển, linh lung hấp dẫn. Những vết sẹo thật sâu đã nhạt màu kia dường như cũng biến thành hoa văn lộ trên da thịt, chẳng những không xấu xí, mà ngược lại càng có thể quấy nhiễu tâm trạng của người khác.

Mâu quang mê ly Vân Cẩm rất nhanh nhiễm lên một tầng mây mù, nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ cảm thấy trong lòng một hồi nhộn nhạo vô cùng, không thể tự nhiên.

"Buông tay!" Bàn tay đặt ở bên hông nàng tựa như bàn ủi, làm cho cả người nàng giống như bị hỏa thiêu. Khó chịu cực kỳ. Có thể hình dung bộ dáng Phượng Hồng Loan lúc này không chỉ là nghiến răng mở miệng rồi.

Nhìn theo ánh mắt của Phượng Hồng Loan, ánh mắt Vân Cẩm cũng dừng lại trên cánh tay mà hắn ôm lấy thân mình của nàng. Lập tức cảm giác được một cỗ hỏa diễm trực tiếp truyền từ trong lòng bàn tay lẻn đến ngực hắn, làm cho cả người đều muốn bốc cháy rồi.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng phát ra rung động.

"Buông tay!" Phượng Hồng Loan lần nữa lạnh lùng cắn răng.

Vân Cẩm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan, sau đó lại cúi đầu xem bàn tay còn đặt trên eo nàng, xúc cảm dưới tay là da thịt ấm áp trơn mịn như mỡ đông của nàng...

Trong lòng nhất thời như bị lửa thiêu.

Chốc lát, sắc mặt Vân Cẩm biến trắng, tức khắc buông tay, mạnh mẽ lui về phía sau hai bước, nhìn Phượng Hồng Loan, giống như là nhìn thấy ôn dịch gì vậy: "Nàng... Nàng làm gì thế ... Cởi quần áo... Nàng..."

Nàng hơn nửa ngày, cũng không nói ra được một câu đầy đủ, chính là tuấn nhan thoắt đỏ lại thoắt trắng mà nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan cúi đầu, nhìn lại chính mình, không cảm thấy có gì khác thường, nàng chỉ cởi áo khoác ngoài ra thôi mà, quần áo bên trong so với đồ bơi lội ở hiện đại còn bảo thủ hơn rất nhiều.

Ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm, gặp hắn một bộ dạng bị dọa chấn kinh, lập tức xem thường, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên là nam nhân cổ đại, cổ hủ!

Vân Cẩm nhận lấy thần sắc khinh bỉ của Phượng Hồng Loan, lập tức phiền muộn: "Nàng..."

"Ta như thế nào?" Phượng Hồng Loan cắt ngang lời của hắn, không có quên mới ban nãy bàn tay của hắn còn đặt trên eo nàng, nét mặt âm trầm nhìn hắn: "Ngươi tốt nhất lại cho ta một lời giải thích ?"

"Ta..." Vân Cẩm không dám nhìn thân thể Phượng Hồng Loan, thế nhưng ánh mắt hắn lại không tự chủ được muốn nhìn đến đường cong linh lung mạn diệu kia.

Trong lòng lửa nóng cuồn cuộn từng đợt.

Muốn nói nàng không biết xấu hổ, nhưng vô luận như thế nào cũng không nói nên lời. Nàng trong trẻo tinh thuần như thiên sứ, thoát ly hết thảy dơ bẩn hỗn tạp trên thế gian, cảm giác thật là đẹp.

Từ bụng dưới tuôn ra một trận nhiệt lưu xa lạ, Vân Cẩm chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nửa ngày sau, khó khăn mở miệng nói: "Nàng... Nàng... Nàng là một nữ tử, làm sao có thể cởi quần áo trước mặt nam nhân..."

"Ngươi là nam nhân sao?" Phượng Hồng Loan âm hiểm nhìn Vân Cẩm: "Hiện tại nhanh chóng cút đi, nếu không ta lập tức làm cho ngươi thành kẻ không phải nam nhân."

Sắc mặt Vân Cẩm thoắt trắng, lắc đầu: "Nàng đã đồng ý với ta sẽ không nhảy xuống đấy nữa ... Nàng... Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Nàng... Nàng lại vẫn nhảy..."

"Ta là nữ nhân, không phải quân tử!" Phượng Hồng Loan lại cắn răng cường điệu. Chuyện nàng muốn làm dù có tám con ngựa cũng không kéo lại được, việc không muốn làm ai cũng không cưỡng cầu nàng được.

Vân Cẩm đưa tay chỉ vào nàng, phát hiện từ trước đến nay bản thân mình chưa từng có thời điểm nào nghèo từ ngữ đến vậy. Là nữ nhân thì có thể tùy tiện đổi ý, nói không giữ lời sao?

Đột nhiên nhớ tới nữ nhân này lòng dạ hiểm độc, nhất thời không biết nói gì nữa.

Nàng xác thực không phải là quân tử, nói mà không giữ lời cũng thực bình thường.

Phượng Hồng Loan lạnh mặt nhìn Vân Cẩm. Khuôn mặt nhỏ nhắn có thể có thể so với hàn băng ngàn năm, một đôi mắt biến thành hồ sâu đen tối, dường như có điềm báo bão táp sắp kéo đến.

"Ta..." Vân Cẩm chưa từng sợ người nào, lại càng không sợ nữ nhân. Hôm nay nhìn bộ dáng Phượng Hồng Loan, đáy lòng hắn vậy mà phát lạnh, cước bộ không tự chủ được mà lui về sau hai bước.

Phượng mâu trong trẻo mà lạnh lùng của Phượng Hồng Loan hơi hơi nheo lại, nhìn Vân Cẩm, bước chân lên phía trước hai bước.

Nhìn Phượng Hồng Loan bước dần về phía trước, Vân Cẩm lại không tự chủ được lui về sau, trên người cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, xúc động muốn chạy trối chết có đã có.

Hai người một tiến một lùi, trong nháy mắt, Vân Cẩm đã bị bức bách đến sát ven bờ hà hoa trì, bước chân suýt nữa đã giẫm lên khoảng không, lập tức nâng khuôn mặt thảm đạm lên nhìn Phượng Hồng Loan.

Nét mặt Phượng Hồng Loan vẫn như cũ âm trầm nhìn hắn, bước chân cũng không ngừng, từng bước một đến gần.

Mắt thấy nàng sắp đi đến trước mặt, Vân Cẩm sợ hãi nhìn nàng, bất thình lình phi thân mạnh mẽ bay lên.

Còn muốn chạy? Mâu quang Phượng Hồng Loan lạnh lùng, cơ hồ trong cùng một lúc, đưa tay nắm lấy quần áo quần áo trên lan can mộc thạch, lấy tư thế du cuốn long xà quái dị nhắm vào bên hông Vân Cẩm mà quấn vào.

Nhanh như chớp!

Vân Cẩm không dự đoán được Phượng Hồng Loan sẽ ra tay, trong chốc lát, quần áo quấn lấy thân người hắn, còn chưa kịp hiện ra thần sắc kinh hãi, toàn bộ cơ thể đã bị kéo trở về tại chỗ.

Ngay sau đó, Phượng Hồng Loan âm trầm nhìn hắn, cổ tay hung hăng giật lên, một đạo ánh sáng trắng vẽ nên đường cong duyên dáng theo đó rơi thẳng vào hà hoa trì.

‘Bịch’ một tiếng vang lêntrong hà hoa trì bắn lên một mảnh nước lớn, hù dọa đến cả bầy cá chép đang buồn ngủ kia.

Vân Cẩm vô cùng vinh dự bị ném vào trong hà hoa trì.

Phượng Hồng Loan bỗng nhiên buông lỏng quần áo trong tay, làm cho bộ quần áo sạch sẽ chưa kịp thay kia cũng đi theo xuống làm bạn với Vân Cẩm và bầy cá chép.

Sau khi tiếng động này vang lên, thiên địa yên tĩnh, chung quanh một mảnh tĩnh mịch.

Vân Cẩm chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển một trận, sau đó cái mũi, ánh mắt, lỗ tai, miệng... Toàn thân đều bị dòng nước bao phủ, trong chớp mắt cả người hắn đã bị chìm ngập.

Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm đang giãy giụa trong hồ sen, vẻ mặt âm trầm trầm mặc vài giây, lạnh lùng nói: "Nếu như đầu óc không dùng được, hôm nay thuận tiện cho ngươi ở trong này tẩy rửa đầu óc thật tốt."

Nói xong, tắm cũng không tắm, bơi cũng không bơi nữa, đưa tay cầm lấy quần áo bẩn mới vừa rồi bị nàng cởi ném tới một bên mặc lên người, đen mặt xoay người rời đi.

Vân Cẩm nghĩ muốn lên tiếng la lên, nhưng là vừa há miệng ra, nước hồ theo đó nhanh chóng chảy vào trong miệng của hắn, sau đó thị giác, khứu giác, thính giác tất cả dường như đều không thể dùng được.

Đầu óc ngừng hoạt động, hết thảy đều là một mảnh trống không.

Chốc lát, quẫy đạp thêm hai cái, đã muốn chìm xuống.

Bỗng một đạo bóng dáng màu đen như sương mù nhanh như chớp bay ra, lướt qua mặt hồ sen, trong nháy mắt, cứu Vân Cẩm đang muốn chìm xuống ra khỏi hoa sen trì, ôm hắn đặt ở trên mặt đất.

"Thiếu chủ!" Giọng nói thanh lãnh kèm chút lo lắng vội vàng hô lên một tiếng. Nghe giọng nói hẳn là một nam tử trẻ tuổi.

"Ưm..." Vân Cẩm nhắm mắt lại, mạnh mẽ phun ra vài ngụm nước.

"Thiếu chủ!" Nam tử lập tức dùng sức vỗ xuống lưng hắn hai cái. Nét mặt lo lắng.

"Khụ khụ..." Vân Cẩm lại hung hăng hộc ra mấy ngụm nước nữa, mới suy yếu mở mắt ra.

"Thiếu chủ ngài thế nào?" Nam tử nhìn thấy Vân Cẩm mở mắt ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Vân Cẩm sắc mặt tái nhợt lắc đầu, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện người kia vậy mà đã rời đi rồi, vô lực khoát tay: "Không chết được!"

Nam tử lo lắng nhìn hắn. Thiếu chủ lại có thể bị một nữ nhân ném vào trong nước, chuyện này nói ra sợ chẳng có ai tin tưởng.

Vân Cẩm cúi đầu, nhìn toàn thân đều đã ướt đẫm, từ đầu đến chân, không có chỗ nào khô ráo, nhớ tới lời Phượng Hồng Loan nói muốn rửa sạch đầu óc cho hắn, khóe miệng liền kéo ra một nụ cười khổ.

Hiện tại chẳng những là rửa sạch đầu óc, ngay cả người cũng bị rửa sạch rồi.

Bất quá trông hắn giống như người có bệnh về đầu óc như vậy sao? Vân Cẩm ngẩng đầu nhìn người vừa cứu hắn lên, nhíu mày nói: "Vụ Ảnh, ngươi nói đầu óc có bệnh ta sao?" (Linh: dạ đến anh hỏi đây thì anh có bệnh rồi đó.)

Vụ Ảnh sửng sốt, nhìn Vân Cẩm, khẩn trương nói: "Đầu của Thiếu chủ bị hàn khí trong nước xâm nhập sao? Vậy phải nhanh chóng dùng dược vật trừ hàn khí mới được. Nếu không sẽ để lại hậu quả khó lường."

Khóe miệng Vân Cẩm nhất thời co rút, không nói gì mà nhìn thẳng lên trời.

Hắn nghĩ người nên rửa sạch đầu óc không phải hắn, mà phải là Vụ Ảnh.

Cơ thể đang ngồi đứng lên, nhìn thoáng qua tiểu viện rách nát kia của Phượng Hồng Loan, khóe miệng nâng lên chút ý cười sung sướng, trong nháy mắt mặt mày nhiễm lên vầng sáng mênh mông rực rỡ.

Vụ Ảnh giật mình nhìn nụ cười khoan khoái của Vân Cẩm, không rõ thiếu chủ đã bị ướt sũng thành bộ dạng này rồi, không phải nên tức giận hay sao? Làm sao lại trông giống như rất vui vẻ?

Còn đang ngây người, Vân Cẩm quơ quơ tay áo ướt đẫm với hắn, vui sướng nói: "Đi! Trở về sắc thuốc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play