Mặc dù đại ca đã phái vài tên thủ hạ thay phiên trông chừng nàng, nhưng nàng cũng không phải làkẻ dễ bắt nạt. Nàng chỉ cần bày ra chút mưu kế thì đã lừa được bọn họ, sau đó lập tức dẫn theo nha hoàn Xuân Bình bỏ trốn.
Qua hai ngày, đi qua hai thành trấn, rời nhà cũng khá xa rồi, hẳn là nàng đã thoát khỏi phạm vi thế lực của đại ca. Điều này khiến cho tâm tình nàng như con chim thoát khỏi lồng tre, kích động không thôi.
"Tiểu thư, chúng ta phải đến Đông Bắc thật sao?Đường đến đó xa lắm!" Nha hoàn Xuân Bình hỏi.
"Dĩ nhiên, chúng ta không đến Đông Bắc không được." Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu vô cùng chắc chắn.
Cha mẹ nàng đều đã qua đời, trong nhà không còn ai có thể làm chỗ dựa cho nàng nữa, nếu nàng không trốn cho thật xa, nhất định sẽ bị đại ca ép lên kiệu hoa, vì vậy nàng chỉ có thể xin cứu viện từ bên ngoài.
Mặc dù nhà dì họ ở gần trấn trên, nhưng bọn họ kinh doanh buôn bán nhỏ thật thà chất phác, nếu để đại ca liên hợp với Trương Đại Phong trưởng giả thô tục đối phó với dượng họ, ảnh hưởng đến kế sinh nhai, vậy chẳng phải là lỗi của nàng sao?
Hiện giờ cũng chỉ có cách đén Đông Bắc nhờ cậy bá phụ Tư Đồ Khải Nam thôi!
Bá phụ luôn luôn thương yêu nàng, tuyệt đối sẽ đứng về phía nàng, mà có bá phụ làm chỗ dựa, đại ca cũng không thể nào ép nàng gả cho tên chủ đất kia nữa.
Nhớ lại những năm tháng sống cùng bá phụ, những ngày tháng sung sướng tự tại, không buồn không lo, trên mặt Tư Đồ Phỉ Nhi liền không nén nổi ý cười rạng rỡ.
Trong lòng nàng đã quyết định, lần này đi sẽ không trở về nữa. Sau này nàng sẽ ở nhà bá phụ, tin rằng bá phụ nhất định sẽ hoan nghênh nàng.
"Ăn nhanh lên đi, ăn xong rồi chúng ta phải đi thuê xe ngựa, sau đó lên đường. Có xe ngựa đi đường cũng thoải mái hơn nhiều." Tư Đồ Phỉ Nhi nói.
Để tránh bị đại ca điều tra ra hành tung, nàng không thuê xe ngựa ở gần đó, mà đến một nơi cách nhà một đoạn rồi mới thuê. Tin rằng đại ca có lợi hại hơn nữa cũng không điều tra tới nơi này được.
Vì muốn sớm đến Đông Bắc, hơn nữa tâm tình vui vẻ khiến nàng ăn ngon miệng hơn, vì vậy nàng và Xuân Bình giải quyết hết đống thức ăn trên bàn nhanh chóng.
Đang lúc Tư Đồ Phỉ Nhi uống một hớp trà để thông thuận cổ họng thì nghe thấy trên đường vang thoáng qua tiếng xôn xao, nàng tò mò quay đầu ngó xuống lầu.
Vừa nhìn xuống, sắc mặt nàng không chỉ thay đổi còn suýt chút nữa bị sặc nước trà trong miệng.
"Nguy rồi!"
Nàng nhận ra bốn nam tử tráng kiện kia, bọn họ chính là tay sai lúc trước đại ca phái tới trông chừng nàng. Nhất định là đại ca phái mấy người bọn họ ra ngoài bắt nàng về.
Hình như vừa rồi có người không cẩn thận đụng phải người bán lê trên lề đường, những quả lê lăn lông lốc đầy mặt đất, mọi người đang vội nhặt giúp.
"Hả? Đó không phải là thủ hạ của Đại Thiếu Gia sao?" Xuân Bình cũng nhận ra thân phận của mấy người kia." Sao bọn họ tìm được tới đây? Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Nên làm gì? Tư Đồ Phỉ Nhi cũng sốt ruột không yên.
Nếu như bị thủ hạ của đại ca bắt về, chắc chắn sẽ bị tiếp tục giam lỏng, cho đến khi ép nàng lên kiệu hoa thành thân cùng tên chủ đất kia mới thôi.
Không được! Nàng không muốn rơi vào kết cục bi thảm như vậy đâu!
"Xem ra đại ca đã đoán ra ta sẽ đến chỗ bá phụ, mới sai bọn thủ hạ tìm theo đường này, ta phải tìm cách né tránh bọn họ mới được." Nàng nóng lòng đau đầu nghĩ biện pháp.
"Hay là thế này." Xuân Bình mở miệng nói: "Tiểu thư cứ đợi ở đây đừng đi ra, để Xuân Bình đi xuống lầu đánh lạc hướng bọn họ."
"Hả? Nhưng mà như vậy. . . . . . Lỡ như em bị tóm thì sao đây?" Tư Đồ Phỉ Nhi nhíu mày, trong lòng không muốn làm liên lụy đến nha hoàn nhà mình.
"Tiểu thư yên tâm đi, Xuân Bình sẽ cẩn thận, huống chi em bị họ bắt vẫn tốt hơn tiểu thư bị họ bắt được. Ngộ nhỡ Xuân Bình bị bắt thật sẽ cố ý chỉ sai đường cho bọn họ, lừa bọn họ đi đến chỗ khác, như vậy không phải tiểu thư an toàn hơn rồi sao? Dù thế nào đi nữa thì mục tiêu của bọn họ cũng không phải Xuân Bình, đến lúc đó Xuân Bình nghĩ cách chạy trốn là được."
"Vậy. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi cắn môi, trong lòng cực kỳ do dự.
Nàng không muốn nha hoàn vì mình mà mạo hiểm, ngộ nhỡ những thủ hạ kia vì đánh Xuân Bình để tra ra tung tích của nàng thì sao?
Nhưng mà những người đó đang ở ngay dưới lầu, bất cứ lúc nào cũng có thể vào quán cơm này tra xét. Trong lòng thấp thỏm sốt ruột khiến cho suy nghĩ của nàng rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
"Cứ làm như thế đi, tiểu thư, chần chờ chỉ sợ không kịp nữa." Xuân Bình nói.
"Vậy. . . . . . Được rồi, em nhất định phải cẩn thận đấy." Tư Đồ Phỉ Nhi không yên tâm dặn dò.
"Tiểu thư yên tâm, Xuân Bình sẽ linh hoạt cẩn thận hơn, tiểu thư an tâm chờ ở đây! Xuân Bình dụ bọn họ xong sẽ lập tức trở về gặp tiểu thư." Xuân Bình nói xong, lập tức đi xuống lầu.
Tư Đồ Phỉ Nhi cẩn thận ghé đầu nhìn xuống từ lầu hai, trông thấy Xuân Bình cố ý xuất hiện dẫn dụ mấy người kia, bọn họ quả nhiên lập tức đuổi theo.
Cảm giác tội lỗi xua đuổi mãi không đi níu chặt lấy lòng Tư Đồ Phỉ Nhi, nàng chỉ có thể cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng Xuân Bình sẽ không bị thủ hạ của đại ca bắt được.
Cho đến khi bóng dáng của Xuân Bình cùng mấy người kia biến mất ở ngoài tầm mắt, Tư Đồ Phỉ Nhi nghĩ thầm, thật sự ở lại đây chờ cũng không phải là cách hay, nếu bọn họ quay lại hơn nữa lên lầu tìm người chẳng phải là bắt rùa trong hũ sao? Chắc không ép nàng nhảy từ lầu hai xuống chứ? Nàng cũng không biết khinh công!
"Mình thấy. . . . . . Hay là tìm một chỗ trốn trước, có vẻ hợp lý hơn."
Tư Đồ Phỉ Nhi thanh toán bạc xong, vừa mới đi ra quán cơm, đang suy nghĩ nên núp ở chỗ nào chờ Xuân Bình đã thấy bốn thủ hạ của đại ca từ xa quay về.
"Không xong rồi, sao quay lại nhanh vậy chứ?"
Chẳng lẽ Xuân Bình bị bắt sao? Không, không đúng, bốn người này đều ở đây nhưng không thấy bọn họ dẫn theo Xuân Bình, hiển nhiên Xuân Bình rất thông minh đã chạy mất rồi.
Nhưng mấy người này cũng không phải là đồ ngốc, bọn họ chắc đã phát hiện Xuân Bình chỉ cố ý muốn dẫn bọn họ đi, cho nên lập tức quay trở về muốn tìm tung tích của nàng.
"Mình phải mau trốn thôi, không thể để bọn họ phát hiện được "
Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng hốt tìm nơi có thể ẩn nấp, vừa khéo bên cạnh quán cơm là nơi đỗ xe ngựa dành cho khách nhân, mà nàng nhìn thấy có một chiếc xe ngựa đang đỗ ở đó.
Nàng do dự chốc lát, nghĩ thầm chủ nhân xe ngựa hiện đang dùng bữa trong quán ăn, nàng mượn xe ngựa để trốn chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Tình huống cấp bách, không để Tư Đồ Phỉ Nhi có thời gian suy nghĩ, nàng vội trốn vào đóng cửa xe, trong lòng không ngừng cầu nguyện những người đó sẽ không tìm được nơi này.
Aizzz, sớm biết hôm nay gặp phải chuyện này thì nàng đã học chút võ công từ bá phụ, như vậy cơ hội thoát thân của nàng có lẽ sẽ lớn hơn.
Hiện tại thì hay rồi, nếu bị bọn thủ hạ của đại ca phát hiện, sợ rằng nàng sẽ bị ép về lấy chồng.
"Không được, mình không muốn gả cho Trương Đại Phong, mình tuyệt đối không thể khoanh tay chịu trói!"
Tư Đồ Phỉ Nhi rút cây ngọc trâm, nắm chặt trong tay, nghĩ thầm bất đắc dĩ thì nàng cũng phải vì mình mà ra sức đánh một trận mới được.
Trong lòng nàng đang thấp thỏm lo lắng, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần, nàng hoảng hốt suýt ngừng thở.
Thảm rồi! Nhất định là thủ hạ của đại ca tìm tới, hy vọng bọn họ không lục soát xe ngựa ở đây.
Tư Đồ Phỉ Nhi nín thở yên lặng chú ý động tĩnh bên ngoài, mà tiếng bước chân kia lại ngừng lại bên cạnh xe ngựa, khiến nàng lo sợ đến mức lòng bàn tay cũng đầm đìa mồ hôi.
Không. . . . . . Tuyệt đối đừng mở cửa xe. . . . . . Đừng phát hiện ra nàng. . . . . .
Ông trời hiển nhiên không nghe thấy lời cầu xin của nàng, ngay sau đó, cửa xe ngựa bỗng dưng bị mở ra!
Nàng cắn răng, nắm chặt trâm cài tóc trong tay đâm về phía trước! Thật ra thì nàng cũng không phải thật lòng muốn làm người khác bị thương, càng không muốn lấy mạng người ta, chỉ hy vọng có thể tranh thủ thêm chút thời gian để chạy trốn thôi.
Nhưng quá đáng tiếc là đến vạt áo của đối phương nàng còn chưa chạm vào được thì đôi tay mảnh khảnh đã bị một bàn tay mạnh mẽ bắt được. Sau đó đau đớn truyền đến, ép nàng buông lỏng tay, trâm cài tóc kia lập tức rơi xuống sàn xe gỗ.
Nàng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị sức mạnh khủng khiếp kia áp chế, thân thể mảnh khảnh ngã xuống ghế ngồi trong xe ngựa.
Tư Đồ Phỉ Nhi chưa hoàn hồn ngẩng lên đầu, lại lập tức giật mình.
Nam tử mặc áo trắng xa lạ trước mắt không phải là thủ hạ của đại ca. Hắn khoảng chừng hai mươi, có dung nhan tuấn mỹ vô trù, giống công tử nho nhãnhưng thân thủ nhanh nhẹn và sức mạnh của hắn thì không giống thư sinh tay trói gà không chặt.
"Ngươi. . . . . . Là chủ nhân xe ngựa này à?" Tư Đồ Phỉ Nhi suy đoán, đồng thời cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Đều do nàng vừa rồi quá hốt hoảng, trong đầu đều là chuyện thủ hạ của đại ca muốn tới bắt nàng nên đã quên còn có thể là chủ nhân xe ngựa dùng xong bữa muốn rời đi.
Khi nàng thở phào nhẹ nhõm thì Lạc Thiên Hách cũng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào cô nương trước mắt.
Vừa rồi hắn dùng cơm xong đang định rời đi, lại nhạy cảm phát hiện trong xe ngựa có người.
Hắn bảo tùy tùng đứng im lặng chờ bên cạnh, còn mình thì mở cửa tra xét, chỉ thấy tay nàng cầm "Ám khí" định đâm hắn.
Nàng là ai? Tại sao lại làm như vậy? Hơn nữa nhìn nàng ra tay hiển nhiên là không biết chút võ công nào.
Lạc Thiên Hách nghi ngờ híp mắt cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, nhận thấy nàng có dung nhan hệt như hoa sen mới nở, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong suốt sáng ngời nhìn rất vô tội.
Nhưng cô nương nhìn có vẻ lương thiện vô hại này lại định ám sát hắn.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Xem ra, hắn cần tìm hiểu rõ ràng một chút rồi.
"Cô là ai? Tại sao muốn ám sát ta?"
Lạc Thiên Hách nhìn chằm chằm cô nương trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, vừa trầm giọng chất vấn, vừa âm thầm suy đoán lai lịch cùng ý đồ của nàng.
Hắn chưa từng gặp cô nương này, mà từ vẻ mặt kinh ngạc của nàng vừa rồi thì hình như cũng không biết thân phận của hắn. Huống chi, hắn chỉ vừa ra cửa lẽ ra sẽ không có ai biết hành tung của hắn mới đúng.
Bốn ngày trước, hắn quyết định muốn thay đổi phương pháp lấy độc trị độc, giải thử một loại kịch độc hiện chưa có thuốc giải, sau đó lấy các loại cỏ hoa độc độc trong nhà ra thử nghiệm.
Bận rộn hơn nửa ngày, hắn mừng rỡ phát hiện kịch độc kia mặc dù không thể hoàn toàn hóa giải, nhưng độc tính rõ ràng đã có dấu hiệu suy yếu, điều này khiến hắn tin rằng hướng đi của mình là chính xác.
Hắn vô cùng kích động, thử nghiệm lại một lần nữa, cũng cẩn thận nghiên cứu mấy quyển “Vô Kinh" tổ tiên lưu lại, cuối cùng nghĩ ra một phương thuốc, tin rằng có thể hóa giải được những loại kịch độc đó.
Để điều chế ra thuốc, hắn phải hái được một loại hoa độc tên là "Xà Thiệt Liên" (sen lưỡi rắn) rất hiếm thấy, mà đó là đặc sản trên một dãy núi cao trùng điệp tại vùng Đông Bắc, hắn phải đích thân đi một chuyến đến đó.
Nhưng nếu cha mẹ hắn biết được kế hoạch này, nhất định sẽ cực lực phản đối, thậm chí còn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để ngăn cản hắn, giống như nửa năm trước vậy.
Nửa năm trước, hắn cũng chỉ đồng ý lời mời của mấy người bạn, muốn đến Giang Nam tỷ thí y thuật với mấy vị đại phu nổi tiếng mà thôi. Vậy mà trước khi đi mấy ngày cha mẹ hắn liền thay nhau ra trận khuyên hắn bỏ ý định, thậm chí còn tìm hai vị cô cô ra làm thuyết khách, mỗi ngày quấn lấy hắn khuyên can, quả thực là những chuỗi ngày ác mộng.
Hắn không muốn lại phải trải qua tình hình như vậy nữa, nên dứt khoát trốn đi, chỉ để lại bức thư nói rõ mình muốn đi ra ngoài một chuyến, ước chừng hai tháng sau sẽ trở về, sau đó dẫn theo tùy tùng Chu Nghĩa lên đường.
Rời nhà đến nay đã bốn ngày, chắc hẳn cha mẹ đã tức giận đến dậm chân rồi, nói không chừng còn phái người tới tìm hắn. Mà hắn vì phòng ngừa tình huống này nên đã cố ý không báo nơi hắn đến, thậm chí ngay cả bên ngoài cũng cố gắng khiêm tốn không phô trương thân phận của mình.
Trong tình huống này sao còn có cô nương xa lạ định đến ám sát hắn?
"Thật ra thì, ta là ——" Tư Đồ Phỉ Nhi đang định mở miệng trả lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Sắc mặt của nàng bỗng chốc thay đổi, lập tức ngậm miệng không nói.
Lần này, nàng rất chắc chắn đó là thủ hạ của đại ca, vì nàng thoáng nghe thấy bọn họ đàm luận với nhau không tìm được người ở trong quán cơm, muốn ra xung quanh tìm cẩn thận một lượt.
Thấy không còn kịp giải thích với vị công tử áo trắng này nữa, Tư Đồ Phỉ Nhi hốt hoảng kéo hắn vốn đang đứng tại cửa xe chui tọt vào trong.
Phịch một tiếng đóng cửa lại, sau đó nàng căng thẳng lập tức nín thở, rất sợ những người đó sẽ tìm được nơi này.
Bởi vì quá mức chú ý động tĩnh bên ngoài nên nàng không phát hiện cơ thể mình đang kề sát vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của hắn.
Lạc Thiên Hách ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ nàng lại đột nhiên có hành động này.
Cô gái "Lao vào vòng tay" trước ngực hắn mềm mại nhỏ nhắn, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong hơi thở khiến hắn thất thần một lúc, nhưng hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Hắn đương nhiên cũng nghe thấy đối thoại của những người bên ngoài, lập tức đoán ra là có người muốn bắt nàng.
Như vậy thì vừa rồi nàng tấn công hiển nhiên không phải nhằm vào hắn, mà nhầm hắn thành mấy người muốn bắt nàng.
Dù không biết quan hệ của nàng với mấy kẻ bên ngoài kia, thậm chí ngay cả thân phận lai lịch của nàng cũng không biết, nhưng thấy nàng là cô gái yếu đuối không hề biết võ công, hắn tin nàng là người bị hại.
Lạc Thiên Hách lặng lẽkéo dài khoảng cách với cơ thể mềm mại trong ngực, cùng lúc mở miệng phân phó với tùy tùng Chu Nghĩa ở bên ngoài: "Lên đường thôi, mau rời khỏi chỗ này.”
Chuyện gì cũng phải có chừng mực, hắn không vội hỏi thân phận của vị cô nương này, trước mắt chờ bọn họ rời khỏi nơi này rồi tìm hiểu rõ tình huống cũng không muộn.
"Dạ." Chu Nghĩa lập tức nghe lệnh nhảy lên đánh xe.
Tư Đồ Phỉ Nhi thở phào nhẹ nhõm, đang định lên tiếng nói cám ơn thì xe ngựa vừa đi được vài bước lại đột nhiên dừng lại, khiến cho nàng vừa thả lỏng được một chút lại bắt đầu lo lắng.
Lạc Thiên Hách liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, cất giọng hỏi Chu Nghĩa: "Sao vậy?"
"Bẩm thiếu gia, có mấy tên cản đường xe ngựa chúng ta lại."
Chu Nghĩa vừa mới nói xong, theo sau đó là một giọng nam khác truyền đến ——
"Thật không phải, chúng tôi đang tìm một vị cô nương, cô ta trộm đồ trang sức châu báu giá trị liên thành của chủ tử, chúng ta dù thế nào cũng phải bắt được cô ta về."
Nghe giọng nói khàn đục này, Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức nhận ra hắn là tên gia phó Vương Thủ, hắn không chỉ có vóc người cao lớn, lưng hổ eo gấu, còn tương đối dũng mãnh, là thủ hạ trung thành nhất của đại ca.
Nghe Vương Thủ nói vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi tức giận trừng lớn mắt.
Thật là quá ghê tởm! Để tìm nàng, mấy người này lại có thể bịa đặt vu tội cho nàng như vậy!
Nàng cực kỳ tức giận, nhưng dù trong lòng nổi trận lôi đình, nàng vẫn không dại dột gì mà xông ra đòi công đạo, bởi vì đây chẳng qua là tự chui đầu vào lưới thôi.
Hiện giờ nàng chỉ có thể nóng lòng mãnh liệt lắc đầu với vị công tử xa lạ bên cạnh, ý bảo nàng không ăn cắp bất kỳ vật gì, đồng thời cũng ra hiệu van xin hắn đừng giao nàng ra.
Lạc Thiên Hách nhìn nàng, đôi mắt nàng đầy vẻ khẩn cầu khiến cho hắn quyết định tin tưởng nàng.
Trong nháy mắt sau đó, hắn ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn trước ngực hơn, đồng thời vén lên áo choàng trên người, chiếc áo choàng dày rộng lập tức che phủ hết cả người nàng.
Tư Đồ Phỉ Nhi bị hành động của hắn làm cho khiếp sợ, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Cẩn thận một chút, đừng nhúc nhích, cũng đừng lên tiếng."
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Tư Đồ Phỉ Nhi kinh ngạc ngẩn người.
Hắn. . . . . . Định giúp nàng sao?
Thật tốt quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT