"Bẩn?" Phượng Hồng Loan nhướng mi, động động di chuyển thân thể, nhìn nhìn Phượng Thanh Linh nhích lại gần nàng ta thêm một phần, thanh âm khinh khinh: "Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là cũng giống như nàng đều đang có cùng một ý tưởng?"
Phượng Thanh Linh rúc người về phía sau hai cái thân thể kia, nhớ tới chuyện nàng vừa nghe nói đang được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, Ly Vương điện hạ cư nhiên lại đáp ứng bồi thường cho Phượng Hồng Loan mười vạn lượng hoàng kim ngoài ra còn thêm ba cái điều kiện khác, rõ ràng là một cái tiện nữ nhân không có bất kỳ hy vọng nào, hiện tại lại có thể lọt vào mắt xanh của Ly Vương. Quả thực là kẻ không biết xấu hổ.
Nghĩ tới đây, nàng nhất thời tức giận không cam lòng được mà buột miệng mắng: "Ngươi cái đồ tiện nhân, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Ngươi vốn chính là kẻ hạ tiện, không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt lại có thể công khai đi quyến rũ Ly Vương điện hạ, lại còn. . . Lại còn quyến rũ cả Vân Cẩm công tử, ngươi với nương ngươi đều là kẻ đê tiện như nhau, cái này cũng trách không được dẫu gì cũng là do tiện nhân nuôi. . . A. . ."
Phượng Thanh Linh còn đang tức giận mắng đến kích động. Chợt ‘ba' một tiếng thanh thúy vang lên, cắt đứt lời nói của nàng.
"Tiện nhân, ngươi dám đánh ta. . . A. . . A. . ." Phượng Thanh Linh che mặt, không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan mà mắng. Những năm này đều là nàng ta đi đánh người khác, vẫn chưa có người nào dám cả gan đánh nàng ta cả. Tự nhiên cái người khác bị đánh ở trong miệng nàng ta chính là Phượng Hồng Loan và nha hoàn của nàng, Xảo nhi.
Phượng Hồng Loan nhướng mi, lần thứ hai nhanh chóng giơ tay lên.
'Ba ba ba' ba tiếng giòn giã vang lên, kèm theo đó là tiếng kinh hô của Phượng Thanh Linh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noản in rõ năm dấu vân tay.
Phượng Hồng Loan đánh rất có trình độ, chỉ nhằm vào một bên khuôn mặt mà đánh, bốn cái tát nhanh chóng hạ xuống, trong nháy mắt một bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thanh Linh đã sưng to thành cái bánh bao thịt. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhất thời không thể nhìn ra mô dạng ban đầu nữa.
Đánh xong, Phượng Hồng Loan giật giật cổ tay, trực tiếp rút tay về, nhìn Phượng Thanh Linh: "Ta không dám đánh ngươi sao? Ở chỗ nào ghi như vậy hửm?"
"Ngươi. . . Ngươi. . . A. . . Răng của ta. . ." Phượng Thanh Linh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, vừa lên tiếng, liền phun ra hai cái răng vẫn còn hàm chứa tơ máu lăn xuống mặt đất. Lần nữa thét lên. (Lin: đáng đời nhá, gãy 2 cái răng cho chừa cái miệng thúi. Hứ)
"Răng của ngươi có vẻ thực thích đất trong tiểu viện ta đấy!" Phượng Hồng Loan nhìn mấy cái răng lẫn lộn vào một chỗ với đất bẩn, mạn bất kinh tâm mà nói.
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Phượng Thanh Linh đưa tay nhặt lấy răng ở trên mặt đất, nghe được lời nói của Phượng Hồng Loan, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Thực sự là không nhịn nổi mà đánh. Phượng Hồng Loan khinh thường hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cái người đã ngất đi là Phượng Thanh Linh nữa, tròng mắt xoay qua nhìn đang ngồi ở Phượng Ngân Linh một bên.
"Ngươi. . . Phượng Hồng Loan, ngươi thật to gan, ngươi lại dám đánh người, ngươi. . . Ngươi không biết xấu hổ, ngươi muốn làm phản phải không?" Phượng Ngân Linh bị hành động của nàng làm sợ ngây người, không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan vậy mà lại dám đánh Phượng Thanh Linh.
"Ta phản thì thế nào? Không phản thì thế nào?" Phượng Hồng Loan nhướng mi, chậm rãi nâng tay lên cao.
"Ngươi dám. . . Ngươi cái tiện nhân, ngươi dám đánh ta. . . cữu cữu của ta nhất đinh sẽ không bỏ qua ngươi. . . A. . ." Phượng Ngân Linh vừa nhìn thấy Phượng Hồng Loan đưa tay lên, liền sợ hãi đến hoa dung thất sắc, kéo kéo cái chân trần bị thương, thân thể liều mạng lui về phía sau.
'Ba ba ba' ba tiếng giòn giã lần nữa vang lên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai Phượng Ngân Linh rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đẹp đẽ nhất thời cũng in lên năm dấu vân tay đỏ tươi. Lần này Phượng Hồng Loan đánh là dùng móng tay, đảm bảo nàng đánh sẽ không đánh rụng răng nàng ta, thế nhưng thay vào đó trên mặt nàng ta bị móng tay vạch ra năm cái vết rạch sâu cạn giống nhau. Máu huyết đỏ tươi cũng theo đó mà chảy xuống.
Phượng Hồng Loan giật giật cổ tay run run, chậm rãi thu tay về, hài lòng nhìn mấy cái móng tay trên ngón tay của mình. Vốn dĩ nàng nhìn móng tay dài như vậy, đang định cắt cho ngắn bớt, hiện tại cũng không nghĩ tới chúng nó lại có cái tác dụng này, cũng phải suy nghĩ lại xem có nên cắt bỏ nữa không rồi.
"Ngươi. . . A. . . Mặt của ta. . ." Phượng Ngân Linh buông tay ra, thấy trên tay mình đầy máu tươi, lại lần nữa thét lên. Tiếng thét chói tai thê lương thảm thiết vang vọng khắp toàn bộ phủ Thừa tướng.
Phượng Hồng Loan thản nhiên nhìn Phượng Ngân Linh, nghe tiếng thét thảm thiết của nàng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất lúc này đó là cái thanh âm này thật khó nghe vô cùng, cùng tiếng kêu la ban nãy của nương nàng ta chẳng khác gì nhau, phải nói là cùng một loại đi.
Kêu hai tiếng, trước mắt Phượng Ngân Linh tối sầm, cũng ngất đi.
Nàng miễn cưỡng giương mắt, ánh mắt nhìn về phía một đám tiểu la lỵ từ khi tiến vào nhìn thấy tràng diện này liền bị sợ đến choáng váng. Đây là Thất tiểu thư, Bát tiểu thư, Cửu tiểu thư, Thập tiểu thư, Thập Nhất tiểu thư, Thập Nhị tiểu thư Phủ Thừa tướng.
Những người này đều được gọi là muội muội của nàng. Các nàng cũng khi dễ Phượng Hồng Loan và Xảo nhi không ít.