Ngày hôm sau, trời nhiều mây không mưa.

Bọn họ thức dậy thật sớm, vội vàng đón xe điện ngầm đến trạm xe lửa. Suốt đường đi Bạc Hà rất hưng phấn, trái ngược với tính hướng nội thường ngày, nói linh tinh không ngừng. Tối qua cô có mượn máy tính của Tự Vân, nghiên cứu tư liệu cả buổi tối, quá mức hưng phấn, cho nên lên xe không bao lâu, giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngủ thiếp trên vai Ứng Nguyên.

Ứng Nguyên cực kỳ cẩn thận cởi áo khoác ra, đắp lên người cô. Mặc dù là mùa hạ, nhưng điều hòa trong xe lửa vẫn lạnh, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm.

Sợi tóc mềm mượt của cô xõa trên vai anh, gương mặt an tĩnh khi ngủ nhìn rất trẻ, giống trẻ con, không giống một người hai mươi tuổi chút nào. Càng quen cô, càng hiểu tính cách nhạy cảm hay suy nghĩ của cô, xã hội đen tối tàn khốc này đối với cô mà nói quá gian khổ.

Cô hoàn toàn không được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ của một cô gái, phải lo lắng về tài chính, còn bị gánh nặng sinh kế của gia đình đè lên vai. Thẳn thắng mà nói, anh tuyệt đối không tin tưởng nam nữ bình đẳng, nếu thật sự bình đẳng, phụ nữ cũng sẽ không bị đau đớn mỗi kỳ sinh lý, còn phải chịu khổ cực lúc sinh đẻ.

Đàn ông nên chăm sóc cho phụ nữ một chút, quan tâm nhiều một chút. Ba của anh rất tin vào điều này, cũng giáo dục anh như vậy. Mặc dù những người phụ nữ trong nhà được nuông chiều đến mức “vô pháp vô thiên”, nhưng trên khuôn mặt của mẹ và em gái luôn ngập tràn nụ cười hạnh phúc, khiến cho những người đàn ông như bọn họ có cảm giác tự hào.

Đều là phụ nữ, tại sao Bạc Hà phải chịu nhiều khổ cực như vậy, không có ai quan tâm yêu mến?

Anh rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Nhưng mà, là một người ‘bạn tốt’, việc anh có thể làm bây giờ có hạn. Vì không vượt qua giới hạn kia, anh phải thật cẩn thận. A, anh thật không muốn mất Bạc Hà…………tình cảm nam nữ rất nông cạn, một khi hai người qua lại sẽ để lại rất nhiều hậu quả sau này.

Đã quen với rất nhiều cô gái tốt, nhưng kết quả cuối cùng luôn là càng ngày càng không chịu nổi, cho đến khi tình cảm rạn nứt, đau khổ chia tay. Nửa đêm tỉnh mộng, không phải là anh không áy náy, luôn có cảm giác mình đã phá hủy sự ngây thơ, tốt đẹp của những cô gái kia.

Mặc dù trong chuyện tình cảm, tổn thương anh chịu cũng không ít hơn họ, nhưng anh là đàn ông, anh có thể thoát ra được. Những cô gái kia thì sao?

Vừa nghĩ nếu như…………Không, anh không muốn Bạc Hà phải chịu loại tổn thương này.

Nhưng anh lại muốn bảo vệ cô, yêu thương cô…………Chuyện “bạn tốt” có thể làm quả thực quá ít.

“Anh không biết mình nên làm gì bây giờ.” Anh lầm bầm lầu bầu: “Bạc Hà, anh nên đối xử với em thế nào bây giờ?”

Trong lúc Bạc Hà mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã nghe được câu này, mặt của cô đỏ lên, cúi đầu tiếp tục giả bộ ngủ, tim đập mạnh như trống đánh.

Làm gì là sao? Đối xử với cô thế nào là sao? Thật ra thì cô hiểu, nhưng lại không muốn hiểu, cũng không dám hiểu.

Cô cũng không biết nên làm gì bây giờ. Chỉ có thể dựa vào cánh tay rắn chắc của anh, rũ mắt xuống. Nếu là bạn tốt………… cô sẽ không mất đi Gấu tiên sinh.

Không thể tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng, sau khi mất đi Gấu tiên sinh thì sẽ thế nào, cô nghĩ, có lẽ còn đau khổ hơn thất tình gấp trăm lần!

Xe lửa lắc lư theo tiết tấu, hai người tâm ý giống nhau, lại có nỗi đăm chiêu riêng, không thể nào khiến đối phương hiểu được.

Ngồi trên xe lửa thật lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến được tuyến Tập Tập. Trong lòng mỗi người đều có tâm sự, ngược lại không trò chuyện vui vẻ giống bình thường, có cảm giác hơi lúng túng, khiến cho bọn họ xấu hổ.

Đến Tập Tập, thấy gần trạm xe lửa náo nhiệt giống như nội thành, hai người mới sững sờ bật cười, không khí ngượng ngùng cũng được quét sạch.

“Sớm biết vậy đến chợ đêm Sĩ Lâm còn tốt hơn.” Ứng Nguyên cười.

“Đừng vậy mà, em rất vui.” Bạc Hà nhìn quanh, mọi thứ đối với cô đều vô cùng mới mẻ.

Bên cạnh trạm xe lửa còn có một cái sân khấu, dàn nhạc đang biểu diễn náo nhiệt, còn có đố vui có thưởng, thật có không khí của ngày nghỉ.

Tập Tập không có tắc xi, vừa ra khỏi trạm xe lửa, Ứng Nguyên rất quen đường thuê được chiếc xe đôi, chở Bạc Hà đi tìm nhà trọ.

Tìm được một nhà nghỉ bình dân nổi tiếng rất phù hợp, nhưng chỉ còn một phòng đôi.

“Rất xin lỗi, mùa hè mà, rất đông khách.” Trong lòng bà chủ rất áy náy: “Dù sao hai người cũng đi chung, ở phòng đôi rất hợp, được không?”

Ứng Nguyên lầu bầu trong lòng, anh không muốn để cho Bạc Hà cảm thấy lúng túng, đang muốn tìm nhà nghỉ khác, Bạc Hà lên tiếng: “Không sao, chúng tôi ở một phòng cũng được.”

“Bạc Hà………… ” Ứng Nguyên trợn mắt.

“Có sao đâu?” Bạc Hà cũng mở to mắt theo: “Như vậy chi phí sẽ được giảm bớt.”

Anh gãi gãi đầu, không biết nên nói thế nào: “Em thật ngốc, quá tin tưởng người khác.”

“Không phải ai em cũng tin, em chỉ tin anh thôi.” Bạc Hà rất tin cậy nhìn anh.

Thấy vẻ tin tưởng như thế, anh còn có thể nói gì?

Phòng của bọn họ, ánh sáng chiếu xuống nền nhà, trên trần có quạt, cũng có máy điều hòa, còn có một ban công lớn nhìn ra ngoài.

Thời tiết buổi chiều mùa hè nóng bức khiến người ta buồn ngủ, Ứng Nguyên ra ban công hút thuốc lá, Bạc Hà cũng đi theo, hai người nhìn ngắm phong cảnh núi rừng, tán gẫu không mục đích.

Kể ra cũng thật buồn cười, ngàn dặm xa xôi chạy tới Tập Tập, bọn họ lại ở trong phòng trọ cả buổi chiều. Thứ nhất là nóng, thứ hai là Bạc Hà mệt mỏi, trò chuyện một chút cô đã nằm trên ghế salon mơ màng ngủ.

Đắp cho cô chiếc chăn mỏng, không biết tại sao trong lòng anh trào dâng một chút rung động, nhưng lại không có tà niệm.

Thật hỏng bét. Dường như anh rất thích cảm giác này, rất thích Bạc Hà.

Trong đầu anh hiện lên một câu Nhật ngữ: Trên mức tình bạn, chưa tới mức người yêu.

Loại cảm giác này rất khó diễn đạt thành lời, yêu cô nhiều hơn mức tình bạn, nhưng lại không phải người yêu. Rất cố gắng duy trì sự cân bằng mỏng manh này, nhưng mà dần dần, anh cũng không còn muốn duy trì…………Anh cần phải cẩn thận suy nghĩ.

Nhìn vẻ yên tĩnh khi ngủ của Bạc Hà, anh suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Bạc Hà tỉnh lại.

“Em đã ngủ thiếp đi sao?” Bạc Hà tỉnh táo lại, phát hiện Ứng Nguyên đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, có chút hoảng hốt cười cười: “Em không biết tại sao, lại ngủ như vậy………… “

“Em không quen đi xa, mệt mỏi thôi.” Ứng Nguyên dịu dàng sờ sờ đầu cô: “Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta ra ngoài một chút, được không? Trên đường có nhiều cây, sẽ không bị nắng.”

Bạc Hà dịu dàng gật đầu một cái: “Em đi rửa mặt.”

Chuyến đi lần này, trở thành một trong những ký ức đẹp nhất của Bạc Hà. Ứng Nguyên dẫn cô đến vườn ươm nở đầy hoa hướng dương, đạp xe đạp đôi trên đường núi, đi dạo khắp trấn nhỏ, còn nói chuyện phiếm với ông chủ nhà ăn tri thức đầy mình, ăn món ăn chính gốc của người Hẹ.

Không phải cảnh sắc Tập Tập đặc biệt mà là cảm giác thong dong nhàn nhã, luôn có người quan tâm chăm sóc bên cạnh cho mình ỷ lại mọi lúc mọi nơi, khiến cho cô cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng tốt đẹp.

Có lẽ là vì Gấu tiên sinh! Anh ở cạnh cô, vô cùng đáng tin cậy. Vào buổi tối, anh còn ôm chăn ngủ trên nền nhà, nhường giường lại cho cô.

Mặc dù sau đó cô nói chuyện phiếm với anh rồi cùng nhau ngủ trên nền nhà, nhưng Gấu tiên sinh vẫn rất giữ lễ phép.

Cô tin tưởng đây là một người vô cùng đáng tin.

Chuyến đi lần này kéo gần khoảng cách giữa họ, cũng khiến cho Bạc Hà càng thêm tin tưởng Ứng Nguyên, càng muốn ở cạnh anh. Trở lại Đài Bắc, cô vẫn giữ thói quen ngồi trên sàn nhà đọc sách, gối đầu vào chân anh, anh sẽ vuốt tóc cô, trong mắt đầy vẻ sủng ái dịu dàng.

Cô không hy vọng nhiều. Chỉ cầu cho cuộc sống như thế mãi mãi không biến mất.

Mặc dù biết đây là chuyện không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play