*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Sau khi An Hồng vọt vào trong đại sảnh cấp cứu, cô quay đầu xung quanh tìm người loạn xạ giống như một con ruổi không đầu. Cô túm lấy một người mặc áo blu dài màu trắng liền hỏi: "Nơi này có một người nào có tên gọi là Lộ Vân Phàm bị thương hay không? Tôi là người nhà của hành khách Lộ Vân Phàm đi trên tàu hỏa số D301. Anh ấy có nằm ở nơi này hay không? Có hay không?"
Người y tá kia nêu lên ý kiến, cô đi đến bàn phục vụ đăng ký, tên của tất cả những người bị thương trong bệnh viện này đều có ở trong đó. Cô có thể lưu lại tên của bản thân cùng tên của hành khách đó, đợi người ghi nhận một chút rồi sau đó sẽ phát lên thông báo cho từng trường hợp.
Cô y tá khuyên giải an ủi An Hồng: @MeBau*
[email protected]@ "Cô không phải lo lắng đâu. Tất cả những người bị thương đều được chúng tôi cấp cứu điều trị. Ở các bệnh viện khác cũng như vậy, nhất thời có khả năng không tìm thấy người. Chờ đến khi trời đã sáng từ danh sách những người bị thương đã được cấp cứu điều trị của từng bệnh viện có thể tra ra được! Lại nói, bây giờ vẫn còn có rất nhiều người bị thương vẫn đang bị vây hãm ở trong các toa tàu, chưa được đưa tới đây đâu."
Nghe thấy y ta nói như vậy, trong đầu An Hồng liền như bị nổ tung "ầm" lên một tiếng.
Cô nới tay buông áo người y tá kia ra, đi luẩn quẩn lòng vòng ở trong đại sảnh cấp cứu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Đột nhiên, bên cạnh vang lên một hồi gào thét thê lương. Hóa ra là bác sĩ thông báo với một người thanh niên tuổi còn trẻ rằng, người vợ của anh ta do thương thế quá nặng, hiện đã qua đời.
An Hồng ngơ ngác nhìn người thanh niên kia. Người thanh niên kia bỗng chốc liền khuỵu xuống đến trên mặt đất, bụm mặt khóc không thành tiếng. Nhìn sống lưng của anh ta run run không thôi, An Hồng vã mồ hôi trán, thân mình lay động, dường như bầu trời đã sắp sụp xuống vậy.
Lúc này, trong đám người nhốn nha nhốn nháo, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: "An An…"
Giọng nói kia rất nhẹ, chung quanh thật ầm ĩ, có vô số người đang qua lại như con thoi bên người An Hồng, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn nhưng mà thoáng cái cô vẫn liền nhận ra được giọng nói kia.
Cô mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy ở một góc cách đó khoảng hai, ba mươi thước, có bóng dáng đứng thẳng cao ngất của một người đàn ông.
Lướt qua vô số người, lướt qua vô số âm thanh, lướt qua thời gian vừa giống như dài dằng dặc lại vừa tựa như chỉ trong nháy mắt kia, An Hồng chạy nhanh về phía anh.
Thoáng cái cô liền nhào vào trong lòng anh. Lộ Vân Phàm đứng một chân, thiếu chút nữa thì không đứng vững nổi. Tay phải của anh phải chống đỡ ở trên tường một phen, thì thân thể của anh mới đứng vững được.
An Hồng dùng hết cả sức lực của mình để ôm lấy Lộ Vân Phàm.
Cô không sao ngừng khóc được, dinendian.lơqid]on quát lên: "Lộ Vân Phàm! Anh đi nơi nào vậy? Vì sao anh không gọi điện thoại cho em! Anh có biết là em đã lo lắng cho anh biết bao hay không! Anh có biết hay không, thiếu chút nữa là em đã bị anh hù chết rồi đó! Rốt cuộc thì anh đã đi nơi nào vậy?"
Lộ Vân Phàm cũng ôm chặt lấy An Hồng, để đầu của cô dựa vào ở trong ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì rồi! Điện thoại di động của anh đã bị rơi mất rồi, không thấy đâu nữa. Thực xin lỗi, đã để cho em phải lo lắng rồi! Anh thật sự không có việc gì, An An, đừng khóc..."
An Hồng rốt cục ngẩng đầu lên nhìn anh, run rẩy đưa tay sờ lên tóc của anh, sờ lên mặt anh, sờ lên cổ của anh, lại nắm tay anh lên xem đi xem lại: "Anh có bị thương nơi nào hay không? Có hay không?"
"Không có mà! Em xem, chỉ là trầy da một chút, đã băng bó rồi."
Ở trong lòng An Hồng hò hét: Thật thần kỳ! Cảm tạ trời xanh! Anh ấy đã không có việc gì! Anh ấy còn sống!
Cô cúi đầu nhìn đến đùi phải không trọn vẹn của Lộ Vân Phàm, chỉ thấy ống quần buông
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT