Hoa Thiên Hồng là người chạy gần nhất, khi ấy thấy thế dù biết đó là nhân vật lợi hại nhất của Phong Vân hội, thế nhưng lòng hiệp nghĩa của chàng trỗi lên một cách vô thức, không suy nghĩ nhiều chàng nhất tay một chưởng cố chống đỡ người Cổ Mục Tiên Bà. Chợt nghe vù vù tiếng áo lướt gió, chính là Chử Nguyên Cực và một thanh bào lão nhân lướt nhanh tới đỡ lấy người Cổ Mục Tiên Bà.
Thanh y lão nhân nắm tay Cổ Mục Tiên Bà lên thăm mạch, trầm mặc nói :
- Nhị ca, Tiên bà bị tên nấp trong động dùng nội gia chân lực đánh bể khí mạch...
Chử Nguyên Cực mặt xạm như chì gật đầu vội dùng hai tay thi triển thủ pháp thôi cung hoạt huyệt, đẩy xát từng hồi trên lưng lão bà.
Triệu Tam Cô bỗng nhiên từ trên động khẩu tung người nhảy xuống, với tay nhặt lấy ngọn trúc trượng của Cổ Mục Tiên Bà vút mạnh một cái thị uy thét lớn :
- Chử Nguyên Cực, ngươi còn không nhanh xéo đi cho khuất mắt ta, nếu như còn chọc giận ta thì ta vặn cổ hết lũ các ngươi!
Chử Nguyên Cực ngước mắt nhìn Triệu Tam Cô tức anh ách trong lòng, thầm rủa: “Yêu bà, cho ngươi cứ hung hăng, có ngày rơi vào tay ta thì để xem nhị gia ngươi...”
Lão ta chỉ chửi thầm trong lòng mà không dám thốt ra miệng, thế nhưng Thân Tam Hảo hùng hổ sấn tới chỉ tay mắng :
- Ác bà kia, Phong Vân hội đâu phải người mà ngươi dễ khi hiếp, cẩn thận kẻo không có người đưa đám...
- Hỗn tăng, ngươi muốn chết!
“Vút” ngọn roi trong tay Triệu Tam Cô chẳng đợi Thân Tam Hảo nói hết câu đã trở hướng vụt nhanh vào người hắn.
Nên biết ngọn trúc trượng của Cổ Mục Tiên Bà gọi là Thiên Trúc bảo trượng từng nổi danh trong võ lâm, trượng thoạt nhìn chỉ như một thân trúc bình thường nhỏ chừng ngón tay, thế nhưng nó lại là một thần binh dị khí vô cùng lợi hại chẳng úy sợ bất cứ một loại binh khí nào.
Thân Tam Hảo chẳng ngờ bà già lại ra tay nhanh như thế, hắn hốt hoảng vội nhảy người né tránh, nhưng “bốp” một tiếng lưng ăn đủ một gậy văng ra ngoài rơi trên sườn núi.
Người của Phong Vân hội thấy thế đều chấn động lẫn tức giận nhất loạt rút phắt binh khí, năm người tức tốc thét lớn xông vào vây đánh Triệu Tam Cô. Nháy mắt trên vách núi ghồ ghề bóng người loáng thoáng, ánh kiếm rờn rợn, lão bà thân hình gầy ốm như que củi lấy một chọi năm mà chẳng thấy chút nao núng nào.
Hoa Thiên Hồng nhìn trận đấu thấy lão bà giờ ra tay thì linh lợi uy vũ vô cùng, nghĩ nhanh trong đầu quay nói nhỏ với Hoa Vân :
- Ngươi giám sát trận đấu, nếu thấy Triệu Tam Cô không địch nổi thì viện thủ.
Hoa Vân ngơ ngác hỏi :
- Thiếu chủ đi đâu sao?
- Ta lên trên kia trước xem thế nào!
Dứt lời liền tung người phóng vọt lên động khẩu, đột nhiên nghe Triệu Tam Cô thét lớn :
- Hoa Thiên Hồng, ngươi chán sống rồi sao?
Hoa Thiên Hồng cười nói vọng lại :
- Lão bà bà thần dũng vô địch, vãn bối bội phục!
- Hừ! Ai cần ngươi khen, nếu ngươi lỗ mãng xông vào động thì sẽ giống như bà mù này đây!
Bà ta chừng như rất nôn nóng, chỉ nói mấy câu mà bị phân tâm lập tức vào thế hiểm.
Hoa Vân thầm hiểu trong động nhất định là một cao nhân võ công tuyệt luân, trước khi còn chưa biết là địch hay bạn chỉ sợ Hoa Thiên Hồng gặp nguy bèn nói lớn :
- Thiếu chủ, Triệu lão thái là tiền bối tôn trưởng, thiếu chủ chớ nên nghịch ý bà ta.
- Ngươi cứ giám trận, chớ để tâm đến chuyện ta!
Chàng miệng đáp, chân vẫn phóng nhanh đến bên ngoài động khẩu.
Chàng tuy can đảm khí phách, thế nhưng vừa rồi tận mắt nhân vật cao thủ như Cổ Mục Tiên Bà bị đánh văng xuống núi thì hiểu người trong động rất lợi hại, bởi thế chân vừa đặt đến ngoài động khẩu thì dừng lại ngưng mắt nhìn vào trong.
Động khẩu rộng không quá sáu xích, trong động tối đen âm thầm tợ hồ như là một huyệt động không đáy, Hoa Thiên Hồng nhìn một hồi vẫn không thấy chút động tĩnh, trong lòng nổi hiếu kỳ càng lớn muốn khám phá bằng được bí mật trong thạch động này.
Bỗng nghe giọng Triệu Tam Cô từ dưới la lớn lên :
- Hoa Thiên Hồng, ngươi nhanh quay lui, nếu không ta mách với mẹ ngươi rằng ngươi chẳng biết tôn ti trật tự, chẳng biết trọng tiền bối tôn trưởng, mẹ ngươi chẳng nện ngươi nhừ tử thì chớ gọi ta là Triệu Tam Cô!
Hoa Thiên Hồng cười thầm trong lòng nghĩ: “Ta đang nóng lòng gặp mẹ ta, bị đánh bao nhiêu cũng được!”
Nghĩ thế bèn đứng nghiêm túc, ôm quyền hướng vào trong động cúi người nói lớn :
- Xin hỏi trong động là vị tiền bối cao nhân nào? Vãn bối Hoa Thiên Hồng cầu kiến!
Chờ một lúc, trong lòng vẫn im lìm chẳng một tiếng động.
Hoa Thiên Hồng thấy kỳ lạ lại nghĩ: “Quái, chẳng lẽ người này không muốn gặp ta?”
Chàng tuy đã trưởng thành, thế nhưng có tính hiếu kỳ ấu trĩ, chưa biết rõ chân tướng vấn đề thì chưa chịu thôi, khi ấy bít sâu vào một hơi lấy can đảm rồi bước chân vào động, miệng lại nói lớn :
- Tiền bối, vãn bối Hoa Thiên Hồng vào động cầu kiến!
Đột nhiên nghe Triệu Tam Cô đầy phẫn nộ gầm lớn chấn động cả sơn tuyền, Hoa Thiên Hồng nghe không khỏi rúng động khựng người đứng lại quay đầu nhìn ra ngoài.
Bấy giờ thấy Triệu Tam Cô một mình vung ngọn trúc trượng tả xung hữu đột, tóc gần như dựng đứng, áo bay phần phật đủ thấy động thủ trong cơn phẫn nộ cực đỉnh.
Hoa Vân nhìn thấy bọn người Phong Vân hội số vây đánh số đứng ngoài trợ chiến, Triệu Tam Cô ngược lại đánh mà bị phân tâm bởi chuyện Hoa Thiên Hồng cho nên mơi rơi vào hiểm cảnh, bèn nói lớn :
- Triệu lão thái, trầm khí bình tĩnh mà đánh...
Nói rồi nhảy người tới vung chưởng nhảy vào vòng chiến trợ thủ.
Triệu Tam Cô lạnh giọng nói :
- Hoa lão đầu, lão bà ta xưa nay không bình tĩnh nổi, đám sâu bọ này giao cho ngươi!
Nói rồi tay vung ngọn trúc trượng lên đánh nhanh mười mấy chiêu khiến đám cao thủ Phong Vân hội dạt về sau, chỉ chờ có thế thân hình bà ta tung vọt lên không thoát khỏi vòng chiến nhanh như chớp.
Hoa Thiên Hồng ngớ người thầm nghĩ: “Thì ra bà ta lừa...”
Chưa nghĩ hết thì “vút” một tiếng, ngọn trúc trượng trong tay Triệu Tam Cô đã đánh tới trước người.
Hoa Thiên Hồng ăn đòn bà ta một lần nên khôn hơn, thầm hiểu bà lão cổ quái này chẳng bao giờ chịu nghe theo lý, ra tay thì lại rất nặng, cho nên vội lách người nhảy vọt nhanh ra ngoài.
Triệu Tam Cô đáp người xuống án ngay trước cửa động, đôi mắt hung hung đầy uy lực ngưng nhìn Hoa Thiên Hồng từ đầu đến chân bất chợt chau mày trầm giọng nói :
- Thằng mặt đần, ai đánh ngươi ra nông nỗi...
Bà ta chưa hết câu, bỗng như nhớ ra chuyện gì bèn nín bặt liếc mắt nhanh vào động.
Hoa Thiên Hồng cũng đưa mắt nhìn theo, nhưng trong động chung quy vẫn một màn đen tối mịt không động tĩnh nào, Hoa Thiên Hồng cười lớn nói :
- Lão lão ấp a ấp úng là thế nào chứ?
- Tiểu cẩu vô lễ!
Bà ta trừng mắt ngọn trúc trượng trong tay lại giáng lên thét lớn :
- Cút xa ra!
Hoa Thiên Hồng cười hì hì nói :
- Lão lão bảo là đi tìm mẹ tôi, nhưng không biết tìm ở đâu nhỉ?
Triệu Tam Cô nheo đôi mắt tam giác với nhiều nép nhăn cười cười nói :
- Ngươi định làm gì chứ? Hai cái tát lần trước còn chưa đủ ngươi biết thế nào là lễ độ ư?
Hoa Thiên Hồng nghe nhắc lại thì giật mình, vội thoái nửa bước hai tay án trước ngực đề phòng.
Bỗng nhiên lúc ấy từ dưới nghe giọng Cổ Mục Tiên Bà nói lớn :
- Triệu Trường Khanh, còn không nhanh xéo ra đây, đợi ta thò tay chộp cổ lôi ra mới chịu chăng?
Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Chử Nguyên Cực người tháo đầy mồ hôi như rất cật lực sau khi thôi nã cho Cổ Mục Tiên Bà, ngồi trên đất hít thở điều khí. Cổ Mục Tiên Bà ngược lại đã đứng lên, mặt ngước lên trời như nghe để phân biện trận đấu gần đó.
Triệu Tam Cô “hừ” một tiếng, tung người nhảy nhanh trở ra trầm giọng nói :
- Bà mù, Triệu Tam Cô ở đây, ngươi có gì muốn nói?
Hoa Vân vốn đang động thủ ác liệt với người Phong Vân hội, nhưng khi này thấy Cổ Mục Tiên Bà đã tỉnh trở lại, Triệu Tam Cô cũng nhảy trở ra, cho nên chẳng ai bảo ai liền thâu chiến ngừng tay đứng theo dõi.
Hoa Thiên Hồng thấy vậy cũng bỏ chuyện trong động nhảy đến xem thế nào.
Cổ Mục Tiên Bà tai rất tinh, vừa nghe trận đấu ngừng lại, đôi tai vểnh lên rồi hướng cặp mắt không một chút nhãn thần nhìn về hướng Hoa Vân nói :
- Không biết là vị cao nhân nào, võ công quả là cao thâm!
Hoa Vân bèn đáp :
- Lão hủ Hoa Vân, quản gia “Lạc Hà sơn trang”!
- Ra thế!
Bà ta gật gù, rồi quay mặt về hướng Hoa Thiên Hồng hỏi tiếp :
- Vị này là ai?
- Tại hạ Hoa Thiên Hồng.
Chử Nguyên Cực tiến lên một bước tiếp lời chàng giới thiệu :
- Chính là nhi tử độc nhất của Hoa Nguyên Tư, nhân vật gây sóng gió giang hồ hiện nay!
Cổ Mục Tiên Bà trên mặt rung giật một lúc, chợt giọng trở nên đanh lạnh hỏi lớn :
- Triệu Tam Cô, trong động là nhân vật nào? Bà mù ta xưa nay ân oán phân minh, ngươi chớ nên chộp lên đầu món nợ này!
Triệu Tam Cô cười hắc hắc nói :
- Ngươi tuy miệng anh hùng khí khái, nhưng ta không tin ngươi làm gì nổi người trong động. Hừ... chuyện hôm nay ngươi muốn thì cứ tìm đến Triệu Tam Cô ta đây!
Hoa Thiên Hồng hơi bất ngờ thầm nghĩ: “Nguyên Cổ Mục Tiên Bà cũng không biết người trong động là ai, người kia cũng quái, có gì sao không chịu ra mặt kiến diện chứ?”
Chử Nguyên Cực nhìn tình hình thấy song phương đều ngang ngửa nhau, nếu giờ động thủ, hai lão bà quần đâu với nhau, còn bọn chủ bộc Hoa Thiên Hồng hai người võ công đều chẳng kém gì bọn họ, đấu chưa biết thắng thua thế nào nhưng nhất định khó mà hạ đài. Huống gì còn nhân vật bí ẩn trong động chưa lộ diện, nhưng xem ra nhất đinh là đồng bọn với Triệu Tam Cô, khi nào lại không ra tay?
Tính hơn thiệt xong trong lòng đã có ý rút lui, nào ngờ Cổ Mục Tiên Bà thét lớn một tiếng nhào người nhảy vào tấn công Triệu Tam Cô.
Cổ Mục Tiên Bà vừa ra tay đã đánh chiêu rất hiểm, Triệu Tam Cô nắm ngọn trúc trượng trong tay vừa nhảy né vừa quất lên vút vút cười lớn châm chọc :
- Bà mù, giờ nếu ngươi thề một câu từ nay về sau không sát hại thương đinh, Triệu Tam Cô ta sẽ trả lại trúc trượng cho ngươi!
Nháy mắt hai lão bà động đấu với nhau vừa đánh vừa chửi rủa inh ỏi, Cổ Mục Tiên Bà ra chiêu cực hiểm, ngược lại Triệu Tam Cô sử dụng binh khí của đối phương vừa nhẹ vừa mềm chẳng quen tay, cho nên ra chiêu không hiểm lắm, mấy lần gần như suýt thất bại. Thế nhưng bà ta vẫn cứ cười kha khả châm chọc Cổ Mục Tiên Bà như không có chuyện gì xảy ra.
Hoa Thiên Hồng nhìn trận đấu thấy đã ngoài hai mươi chiêu mà Triệu Tam Cô vẫn chưa dụng đúng võ công của mình, bất giác thầm nghĩ: “Bà già này tính lại như trẻ con, đánh hiểm đến tính mạng mà vẫn cứ đùa dai!”
Đánh thêm chừng hai mươi chiêu nữa, trong một chiêu trái Cổ Mục Tiên Bà chộp được đầu ngọn trúc trượng, tay còn lại đánh thốc một chưởng cực hùng hậu vào ngực đối phương.
Triệu Tam Cô trong cơn nguy cấp, tay buông trúc trượng cũng thốc ra một chưởng nghênh tiếp, “bình” một tiếng hai thân hình tách ra ngoài. Cổ Mục Tiên Bà đấu một chưởng không hề hấn gì, ngược lại đoạt được lại thanh trúc trượng thì như hổ thêm cánh cười khùng khục nói :
- Triệu Tam Cô, ngươi tới số rồi!
Chưa dứt tiếng thì ngọn trúc trương trong tay vung đánh tới tấp như cuồng phong đột khởi, Triệu Tam Cô chỉ vì khinh địch mà một chiêu thất thủ khiến nhất thời mất tiên cơ. Ngọn roi trong tay Cổ Mục Tiên Bà hiển nhiên chẳng như vừa rồi trong tay Triệu Tam Cô, khắp người Triệu Tam Cô như sinh phong hàn khí, khiến bà ta thất cơ hoàn thủ đành nhảy người tránh né.
Cổ Mục Tiên Bà được nước khi nào buông lỏng, ngọn roi trong tay như phong ba bão tố, tiếng quát tháo, tiếng gào thét dữ dội, chỉ hai lão bà đánh với nhau mà tợ hồ như thiên binh vạn mã xung đột. Chốc lát vừa đánh vừa đuổi nhau thoái dần về hướng động khẩu.
Đứng ngoài xem trận đấu mà di chuyển theo, Chử Nguyên Cực thấy Cổ Mục Tiên Bà thắng thế mạnh thì tinh thần phấn chân hẳn lên. Ngược lại bọn Hoa Thiên Hồng chủ bộc nhìn thấy Triệu Tam Cô rơi vào thế hiểm thì luýnh quýnh tay chân, mấy lần định nhảy vào trợ chiến, nhưng vì song phương động đấu là hai lão thái bà già nua, đã thế Cổ Mục Tiên Bà là một bà già nua, nếu xông vào thì mất sắc thái võ lâm anh hùng. Chính vì thế mà do dự bất quyết.
Cổ Mục Tiên Bà càng mù càng tinh, lúc ấy như nhận ra được đã đến trước cửa động, cho nên động đấu cẩn thận hơn. Chỉ thấy bà ra mặt đỏ bừng, tóc dựng đứng nghiến răng canh cánh nói :
- Triệu Tam Cô, hôm nay nếu không phải ngươi thì là ta!
“Vút vút” ngọn trúc trượng giờ trở chiêu biến thức đánh ra nghe rợn người, một chiêu Ô Vân Tế Nhật biến trúc trượng giờ thành một màn xanh xanh như mây phủ kín không gian.
Triệu Tam Cô đối với võ công của Cổ Mục Tiên Bà quá rõ, lại chẳng phải là lần đầu tiên động đấu, cho nên vừa thấy bà ta thi triển tuyệt chiêu sát thủ đã di bộ chuyển thân hình thoát nhanh sang một bên.
Cổ Mục Tiên Bà chừng như nhận định ra được hướng tránh của đôi phương, cho nên khi Triệu Tam Cô vừa gập người lòn nhanh ra ngoài, thì bóng trượng biến mất chỉ còn lại thân trượng duy nhất bổ xuống một chiêu Thiên Chùy Bích Lịch mạnh tợ bài sơn đảo hải.
Triệu Tam Cô vừa lách người không ngờ đã nghe thấy kình phong ập xuống trên người thì chấn động, biết tránh tiếp là nguy hiểm liền ngã cả người trên đất lộn nhanh mấy vòng vừa kịp thoát ngọn trúc trượng trong hiểm cảnh nghìn cân treo mành.
Nói thì dài nhưng chuyện xảy ra trong cái chớp mắt, Hoa Thiên Hồng nhìn thấy kinh muốn nhảy đến cứu cũng không kịp, may mà Triệu Tam Cô chẳng việc gì, khi ấy chỉ thấy bà ta lăn ra ngoài mấy vòng rồi chuồn nhanh biến mất trong động.
Cổ Mục Tiên Bà nghe tiếng biết chuyện gì, gầm lớn :
- Triệu Tam Cô, ngươi chạy đâu cho thoát!
Dứt lời cong người nhảy theo, nhưng chợt như nhớ lại nhân vật bí mật cao thâm trong động, bất giác khựng khựng người đứng lại trước cửa động.
Trận chiến ác liệt khiên người đứng ngoài nhìn đều kinh tâm động phách, khi thấy trận chiến đã tạm dứt ai nấy mới thở phào trong lòng, Chử Nguyên Cực vội tiến lên nói :
- Tiên bà, binh cùng chớ truy, chúng ta trở lại bên kia núi nghỉ ngơi một lát.
- Triệu Tam Cô, ngươi chui trốn chui trốn nhủi trong đó mãi được sao?
Vừa dứt lời, bỗng liền thấy Triệu Tam Cô tay xuất hiện bước ra, nhưng lần này trên tay nắm ngọn “Ưng Đầu trượng” vừa đi vừa gõ từng tiếng “cộp, cộp...” trên nền đá.
Cổ Mục Tiên Bà nghe tiếng trượng đã biết ngay đối phương xuất hiện, liền thận trọng thoái lùi sau chừng hai bước ngưng công chờ đợi.
Triệu Tam Cô giờ nắm ngọn “Ưng Đầu trượng” trong tay thần thái hoàn toàn khác vừa rồi, chống trượng đứng uy nghi trước cửa hang lạnh giọng nói :
- Bà mù, giờ ra đã dụng binh khí, ngươi mắt tàn phế, nếu như cho rằng ta lợi thế thì chẳng cần đánh nữa.
Có tật thường tự ty, nghe nói thế Cổ Mục Tiên Bà tức điên lên thét lớn :
- Cẩu bà, cho ngươi chiếm lợi thế, ta lần này hoặc cho ngươi về chầu Diêm Vương hoặc đánh cho ngươi tàn phế để biết mùi tàn phế như thế nào!
- Hừ! Chớ khua môi múa mép, ta cho ngươi biết “Ưng Đầu trượng” lợi hại thế nào!
“Vù” một tiếng, ngọn Ưng Đầu trượng vung lên đánh ra một chiêu ngay.
Cổ Mục Tiên Bà cười khùng khục mấy tiếng, thoái người nhượng bộ cây Thiên Trúc bảo trượng trên tay ra chiêu nghênh địch.
Chớp mắt hai lão bà hai cây trượng trong tay vung lên đánh xuống vù vù quần lấy nhau đánh kịch liệt.
Trận đấu này không giống với trận đấu vừa rồi, Triệu Tam Cô vừa rồi bại một trận trong lòng còn giận, thanh Ưng Đầu trượng trong tay thi triển tuyệt nghệ Tuyệt Tình trượng pháp đánh nhau với Cổ Mục Tiên Bà, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức biến thức, nhất nhất trúng tiết khiến ngọn trúc trượng trong tay đối phương không còn sinh uy tạo lực như trước được.
Quần hùng đứng ngoài xem giờ chỉ thấy hai thân hình phiêu hốt vật vờn trong bóng trượng, cuồng phong ì ào theo gió núi tản đi chấn động sơn khê, những người đứng gần bị dư phong phất tới nghe rát cả mặt, thật là một trận long tranh hổ đấu xưa nay hiếm thấy khiến người xem kinh tâm động phách.
Đánh nhau có đến hơn ba mươi hiệp, bỗng nhiên nghe tiếng Triệu Tam Cô lạnh lùng thét lên :
- Bà mù, giờ thì ngươi biết thế nào là Ưng Đầu trượng pháp của bổn bà bà rồi chứ, tiếp thêm ba chiêu này!
Ưng Đầu trượng trong tay Triệu Tam Cô rung lên trượng lướt gió rít dội vào vách núi nghe “ong ong...” như thiên ưng triển dực nghe đến kinh hồn.
Cổ Mục Tiên Bà qua mấy mươi chiêu không lấn được nửa chiêu thì đã thấy chấn động trong lòng, khi ấy lại nghe tiếng trượng rít lên trùm khắp người thì thầm nghĩ: “Trượng pháp cẩu bà này quả thực vượt hơn xưa rất nhiều, xem ra hắn tiềm ẩn mười năm nay chuyên tâm luyện trượng...”
Nghĩ thì nghĩ nhưng ngọn Thiên Trúc bảo trượng trong tay cũng thi triển Thiên Trúc trượng pháp chống trả, ngọn trúc trượng trong tay Cổ Mục Tiên Bà vừa dẻo vừa dai chiêu ra hàm chứa bổng pháp, kiếm pháp, và cả đao pháp nên rất kỳ ảo, ngược lại thanh Ưng Đầu trượng trong tay Triệu Tam Cô là loại thiết trượng từng chiêu như sấm sét dữ dội. Thỉnh thoảng trượng chạm vào nhau phát hỏa quang kêu lên đinh tai nhức óc, nhất cương nhất nhu công lấy công đối công kẻ tám lạng người nửa cân không ai thua ai.
Thế nhưng ba chiêu lần này Triệu Tam Cô đánh ra đã hoàn toàn thay đổi, nhất chiêu bách biến, thế liên tu bất tận như lưu thủy hành vân, công vào tử hậu thượng hạ khiến Cổ Mục Tiên Bà chống trả xem ra vất vả.
Triệu Tam Cô hai chiêu đầu chỉ là dẫn khai trượng trong tay đối phương để hở đầu bộ, rồi thét lớn một tiếng “sát”, trượng ra chiêu thứ ba cường mãnh như Thái Sơn áp đỉnh giáng xuống người Cổ Mục Tiên Bà.
Cổ Mục Tiên Bà hai từ đầu đã để thất tiên cơ, liên tiếp rơi vào bị động chống trả khó khăn, bấy giờ hóa giải chưa xong hai chiêu đầu thì nghe thấy tiếng kình phong từ trên không ập xuống đỉnh đầu thì lưng toát mồ hôi lạnh, thân hình chùng xuống lách nhanh ra ngoài theo bản năng, trong cơn cấp bách trở trượng hóa chiêu Thu Phong Tảo Diệp quét ngang một đường cứu nguy.
Mọi người đứng ngoài nhìn thấy ngọn Ưng Đầu trượng của Triệu Tam Cô gần như đánh trúng đỉnh đầu Cổ Mục Tiên Bà, bất giác đều chấn động buột miệng thốt lên một tiếng thất thanh.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng như trời long đất lở, thế trượng giáng xuống nền đá cát bụi bay mờ trời, thân hình Cổ Mục Tiên Bà kịp thoát ra ngoài thế trượng trong gang tất, điều này thực hoàn toàn khiến Triệu Tam Cô bất ngờ, chẳng thể nghĩ nổi bà mù lại thoát được tuyệt chiêu sát thủ của mình.
Chuyện xảy ra cực nhanh, khi thân hình Cổ Mục Tiên Bà vừa thoát ra ngoài thì một chiêu Thiên Trúc bảo trượng đánh quật lại như con linh xà tạt vào tiểu phúc Triệu Tam Cô, Triệu Tam Cô cười gằn một tiếng thuận thế trượng chống mạnh tung người lên không tầm trượng vừa khéo trúc trượng đánh “bốp” vào Ưng Đầu trượng vòng lại quấn vào thân Ưng Đầu trượng.
Cổ Mục Tiên Bà chỉ một chiêu đánh bừa cứu nguy chẳng ngờ lại trúng vào trượng đối phương, định giật mạnh thâu trúc trượng về, chẳng ngờ Triệu Tam Cô vừa thấy thế trong lòng vui mừng từ trên cao tung liền một cước đá thốc xuống cổ tay đối phương.
“Bốp” một tiếng, Cổ Mục Tiên Bà chưa kịp thâu trượng liền thấy cổ tay bị chấn động mạnh la lên thất thanh, ngọn trượng cơ hồ vuột khỏi tay, nhưng bà lão luyện giang hồ biết binh khí bị mất thì bại tất yếu, nên nghiến răng giật mạnh trượng.
Triệu Tam Cô đắc thủ một chiêu khi nào bỏ lỡ cơ hội, vừa lúc Cổ Mục Tiên Bà mất đà lảo đảo ra ngoài thì bồi thêm một chưởng nữa, thế chưởng cấp thời từ trên không tuy chẳng mạnh lắm nhưng cũng đủ khiến cho thân hình Cổ Mục Tiên Bà chúi nhủi về phía trước cả trượng suýt tý thì ngã trên đất.
Một chiêu vừa rồi của Triệu Tam Cô linh hoạt biến hóa kỳ ảo thật vô cùng ngoạn mục, khi này người từ trên đầu ngọn Ưng Đầu trượng mới hạ xuống định truy kích, nhưng liền thấy bóng người loáng lên, ánh đao ánh kiếm sáng ngời, chính là bọn Phong Vân hội đã nhảy vào cản đường.
Chử Nguyên Cực võ công chẳng kém, gia thêm gần mười cao thủ Phong Vân hội quyết không dễ đấu, Triệu Tam Cô không dám khinh thường mới đánh một hai chiêu thoái về sau.
Cổ Mục Tiên Bà vừa rồi thất thủ một chiêu tím mặt, quay người nhún trở lại nguyên vị thét lớn :
- Triệu Tam Cô, đến đây! Chúng ta bất tất chờ đến “Tế Vong đàn”, hôm nay quyết một trận sống còn, hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết!
Triệu Tam Cô đắc thắng một chiêu chừng như rửa được hận vừa rồi ngửa cổ cười kha khả nói :
- Ha ha... Hôm nay vừa khéo, ngươi thắng ta một chiêu Bà mù chăn nghé, ta thắng ngươi một chiêu Ưng trượng đả cẩu xem như hòa không ai hơn ai...
Nói đến đó bỗng nhiên bà ta ngừng lời, ánh mắt nhìn sang vách núi đối diện.
Mọi người thấy vậy liền quay đầu đưa mắt nhìn theo mới phát hiện ra lúc này một đoàn mười mấy người chính đang chạy sang bên này.
Chử Nguyên Cực vừa thấy giọng hốt lên vui mừng :
- Tiên bà xin chờ chút, Tổng đương gia chúng ta tới rồi kìa!
Hoa Thiên Hồng giờ đã nhận ra bọn người đang chạy qua thạch lương là người của Phong Vân hội, chạy đầu là Tổng đương gia Nhậm Huyền, kế tiếp là Tả Văn Khôi, sau cùng là mười mấy tên “Kim đao thân vệ”.
Nháy mắt cả bọn đã đến hiện trường, đôi mắt sắc lạnh của Nhậm Huyền đưa nhìn quanh một vòng rồi liếc vào trong thạch một cái, cuối cùng ôm quyền thi lễ Cổ Mục Tiên Bà nói :
- Tiên bà đến lúc nào, Nhậm Huyền xin bái kiến!
Cổ Mục Tiên Bà chấp tay đáp lễ nói :
- Ta đến từ sớm, đánh mãi chưa thắng, thực làm mất nhuệ khí Phong Vân hội!
Nhậm Huyền vuốt râu cười lớn nói :
- Triệu lão thái cũng thành danh cả hoa giáp, uy chấn giang hồ, Tiên bà muốn thắng quyết không ngoài vài ba trăm chiêu.
Triệu Tam Cô nhướn mày cười lớn nói :
- Ha ha..., Nhậm Huyền, ta vốn kỳ khi thấy ngươi bất tài mà sao lại nắm Tổng đương gia Phong Vân hội, thì ra ngươi chỉ vuốt đuôi bọn cao thủ võ lâm, ta thật nhìn nhầm!
Nhậm Huyền tái mặt, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh, cười lãnh đạm nói :
- Triệu lão thái bà khéo nói, Nhậm Huyền tài hèn thật, nhưng nhờ huynh đệ đồng tâm ưu ái đề cử...
Nói đến đó, lão chuyển nhanh mắt nhìn Hoa Thiên Hồng xá xá mấy cái hỏi :
- Hoa lão đệ bị thương dưới tay người nào thế?
Hao Thiên Hồng hoàn lễ cười nói :
- Đạo nhân Thông Thiên giáo, chút thương thế không đáng lo ngại!
Nhậm Huyền gật đầu rồi nhìn Chử Nguyên Cực hỏi :
- Lão nhị, ở đây chỉ có mấy vị bằng hữu này thôi hay còn người nào khác?
Chử Nguyên Cực chỉ tay vào động khẩu nói :
- Trong động còn một vị cao nhân, nhưng là người nào thì tiểu đệ không biết.
Nhậm Huyền ánh mắt sắc bén như đạo ngưng nhìn Hoa Thiên Hồng vẻ hồ nghi, buông từng tiếng hỏi :
- Hoa lão đệ, Nhậm Huyền dám hỏi một câu, có phải trưởng nữ của Bạch Tiêu Thiên là Bạch Tố Nghi giấu trong này không?
Hoa Thiên Hồng nghe thế thì giật mình thầm nghĩ: “Chuyện Bạch Tố Nghi bị Thiên Ất Tử bắt giam trong đạo quán rất bí mật, làm sao lại lộ ra ngoài được nhỉ?”
Chàng chưa đáp gì thì lại nghe Nhậm Huyền nói tiếp :
- Hoa lão đệ, khuyển tử Nhậm Bằng chết thảm dưới tay tiện nhân Bạch Tố Nghi, ai thì chẳng biết nhưng người tận mắt chứng kiến!
Hoa Thiên Hồng nhíu mày đáp ngay :
- Nhậm đương gia chớ quá đáp nên vũ đoán, tại hạ đúng là tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia sát hại lệnh lang, thế nhưng tại hạ từng nói hung thủ có nét giống Bạch Tố Nghi không có nghĩa đoan chắc hung thủ là cô ta, huống gì thần thái cử chỉ hai người này hoàn toàn khác nhau!
Nhậm Huyền cười khinh khỉnh nói :
- Hoa lão đệ không nhìn thiên vị cho Bạch Tố Nghi đó chứ? Hừ! Thảo nào mà lão đệ ngươi chẳng chút nhẹ tay khi đối đãi với huynh đệ của Phong Vân hội!
Hoa Thiên Hồng nghe nhắc lại chuyện chàng đánh chết mấy tên khi định bắt Bạch Tố Nghi, mặt xạm lại nói :
- Tại hạ chẳng phải phường háo sắc, chuyện giữa đường thấy bất bình ra tay tương trợ là chuyện nghĩa khí của người trong võ lâm, ba vị huynh đệ quý hội... đúng là do tại hạ giết, Nhậm đương gia hỏi tội thì tại hạ xin nhận!
Nhậm Huyền “hừ” một tiếng nặng nề nói :
- Hoa lão đệ nói ra cũng có chút tình mấy ngày cùng ở với huynh đệ Phong Vân hội, dù không nể tăng cũng kính Phật, có đâu lại dứt tình bội nghĩa đến thế!
Hoa Vân nhìn thấy Nhậm Huyền cứ một mực trách mắng thiếu chủ thì nổi giận chen vào nói :
- Động binh động kiếm chết là thường tình...
Hoa Thiên Hồng vội vàng kéo tay của Hoa Vân lại, cười nói :
- Nhậm đương gia xin minh giám, tại hạ không phải là người hiếu sát, tất cả chỉ là chuyện bất đắc dĩ, mong Nhậm đương gia hải hàm!
- Hoa lão đệ khéo nói lắm! Thôi được, chỉ cần Hoa lão đệ nói ra Bạch Tố Nghi hiện tại ở đâu mà thôi?
- Bạch Tố Nghi chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, Nhậm đương gia như có lòng hưng sư vấn tội cô ta, nếu như tại hạ chỉ điểm thì chẳng phải khiến thiên hạ cười chê sao?
Chàng trong lòng đã quyết bèn cười lớn nói tiếp :
- Thế nhưng, hung thủ sát hại lệnh lang quyết không phải là Bạch Tố Nghi, cho nên tại hạ tán thành Nhậm đương gia gặp mặt cô ta một lần.
Nhậm Huyền không khỏi ngớ người, một lúc trấn tĩnh nói :
- Hoa lão đệ thật cao kiến, Nhậm Huyền bội phục, không biết Bạch Tố Nghi hiện tại ở đâu?
Hoa Thiên Hồng thần sắc bất biến, lãnh tĩnh nói :
- Bạch Tố Nghi đã bị Thiên Ất Tử bắt giữ trong Dưỡng Tâm điện, nếu như Nhậm đương gia muốn gặp Bạch Tố Nghi, thì tất phải thương lượng với Thiên Ất Tử.
Nhậm Huyền nhíu mày rồi lắc đầu nói :
- Lời lão đệ, Nhậm Huyền thực khó tin được!
Hoa Thiên Hồng nhún vai nói :
- Lời tại hạ là thực, Nhậm đương gia nếu như không tin thì tại hạ cũng chẳng biết làm gì hơn.
Nhậm Huyền cười “hắc hắc” mấy tiếng nói :
- Hoa lão đệ, khi Phong Vân hội định bắt Bạch Tố Nghi thì ngươi ra tay tận sát chẳng chút lưu tình, Thông Thiên giáo bắt cô ta thì ngươi lại khoanh tay chẳng quản ư?
Nhậm Huyền hỏi một câu chí lý khiến Hoa Thiên Hồng ngớ người, nhất thời cứng họng chẳng đáp được.
Hoa Vân nhìn thiếu chủ tình thế quẫn bách thì bất bình giọng phẫn nộ nói :
- Chúng ta xen vào chuyện người hay không mặc gì đến ngươi? Muốn gì cứ hỏi Hoa Vân này...
Nhậm Huyền chỉ “hừ” một tiếng lạnh lùng chẳng để ý, mắt sắc bén chăm chăm nhìn vào người Hoa Thiên Hồng.
Hoa Thiên Hồng đột nhiên cười phá lên kha khả nói :
- Nhậm đương gia chớ nên quá bức người, thực ra khi Thiên Ất Tử bắt Bạch Tố Nghi, Hoa mỗ cũng đã ra tay cứu người nhưng lực bất tòng tâm, đồng thời bản thân cũng bị hắn bắt giam giữ.
Chàng nói ra không chút hổ thẹn, khiến Nhậm Huyền kinh ngạc ngưng mắt nhìn chàng từ đầu đến chân đều thương tích, thầm nghĩ: “Cứ nhìn hắn đầy người máu me xem ra chẳng nói dối!”
Nghĩ rồi chẳng còn hồ nghi gì, nhưng vẫn vặn lại một câu :
- Hoa lão đệ cùng bị bắt một lần với Bạch Tố Nghi, lão đệ may mắn thoát thân còn Bạch Tố Nghi vẫn nằm trong huyệt hổ, lão đệ ngươi yên tâm được sao?
- Tại hạ đã nói với cô ta giai cấu tương phùng, giữa đường thấy trái tai gai mắt ra tay giúp đỡ, đâu phải tình thâm nghĩa nặng mà yên tâm hay không yên tâm?
Nhậm Huyền ngửa cổ cười dài, rồi bỗng đưa mắt ngờ vực nhìn vào trong động khẩu hỏi :
- Hoa lão đệ, thế ngươi có nghĩ rằng Bạch Tố Nghi cũng giống như ngươi may được người cứu thoát mang vào trong động này không?
Hoa Thiên Hồng hơi giận rủa thầm: “Con cáo già này thật đa nghi!”
Nghĩ thế nhưng bên ngoài nhún vai cười nhạt nói :
- Tại hạ cũng hy vọng như vậy, nhưng đáng tiếc không cách nào vào động xem hư thực thế nào?
Bỗng nghe thấy tiếng “hừ” lạnh lùng của Triệu Tam Cô, giọng tức giận rít lên :
- Tiểu nô tài!
Nhậm Huyền đưa mắt nhìn bà ta một cái sắc lạnh, rồi cất bước đi tới.
Chử Nguyên Cực vội sãi chân bước tới cản Nhậm Huyền lại rồi đem chuyện vừa rồi Cổ Mục Tiên Bà bị đánh một chưởng bán sống bán chết kể cho lão ta nghe.
Nhậm Huyền mặt biến sắc nói :
- Thì ra trong động có cao nhân ẩn thế, làm sao lại không cầu kiến cho thỏa lòng!
Nói rồi lão quay đầu nhìn trung niên hán tử sau lưng ra lệnh :
- Ngươi vào trong động xem vị kỳ dị sĩ nào, nếu như là tiền bối võ lâm thì cáo rằng Cổ Mục Tiên Bà và Nhậm Huyền của Phong Vân hội cầu bái kiến!
Trung niên hán tử sau lưng lão ta là Tả Văn Khôi tổng đầu lĩnh “Kim đao thân vệ”, ứng thanh “dạ” ran một tiếng rồi sãi chân bước vào hướng thạch động.
Nhưng liền thấy thân hình Triệu Tam Cô lướt nhẹ án ngữ trước cửa động, Ưng đầu chống xuống đất đánh “ầm” một tiếng, trợn mắt đứng im như pho tượng.
Tả Văn Khôi chấp tay thi lễ :
- Triệu lão thái có gì chỉ giáo?
Triệu Tam Cô lạnh lùng nói :
- Trong thạch động này còn hơn long đàm huyệt hổ, ngươi chẳng sợ chết sao?
- Đa tạ lão thái chỉ điểm, nhưng tại hạ chấp lệnh thượng nhân đến tan xương nát thịt cũng phải làm!
Nói rồi quả nhiên cứ bước đi tiếp.
- Lui!
Triệu Tam Cô thét dài một tiếng, tay phất ra một chưởng cuồng phong khởi lên đánh tới ngực Tả Văn Khôi.
Tả Văn Khôi và thêm hai tên “Kim đao thân vệ” tháp tùng đều bị chấn động bức thoái về sau bảy tám xích, “soạt soạt...” liền rút phắt đao ra lăm lăm trong tay tiếp tục xông lên.
Chợt nghe Triệu Tam Cô lên tiếng thét hỏi :
- Các ngươi định làm gì hử?
Tả Văn Khôi hơi ngớ người dừng chân lại cách bà có đến bốn năm xích nói :
- Tại hạ chấp sai thượng lệnh vào cầu kiến chủ nhân động này, nếu như Triệu lão thái vẫn còn ngăn cản thì tại hạ đành thất lễ.
Triệu Tam Cô cười ngất nói :
- Thế ư? Ta chính là chủ nhân động này đây, ngươi gặp ta có chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT