Vân Cẩm nằm ở đầu tường, trên mặt tỏ vẻ mạn bất kinh tâm, thế nhưng mâu quang của hắn chưa từng nháy một cái, cũng không hề rời khỏi gương mặt Phượng Hồng Loan. Từ lúc Quân Tử Ly bước vào tiểu viện đến giờ, hắn cũng không hề thấy được một chút gì gọi là ái mộ lưu luyến si mê cùng tình ý nào trong mắt nàng cả, có chăng chỉ là thấy được sự bình tĩnh và dò xét của nàng.

Thậm chí cả lúc nàng hai lần cau mi nhăn mày, nhưng lại không có cái gì là khác thường.

Vân Cẩm trong lòng nghi hoặc, lấy chuyện Phượng Hồng Loan vì Quân Tử Ly tự sát mà nói, nàng tựa hồ sẽ không bình tĩnh đến mức lạnh nhạt như vậy. Càng đáng nói hơn là lúc này nàng cư nhiên vẫn còn lơ đễnh thất thần những hai lần.

Chẳng nhẽ nói nàng đại nạn không chết, nàng tỉnh lại liền suy nghĩ rõ ràng, khai tâm phóng liễu rồi? Cái này cũng chưa biết chừng.

Nói chung cái nữ nhân này nàng thực làm cho hắn nhìn không thấu. Nhưng không thể nghi ngờ chút nào, tâm tình bực bội mới vừa rồi của hắn vì những cái này lại vô hình trung thư thái vài phần. Chỉ có điều thời khắc này toàn bộ tâm tưởng tinh lực của hắn đều đặt ở trên người Phượng Hồng Loan, tự nhiên sẽ không chú ý đến chút ba động xao lãng nho nhỏ trong lòng mình.

Quân Tử Ly trước đi vào, thấy tình hình bên trong tiểu viện cũng sửng sốt trong tức khắc.

Tiểu viện đổ nát, một đám nha hoàn, bà tử, gã sai vặt, thậm chí còn có quan sai đều đang túm tụm nhào lại một chỗ mà đánh nhau nhìn tình cảnh còn tàn tạ hơn cả.

Nha hoàn bà tử gã sai vặt đều đã không nhìn ra được hình người, quan sai cũng chật vật không kém, nhưng miễn cưỡng còn có thể nhìn được diện mạo cùng quan phục của nha dịch, chỉ là quan phục đã bị xé rách tan nát không chịu nổi. Này có thể thấy được cảnh tượng đánh nhau trong sân lúc nãy có bao nhiêu là kịch liệt.

Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt Quân Tử Ly liền từ giữa sân viện hỗn loạn dời đi, ánh mắt dừng lại ngay cửa căn phòng nhỏ ba gian rách nát duy nhất trong tiểu viện.

Chỗ đó một nữ tử suy yếu đang nằm tựa vào khung cửa bên cạnh nàng còn có một cái tiểu nha đầu cả người chật vật bất kham chỉ ngây ngốc đứng đó nhìn nàng mà không biết phải làm sao.

Nữ tử nửa nằm ở nơi đó, toàn thân xốc xếch, trên mặt chỉ toàn vết máu, vết máu nhiều dến nỗi hắn cũng không thể nhìn thấy diện mạo của nàng. Con ngươi buông xuống với, tựa hồ nàng không biết được hắn đến đây. Thế nhưng từ lúc hắn bước vào cửa viện, hắn liền cảm giác rõ ràng được ánh mắt nhìn hắn đến từ chỗ của nàng.

Ánh mắt đó như xích xích lõa lõa, bóc trần hắn, làm cho hắn có một dạo cho rằng mình dường không có mặc y phục mà đứng trước mặt người khác. Khí tức quanh thân nàng hỗn tạp, dường như bị che trong một mảnh sương mù nồng nặc. Tuy rằng nhìn nàng trông có vẻ suy yếu, thế nhưng lại là người đầu tiên khiến cho hắn không thể nhìn rõ.

Cùng cái tiểu nha hoàn đương đứng trước mặt nàng, chân tay luống cuống vừa xem liền hiểu mà so sánh, nàng có vẻ an tĩnh thái quá, an tĩnh đến nỗi có thể khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của nàng một cách dễ dàng, nhưng là khí tức quanh thân lại quá mức cường thịnh, căn bản là không bỏ qua được.

Hắn thậm chí lại thấy được từ trên người của nàng tản mát ra cái khí tức âm lãnh mà chỉ có người đã trải qua chiến đấu với thiên quân vạn mã, thiết huyết sa trường mới có được cái loại khí tức âm u như vậy. Nhưng tựa hồ hắn lại cũng thấy được mây trắng trên thương vân sơn, cùng vẻ tang thương đa biến nhưng cũng thật tươi đẹp mà tinh thuần.

Tâm thần trong nháy mắt có ý muốn tìm tòi nghiên cứu cùng hoảng hốt.

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, thầm nghĩ nữ tử này là ai?

"Vương gia, chính là chỗ này. Đó là phủ Thừa tướng Tam tiểu thư. . ." Lý bộ đầu thở hổn hển dừng bước, một ngón tay chỉ vào trong viện, sau đó gặp Quân Tử Ly nhìn về phía Phượng Hồng Loan, hắn liền nhanh chóng mở miệng trả lời. Nói đến phân nửa nhớ tới Phượng Hồng Loan vừa bị Ly Vương bỏ, lập tức sắc mặt trắng bạch mà ngừng lại.

Tam tiểu thư? Phượng Hồng Loan? Quân Tử Ly ngẩn ra.

"Vương. . . Vương gia. . ." Lý bộ đầu cẩn thận nhìn Ly Vương.

Quân Tử Ly cũng chỉ sửng sốt một chút, nhìn Phượng Hồng Loan, nàng kia vẫn như cũ an tĩnh hư nhược mà nằm ở nơi đó. Cũng không còn có cái cảm giác như khi mới vừa rồi hắn đi tới. Chỉ là yếu đuối nằm ở nơi đó, linh lạc thành nê (điêu linh tựa bùn loãng), yểm nhập trần ai ( như nhập vào gió bụi trần thế ). Yếu ớt đến nỗi chỉ cần một trận gió nhẹ cũng có thể đem nàng thổi đi.

Hắn xem không khỏi hơi nhíu mày, nghĩ cảm giác ban nãy của mình lẽ nào là sai lầm?

Bị Lý bộ đầu cắt đứt, Quân Tử Ly thu liễm tâm thần, nhìn hai người vẫn theo sau lưng hắn mà khoát tay, thanh âm trầm thấp lần nữa vang lên: "Trục Phong, Truy Nguyệt!" (Linh: cảm tưởng tên hai bn này giống tên mấy con ngựa quá.)

"Dạ!"

Đi theo phía sau hắn một nam một nữ lập tức tiến lên, cùng lúc lãnh quát một tiếng với đám người đang đánh nhau giữa sân, "Ly Vương điện hạ ở đây! Các ngươi còn không mau ngừng tay!

Ly Vương điện hạ?

Ly Vương điện hạ?

. . .

. . .

Chẳng qua là một câu nói, đám người đang đánh nhau hỗn loạn giữa sân nhất thời đình chỉ, người người đều ngừng tay nhìn về phía cửa, khi thấy Quân Tử Ly, ầm ầm một tiếng, nhất tề quỳ xuống liền trên mặt đất.

Có thể thấy được lực ảnh hưởng của Ly Vương tại Đông Ly quốc mạnh mẽ đến nhường nào.

Ánh mắt Phượng Hồng Loan chuyển sang một nam một nữ sau lưng Quân Tử Ly. Nam tướng mạo tuấn tú, nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tuổi vẫn còn trẻ, vẻ mặt hai người đồng dạng đều đờ đẫn băng lãnh, không mảy may có chút biểu tình dư thừa nào.

Nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt đã ngừng lại, hai người đều quay trở về đứng sau lưng Quân Tử Ly.

Chỉ liếc mắt nhìn qua, Phượng Hồng Loan thu hồi tầm mắt, mi mắt lại lần nữa rũ xuống.

Trương bộ đầu đang canh giữ trong phòng lập tức đi ra, quỳ trên mặt đất: "Trương Thắng gặp qua Vương gia!"

"Ừ!" Ly Vương gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng từ trên người của Phượng Hồng Loan dời đi, nhìn Trương Thắng, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hồi Vương gia, chuyện là các vị phu nhân trong phủ Thừa tướng đánh nhau. Hiện giờ các vị phu nhân khác ở trong này đều đã hôn mê, chỉ có Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân vẫn còn đang lôi kéo đánh nhau, tiểu nhân không tách bọn họ ra được."

"Truy Nguyệt, ngươi đi vào!" Quân Tử Ly nhàn nhạt nhìn lướt qua cửa, nói với nữ tử sau lưng.

Truy Nguyệt lên tiếng trả lời, cất bước đi vào trong nhà.

Quân Tử Ly ánh mắt lại lần nữa dừng lại trên người Phượng Hồng Loan, thu liễm thần sắc phức tạp đang dâng lên ở đáy lòng, chậm rãi mà đi tới, đến cách nàng không xa liền dừng lại, đứng vững, nhìn nàng dáng vẻ suy yếu bất kham hơi cau mày lại một chút: "Ngươi. . . Tốt không?"

Phượng Hồng Loan ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn qua bóng dáng đang đứng ở trước mặt, không nói gì.

Nhìn thấy ánh mắt đạm mạc như băng của nàng, Quân Tử Ly ngẩn ra. Tựa hồ cảm giác trong ngực hắn nháy mắt khí lạnh trào lên.

Chốc lát, Phượng Hồng Loan nhìn ánh mắt của hắn, hờ hững mở miệng: "Ta vừa mới sinh ra tiên hoàng liền định ra hôn ước cho ta với ngươi, trên người liền được định sẵn là con dâu hoàng gia, hôm nay ta mười sáu tuổi. Mười sáu năm chẵn."

Quân Tử Ly lại ngẩn ra, hắn không rõ Phượng Hồng Loan muốn nói gì.

"Bởi vì ngươi, mà từ nhỏ ở trong phủ Thừa tướng ta đều không được đãi kiến, ba ngày hai buổi đều bị tất cả các di nương tỷ muội khi dễ, bởi vì bọn tỷ muội của ta đều thích ngươi, các nàng cho rằng ta đây là cưu chiêm thước sào ( tu hú chiếm tổ chim khách )."

Ánh mắt Quân Tử Ly bình tĩnh mà nhìn Phượng Hồng Loan, chờ nàng nói tiếp.

Phượng Hồng Loan thân thủ chiếu y phục của mình xé ra, Xảo nhi như nhận thấy được nàng muốn làm cái gì, nhất thời kinh hô: "Tiểu thư không nên. . ."

Thế nhưng quần áo trên người Phượng Hồng Loan đã bị nàng xé rách, chỉ còn lại có một cái yếm màu hồng. Xảo nhi trong nháy mắt cũng đã ngu ngốc mà đứng ở đó.

Phượng Hồng Loan đáy lòng xả ra một nụ cười lạnh lùng, hơi giật giật thân thể, quay lưng lưu lại cho Quân Tử Ly xem.

Ngưng trệ trên da thịt bạch ngọc chính là vô số vết sẹo nhàn nhạt xen kẽ những vết thương còn hồng tím, trong nháy mắt đều lộ dưới ánh mặt trời.

Vân Cẩm vốn đang nằm trên tường cũng hoảng hốt mà bật dậy, một đôi mắt phượng đầy vẻ không dám tin mà nhìn thân thể Phượng Hồng Loan.

Sắc mặt bình thản của Quân Tử Ly hơi đổi, tầm mắt tiêu chước nhìn vào trên lưng Phượng Hồng Loan.

Chỉ thấy sau lưng của nàng hầu như không có một chỗ nào có thể xem là tốt. Có vết thương do bị roi đánh, có vết sẹo do bị phỏng, tựa hồ còn có vết do bàn ủi để lại. Có sâu có cạn, có vết thương cũ, còn có cả mấy vết thương mới do roi đánh. Đan xen lẫn nhau, giăng khắp nơi chi chít.

Ngực hắn như bị bàn tay ai đó nắm lấy, siết chặt một cái. Cào thật mạnh làm hắn đau nhói. Quân Tử Ly kinh ngạc mà nhìn, có làm thế nào cũng không thể rời mắt.

Trục Phong đứng phía sau Quân Tử Ly vốn mang vẻ mặt chết lặng băng lãnh rốt cục cũng bị phá nứt toát, kinh ngạc không dám tin mà nhìn lưng của Phượng Hồng Loan.

Toàn bộ tiểu viện ngay cả gió dường như cũng muốn ngưng lưu động, Vân Cẩm chỉ cảm thấy ngực mình phát đau căng lên, hai tay hắn không khống chế được mà siết lại, nắm chặt như muốn đâm vào tường. Những vết tích này cũ cũng đã bị có chừng mười mấy năm rồi, nói cách khác khi nàng mới chỉ là một tiểu hài tử đã bị. Vết thương nhất trên người nàng cũng bị khoảng năm ba ngày trở lại.

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên hận không thể đem hết tất cả những cái nữ nhân đang ở trong phòng kia toàn bộ đều xách ném ra bãi tha ma cho ác cẩu ăn thịt. (Anh đang xỉ nhục con chó đấy anh à.)

Cũng chỉ là trong nháy mắt, Vân Cẩm như ý thức được cái gì, bàn tay đang nắm lấy đầu tường hốt nhiên lại buông ra, ánh mắt xoay chuyển nhìn sang Quân Tử Ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play