"Ta không uống. . . . . . Ta không muốn uống. . . . . ."
"Phỉ Nhi, đừng lấy cơ thể mình ra đùa." Giọng Lạc Thiên Hách nặng nề.
Đùa? Đùa! Lời này tựa như đổ thêm dầu vào lửa, khiến nàng không khỏi nghĩ hắn đùa với nàng tồi tệ đến mức nào!
"Ta suýt nữa bị ép gả cho địa chủ. . . . . . Suýt bị bắt về nhà. . . . . . Suýt bị hạ độc chết. . . . . . Mà tất cả những thứ này. . . . . . Tất cả đều là vì người cầu hôn rồi đào hôn đùa giỡn ác liệt. . . . . ."
Lạc Thiên Hách biết cần phải giải thích rõ, nàng mới bằng lòng uống thuốc, hắn đành phải nhanh chóng nói rõ: "Không phải như thế, Phỉ Nhi, là cha mẹ ta tự tiện đi mời ‘Bà mai’ đến cầu hôn, ta hoàn toàn không biết chuyện này!"
Hắn hoàn toàn không biết? Tư Đồ Phỉ Nhi hơi sửng sốt. Vậy mà, dù nàng không ngờ chuyện là thế này, nhưng cũng không đủ để nàng quên được.
"Cho dù như thế . . . . . . Dù người không muốn cưới ta. . . . . . Cũng có thể nói chuyện rõ ràng, hủy bỏ hôn ước là được rồi mà. . . . . ."
Nhưng hắn lại trốn tránh, biến mất không dấu vết, để lại tàn cuộc cho nàng đối mặt!
"Không phải như thế, ta muốn đi Đông Bắc hái thuốc, tạm thời quyết định rời nhà đi, trước đó cũng không báo cho cha mẹ ta biết, mà họ cũng không biết ta muốn đi. Cho nên, về hôn ước giữa chúng ta, ta nghe muội nhắc tới nên mới biết được chuyện này."
Tư Đồ Phỉ Nhi nghe vậy ngẩn ra, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Thì ra là, hắn hoàn toàn không biết gì cả? Thật sao? Là thật sao?
"Tin ta đi, Phỉ Nhi, ta tuyệt đối không có nửa câu dối trá, chẳng lẽ muội thật sự cho rằng ta là kẻ khốn kiếp đùa giỡn ác ý đến mức đó ư?" Lạc Thiên Hách cau mày hỏi.
"Việc này. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi chợt im bặt.
Nàng chợt nhớ tới lúc đó hắn vẫn còn chưa biết tên họ của nàng thì đã ra tay tương trợ, giúp nàng trốn khỏi sự đuổi bắt của bọn Vương Thủ.
Còn nữa, trên đường đi hắn còn chữa cho ông lão bị bệnh vốn không hề quen biết, còn dặn dò tỉ mỉ ông lão nên chú ý việc nặng, không đòi hỏi chút báo đáp nào.
Hắn như vậy, có thể là người đùa giỡn và ác ý với người khác sao? Khi vấn đề này vừa hiện lên trong đầu, lập tức bị Tư Đồ Phỉ Nhi gạt bỏ ngay.
Một người trong lòng tràn đầy ý tốt, người vui vẻ vươn tay giúp đỡ người khác, làm sao có thể cố ý vùi lấp một cô nương với tình cảnh khó khăn?
"Phỉ Nhi, nếu muội không tin, đến lúc về cùng ta đối chất với cha mẹ hoặc ‘Bà mai’ cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ hãy uống thuốc trước đi! Uống thuốc rồi, độc trong cơ thể muội mới có thể hóa giải. Chờ giải độc xong, đừng nói là đá hai chân ta, bất luận muội muốn xả giận thế nào, ta tuyệt không oán hận nửa câu."
Thấy thái độ thản nhiên của hắn, vẻ mặt giọng nói cũng tràn đầy quan tâm với nàng, ngực Tư Đồ Phỉ Nhi nóng lên, một chút nghi ngờ cuối cùng còn sót lại được sự cảm động ấm áp xua tan hết.
Kích động qua đi, nàng tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng từ từ rõ ràng hơn.
Nghĩ lại lúc ấy lần đầu tiên nàng nhắc tới ba chữ "Lạc Thiên Hách" trước mặt hắn thì hắn lộ vẻ kinh ngạc, lúc ấy nàng nghĩ rằng hắn kinh ngạc vì nghe nàng mắng người khác, hoàn toàn không liên tưởng hắn với vị "Tướng công" kia của nàng.
Huống chi, nếu hắn thật sự có ý muốn lừa gạt, lúc này cần gì phải thừa nhận thân phận với nàng?
Nhìn gương mặt chân thành quan tâm đó, lòng Tư Đồ Phỉ Nhi không còn chút tức giận nào, chỉ còn lại nỗi day dứt kì lạ.
"Thật xin lỗi. . . . . . Muội kích động quá. . . . . . Lạc đại ca thật ra thì cũng là người bị hại. . . . . ." Trong tình huống không biết gì cả, không duyên cớ gì lại phải gánh lấy tội danh đào hôn, cũng thật sự rất vô tội.
Thấy nàng rốt cuộc đã tin mình, tâm trạng không còn kích động nữa, Lạc Thiên Hách lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dù nói thế nào đi nữa, vì ta mà muội mới phải chịu những uất ức và tổn thương đó, những thứ này và cả chuyện tương lai để nói sau nhé, hiện tại quan trọng nhất là giải độc."
Hắn nhìn chén thuốc trong tay đã không còn nóng mấy nữa, tuấn nhan chợt hiện vẻ lo lắng.
"Phỉ Nhi, thuốc này rất đắng. . . . . . Muội phải cố gắng một chút."
Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại, mắt đẹp cũng hiện vẻ sợ hãi và kháng cự.
Từ nhỏ nàng sợ nhất là đắng, chỉ cần bất kỳ thứ gì hơi cay đắng, nàng đều không nuốt xuống được. Ngày trước mỗi lần uống thuốc, nàng đều thừa dịp bá phụ không để ý nhanh tay đổ chén thuốc đi, thà bị bệnh thêm vài ngày cũng không muốn uống những chén thuốc đắng miệng kia.
Mà bây giờ, hắn nói chén thuốc này rất đắng, không khó tưởng tượng ra mùi vị đó nhất định cực kỳ ghê rợn, nhưng lần này nàng lại không có cơ hội để đổ chén thuốc đi, dù sao nếu không uống nó, độc trên người nàng sẽ không có cách nào giải được, vậy chẳng phải là muốn chờ độc phát ra rồi mất mạng sao?
"Được rồi. . . . . . Muội sẽ cố chịu. . . . . ."
Từ vẻ cứng ngắc lo sợ trên mặt nàng, Lạc Thiên Hách không khó nhận ra nàng rất sợ đắng, khiến trong lòng hắn không khỏi thầm kêu hỏng bét.
Chén thuốc này thêm nhiều loại thảo dược có vị rất đắng, người bình thường coi như không sợ đắng thế nào, sợ rằng uống xong chân mày cũng không khỏi nhíu lại, nàng có thể chịu được sao?
"Phỉ Nhi, vì giải độc, có đắng muội cũng phải cố chịu, được không?" Hắn nói với ý vị sâu xa.
"Ừ, muội biết rồi. . . . . ."
Tư Đồ Phỉ Nhi lấy dũng khí, tự nói với mình chỉ cần cắn răng nuốt xuống, uống xong chén thuốc đó thì sẽ không sao nữa rồi, song khi nước thuốc vừa mới dính vào đầu lưỡi, nàng liền quay đầu qua chỗ kháctheo phản xạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào chén thuốc.
Ôi trời! Nàng quả thật không thể nào tưởng tượng được cõi đời này có có thứ đắng như vậy! Nàng làm sao có thể uống trôi nó đây?
"Phỉ Nhi, nếu không uống hết, độc trong cơ thể muội sẽ không giải được đâu! Dù thế nào cũng ráng kiên nhẫn một chút, uống hết được không?" Lạc Thiên Hách nhẹ giọng dỗ ngọt.
Vẻ mặt Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi cùng khó xử, vậy mà thấy cái nhìn tràn đầy lo lắng và đau lòng kia của hắn, nàng lại tự nói với mình, nhất định phải uống hết mới được.
Nàng cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại uống vào một hớp.
Mặc dù chính nàng không ngừng nói ở trong lòng rằng cần phải nhẫn nại, thế nhưng khi nước thuốc kia vừa vào đến miệng, nàng không chịu nổi lập tức nôn ra, không thể nào nuốt xuống được.
Hết sức thất bại và khó chịu, khiến Tư Đồ Phỉ Nhi nước mắt ròng ròng, cực kỳ bất lực.
Nhìn dáng vẻ đó của nàng, Lạc Thiên Hách cũng không đành lòng. Xem ra nàng không chịu nổi vị của chén thuốc này, nhưng nàng không thể không uống! Phải làm thế nào mới tốt đây. . . . . .
Lạc Thiên Hách cau mày ngẫm nghĩ một lát, trong lòng đã có chủ ý.
"Phỉ Nhi, thất lễ."
"Gì cơ?"
Tư Đồ Phỉ Nhi không hiểu sao hắn đột nhiên nhận lỗi với nàng, thì Lạc Thiên Hách đã uống vào một hớp thuốc lớn trong chén rồi cúi đầu phủ lên môi nàng!
Nàng bị hành động của hắn dọa cho khiếp sợ, kinh ngạc mở miệng hô lêntheo phản xạ, mà nước thuốc trong miệng hắn cứ như thế mà rót vào miệng nàng.
Vị đắng khó nhịn lập tức tràn đầy trong miệng, nàng khó chịu giãy giụa, muốn khạc chất nước đắng đáng sợ kia ra, thế nhưng Lạc Thiên Hách đã giữ chặt gáy nàng, bờ môi dầy bao phủ cả miệng nàng lại, không cho nàng có cơ hội tránh né.
Cho đến khi nàng nuốt xuống hết nước thuốc trong miệng, Lạc Thiên Hách mới thả môi nàng ra.
Thấy hắn lại uống thêm một hớp lớn thuốc nữa, Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng sợ lắc đầu quầy quậy.
"Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . ."
Lạc Thiên Hách không cho nàng cự tuyệt, lặp lại chiêu cũ lần nữa, cường thế phủ lấy môi nàng.
Dù nàng có cố gắng giãy giụa, né tránh thế nào, hắn có cách không để một giọt thuốc nào rơi ra khỏi miệng nàng, một lần tiếp một lần, cho đến khi chén thuốc kia đã thấy đáy.
Khi nàng nuốt xuống hết hớp nước thuốc cuối cùng thì khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã sớm phủ đầy nước mắt.
Lạc Thiên Hách đau lòng lau nước mắt cho nàng, thương tiếc nói: "Thật xin lỗi, Phỉ Nhi, nếu như có cách khác, ta sẽ không để muội uống chén thuốc này."
Tư Đồ Phỉ Nhi lắc lắc đầu, nàng biết huynh ấy là vì muốn tốt cho nàng, cũng biết nếu huynh ấy không làm vậy, nàng không thể uống hết chén thuốc đắng kia.
Chẳng qua. . . . . . Vị đắng trong miệng lúc này dần dần không còn nữa, nhớ lại cách hắn mớm thuốc cho nàng lúc nãy, cho dù hắn đã lui ra, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ bờ môi ấm áp đó. . . . . .
Tim nàng bỗng dưng đập mạnh hơn, gò má cũng ửng hồng, khiến sắc mặt vốn tái nhợt của nàng xem ra rất dễ nhìn.
Lạc Thiên Hách quan tâm nhìn nàng, nói: "Uống thuốc rồi, độc tính trong cơ thể muội trong vòng một canh giờ sẽ giải được hết. Việc bây giờ muội phải làm là ngủ một giấc thật ngon, chờ sáng mai thức dậy, muội muốn đá ta, hay đánh ta để trút giậnthế nào cũng được, ta tuyệt đối không né tránh."
Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, lập tức lắc đầu.
"Nếu Lạc đại ca đã không biết trước sự việc đó, sao muội có thể trách huynh đây? Nếu muội còn cố ý muốn đòi công bằng ở chỗ huynh, chẳng phải là không hiểu lý lẽ rồi sao?"
Nghe nàng tin tưởng mình, hơn nữa không giận hắn, trách hắn nữa, Lạc Thiên Hách thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù như thế, day dứt trong lòng hắn với nàng cũng không vì thế mà giảm bớt.
"Dù nói thế nào, chuyện này vẫn liên quan đến ta, muội giận ta, trách ta cũng là việc nên làm. Nếu như không phải vì cha mẹ lừa ta nhờ ‘Bà mai’ đến cầu hôn, mà ta lại tạm thời quyết định rời nhà đi hái thuốc, hôm nay muội cũng không cần chịu đựng những thứ này." Hắn ngắm nhìn nàng, giọng nghiêm túc nói: "Nhưng muội đừng lo, về sau ta sẽ bảo vệ muội, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương muội nữa."
Hắn hứa hẹnnghiêm túc, ánh mắt chân thành khiến Tư Đồ Phỉ Nhi đột nhiên động lòng, nét mặt cũng hiện lên sự thẹn thùng ngọt ngào.
"Lạc đại ca, cám ơn huynh. . . . . . Suốt dọc đường, huynh luôn giúp đỡ muội, cứu muội. . . . . . Mà muội. . . . . . Lại luôn gây thêm phiền toái cho huynh. . . . . ." Nàng nói xong, trong lòng chợt có chút lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy nàng là gánh nặng, ảnh hưởng đến hành trình của hắn.
Lạc Thiên Hách lắc đầu, nói: "Muội đừng nói vậy, ta không hề cảm thấy muôi phiền chút nào, ngược lại ta còn phải thấy rất may mắn khi muội cần được giúp đỡ, ta đều ở cạnh muội."
Lời nói này khiến Tư Đồ Phỉ Nhi vô cùng cảm động, sự thẹn thùng trên mặt lúc này cũng bị quét sạch, mà người không bao giờ giấu được cảm xúc như nàng, vào lúc này bao nhiêu tình ý chôn giấu đều bị đôi mắt đẹp của nàng bán đứng.
Đối mặt với ẩn tình đang sôi trào đó của nàng, ngực Lạc Thiên Hách cuộn lên sự kích động mãnh liệt.
Hắn không kìm lòng được vươn tay ra vén vài sợi tóc hơi rối của nàng ra sau tai, cử chỉ thân mật này khiến hai gò má của Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức đỏ bừng vì ngượng.
Ánh mắt của hai người quấn chặt lấy nhau, trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương, cho dù lúc này không ai lên tiếng nói gì nhưng nhưng cũng có thể cảm giác được tình ý mênh mông mãnh liệt trong lòng đối phương.
Lạc Thiên Hách kiềm chế xúc động muốn cúi xuống hôn nàng, nhưng hắn cũng không quên bây giờ nàng rất cần nghỉ ngơi.
"Không còn sớm nữa, muội ngủ một giấc đi! Về chuyện ai hạ độc, ta sẽ nghĩ cách điều tra ra rõ, sẽ không để kẻ đó núp trong bóng tối, có cơ hội làm hại muội nữa."
Nếu không bắt được tên hạ độc khốn kiếp kia, ai biết tiếp theo đối phương còn có thể dùng thủ đoạn nào nữa để hại nàng? Hắn không mong muốn nàng có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
"Cám ơn Lạc đại ca, khiến huynh lo lắng rồi."
"Không phải đã nói là đừng nói cảm tạ nữa sao? Muội cũng đừng suy nghĩ gì, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi! Những chuyện khác, hãy giao cho ta xử lý là được."
Tư Đồ Phỉ Nhi gật mạnh đầu, trong lòng rất cảm động, tự đáy lòng thấy rất may mắn khi bên cạnh mình có một người đàn ông xứng đáng bảo vệ nàng.
"Vậy Lạc đại ca cũng về phòng nghỉ sớm đi!" Nàng khẽ nói, đêm nay vì cứu chữa cho nàng, hắn cũng hao phí không ít tâm lực.